Bình tĩnh mà xem xét, những tà giáo đồ này kỳ thực vẫn rất cẩn thận.
Bọn hắn không vì Duncan xuất ra Thái Dương Hộ Phù mà tin lời lạ lẫm của "đồng bào" này, cũng không vì Duncan nói ra chuyện xảy ra ở tế tự trường dưới cống thoát nước mà tùy tiện tin những thuyết pháp đó. Trên đường đi, bọn hắn vẫn luôn quan sát ngôn hành cử chỉ của Duncan, thậm chí đến sân hội nghị còn tiến hành một lần nghiệm chứng bổ sung để xác nhận thân phận của người xa lạ này. Đối với đám tà giáo đồ trốn đông tránh tây mà nói, bọn hắn đã làm đến tốt nhất rồi.
Nhưng tất cả biện pháp phân biệt của bọn hắn đều dựa trên việc coi Duncan là một "nhân loại bình thường".
Những thủ đoạn này đối với Thất Hương Hào thuyền trưởng mà nói hoàn toàn vô nghĩa.
Tiểu đầu mục cao gầy từ tay Duncan thu hồi miếng vải không đáng chú ý kia. Hắn dường như hoàn toàn không phát giác được lực lượng siêu phàm bên trong vật phẩm này đã thay đổi gì. Sau khi biểu đạt hoan nghênh với đồng bào mới, hắn đưa tay chỉ về một góc sân hội nghị: "Đồng bào, trước hết ở đây nghỉ ngơi đi, nơi này không chỉ có mình ngươi là khuôn mặt xa lạ."
Duncan khẽ gật đầu, bước về phía góc khuất không đáng chú ý kia, đồng thời chú ý tới từng khuôn mặt xuất hiện trong sân hội nghị này.
Khác với tình huống thấy ở tế tự trường dưới cống thoát nước trước đó, hắn kinh ngạc phát hiện những tín đồ Thái Dương này đều không mặc loại áo bào đen mang tính biểu tượng đó, mà ăn mặc như những thị dân bình thường. Bọn hắn cũng không đội mũ trùm che mặt, mà thản nhiên để lộ khuôn mặt.
Hắn tò mò hỏi một tín đồ bên cạnh: "Hội nghị ở đây, mọi người đều không cần che mặt sao?"
Tín đồ bị hỏi tỏ vẻ rất kinh ngạc: "...Các ngươi tín đồ bản địa thành bang Prand trước đó hội nghị đều phải che mặt sao?"
Duncan lập tức hơi nhíu mày: "Các ngươi không phải Prand..."
"Chúng ta từ Lensa đến," một tín đồ khác bên cạnh thản nhiên nói. Sau khi xác nhận người xa lạ trước mắt thật là đồng bào giáo hội, những người theo đuổi Thái Dương ở đây hiển nhiên đều đã buông xuống cảnh giác. "Mọi người mới đặt chân đầu tuần này, nhưng không đợi chúng ta liên lạc với những đồng bào bản địa, thì xảy ra lần tập kích đó..."
"Ở đây mọi người đều từ Lensa tới?" Duncan hơi kinh ngạc. Cuối cùng hắn cũng hiểu tại sao sau khi tế tự trường dưới cống thoát nước bị phá hủy mà trong thành này vẫn còn nhiều tín đồ Thái Dương như vậy.
"Ừm, ở đây tập trung đều là đồng bào đến từ Lensa, nhưng cũng có đội ngũ từ các thành bang khác tới. Mọi người phân tán ở các cứ điểm khác nhau," một tín đồ khác bên cạnh tham gia vào cuộc trò chuyện. "Ai, tình hình thành bang Prand mọi người ít nhiều cũng nghe nói qua. Suốt bốn năm qua, tên chấp chính đáng chết kia và đám chó săn giáo hội vẫn luôn đả kích sự nghiệp của chúng ta... Các ngươi cũng không dễ dàng gì, may mà mọi chuyện đã qua rồi."
Duncan không tỏ ý kiến gật gật đầu, ngay sau đó lại nghe thấy tên tín đồ đầu tiên bị hắn hỏi mở lời: "Con bồ câu trên vai ngươi quả thật... độc đáo."
Khóe mắt Duncan giật giật.
Hắn biết, hiện trường không chỉ có một người chú ý đến con bồ câu trên vai mình.
Phải nói, một con bồ câu cũng không có gì kỳ lạ, nhưng mình lại mang theo bồ câu đến tham gia hội nghị thì đúng là đáng trách.
Hắn chỉ đành nói qua loa: "Đây là thú cưng của ta, có thể giúp ta làm rất nhiều việc."
Vừa hùa theo, trong đầu hắn suy nghĩ đã nhanh chóng trào dâng: Số lượng lớn tùy tùng Thái Dương đang đổ vào thành bang Prand, điều này hoàn toàn chứng thực một suy đoán trước đó của hắn:
Giáo hội Thái Dương vốn luôn kín tiếng lại đột nhiên làm một việc lớn phô trương dưới cống thoát nước, đám tà giáo đồ này quả nhiên là muốn làm gì đại sự!
Lần này hắn đục nước béo cò trà trộn vào, lại vừa vặn tìm được hướng đi chính xác!
Đồng thời, hắn cũng hiểu tại sao những tà giáo đồ tham gia hội nghị ở đây đều không che mặt, mà ăn mặc như thị dân bình thường.
Trước đó ở dưới cống thoát nước, bộ dạng che giấu thân phận hoàn toàn của tín đồ Thái Dương cùng chế độ liên lạc một tuyến giữa tín đồ tầng lớp dưới cũng là để đối kháng sự tiêu diệt hết vòng này đến vòng khác của giáo hội, đồng thời tránh trường hợp phản đồ xuất hiện trong nội bộ giáo hội hoặc thành viên chủ chốt bị bắt tiết lộ bí mật. Đó là lựa chọn bất đắc dĩ của giáo hội bản địa trong tình trạng khốn khó. Còn đám ô hợp mới tập hợp đến Prand từ các thành bang khác hiển nhiên chưa có kinh nghiệm về mặt này – dù sao bọn hắn cũng chỉ là tà giáo đồ, không phải đội đặc nhiệm kỷ luật nghiêm minh.
Mặt khác, bọn hắn cũng không có sự cần thiết phải ngụy trang như vậy: Bởi vì tụ tập ở đây đều là "đồng hương" đến từ cùng một thành bang, bọn hắn đã quen thuộc nhau từ lâu, che giấu thân phận khi hội nghị không có ý nghĩa gì.
Cách ăn mặc như thị dân bình thường hiện tại ngược lại giúp bọn hắn dễ dàng chạy trốn ngay khi cứ điểm bị lộ, và phân tán trà trộn vào đám dân thường ở khu vực hạ thành thiếu hệ thống quản lý chặt chẽ.
Trong lòng suy tư như vậy, ánh mắt Duncan cũng đảo qua sân hội nghị. Đột nhiên, hắn cảm thấy có một ánh mắt đang rơi vào người mình.
Hắn lập tức theo cảm giác nhìn lại, thấy được chủ nhân của ánh mắt đó.
Một cô gái tóc đen ngắn, dáng người nhỏ nhắn xinh xắn đang đứng cách đó hơn chục mét.
Cô gái ấy mặc một chiếc váy liền áo màu đen viền trắng, dung mạo thanh tú và đoan trang, tuổi tác trông chừng ngang ngửa Nina. Điều bắt mắt nhất là cổ nàng còn đeo một chiếc vòng cổ màu đỏ sẫm. Trên chiếc vòng cổ ấy đính một chiếc chuông bạc tinh xảo, trông có vẻ đáng yêu nhưng lại lộ ra nét đặc biệt kỳ quái.
Khi Duncan quay ánh mắt đi, cô gái ấy cũng vừa lúc rất tự nhiên chuyển ánh mắt sang hướng khác. Nàng chuyển dịch không để lại dấu vết, nhưng Duncan dám chắc, ánh mắt vừa rồi chắc chắn là từ cô gái trẻ tuổi này!
Tại sao trong đám tà giáo đồ này lại có một đứa trẻ nhỏ như vậy?
Lòng Duncan không khỏi dấy lên nghi vấn. Đồng thời hắn lại liếc nhìn cách ăn mặc của cô gái này... Không hiểu sao, hắn luôn cảm thấy cô gái này không hợp với khung cảnh nơi đây.
Đang suy tư như vậy, một tiếng cửa trục chuyển động đột nhiên truyền đến từ nơi không xa. Tên tiểu đầu mục tà giáo cao gầy ra lệnh đóng cửa lớn tầng hầm. Tiếp theo, hắn bước về phía trung tâm sân hội nghị.
Ánh mắt mọi người hiện trường lập tức tập trung vào vị thủ lĩnh này. Duncan cũng thu liễm suy nghĩ, chú ý tình hình hiện trường thay đổi. Hắn thấy người đàn ông cao gầy kia đứng với tư thái ung dung tự tin dưới ánh mắt mọi người, trên khuôn mặt hơi có vẻ hung ác hiểm mang theo nụ cười. Sau đó hắn lại lấy ra một vật từ trong ngực, giơ cao lên giữa mọi người.
Đó rõ ràng là một chiếc mặt nạ Thái Dương màu vàng nhạt – giống hệt chiếc mặt nạ mà tên thần quan tà giáo chủ trì nghi thức hiến tế trước đó dưới sân hội nghị đã đeo.
"Hướng Vinh quang của Chủ dâng lên kính ý, tại sự soi chiếu của Chủ mặc niệm chân ngôn," người đàn ông cao gầy nói lớn, giọng điệu thành kính vô cùng. "Hướng chiếc mặt nạ được chúc phúc này cúi đầu đi, nguyện Con trai Thái Dương tự che chở dựa vào trong đó, giúp ta chỉ dẫn huynh đệ tỷ muội tụ tập ở đây."
Các tín đồ xung quanh lập tức cùng nhau niệm tụng danh hiệu Thái Dương Thần chân thực, sau đó lại lấy tay nắm tay đặt ở mi tâm, cúi đầu làm tư thái kính phục. Bọn hắn không phải đang chào hỏi người đàn ông cao gầy ở trung tâm sân hội nghị, mà đang chào hỏi tấm mặt nạ vàng kim kia, cứ như thể chiếc mặt nạ đó mới là bản thể của vị thượng vị giả nào đó, còn người đàn ông đang nâng mặt nạ chỉ là vật dẫn.
Duncan cũng làm bộ hòa lẫn vào đám tà giáo đồ làm động tác, nhưng hắn lại không biết cái gọi là chân ngôn là gì, nên tùy tiện lầu bầu hai câu cửu chương rồi bắt đầu chăm chú quan sát cử động của đám tín đồ này, đồng thời từ động tác nghi thức của bọn hắn suy ngược ra ý nghĩa đằng sau mỗi khâu.
Người đàn ông cao cao gầy teo trịnh trọng đeo chiếc mặt nạ lên mặt mình.
Giây tiếp theo, Duncan lập tức phát giác được trên người người đàn ông này dường như đã xảy ra... một loại thay đổi nào đó.
Hắn không nói rõ cảm giác này là gì. Giống như đối phương đeo lên mặt nạ trong nháy mắt là đổi hẳn khí chất, lại như trong thân ảnh của hắn có thêm một cái bóng bổ sung. Duncan nhìn chiếc mặt nạ vàng kim mô phỏng tạo hình thái dương, thấy những đường vân trên mặt nạ dường như cũng đang từ từ di chuyển. Giờ khắc này, chiếc mặt nạ này dường như sống lại, giống như có một ý thức xa xôi lại mạnh mẽ bắn ra lực lượng không đáng kể của nó đến trên mặt nạ, khiến vật phẩm vốn thường thường không có gì lạ này có đặc tính siêu phàm.
Người bình thường đeo mặt nạ, chỉ với động tác "đeo" này, với nghi thức ngắn gọn này, đã hoàn thành "Thánh hóa", trở thành biểu tượng của một loại lực lượng thần quyền nào đó.
Các tín đồ xung quanh cùng nhau tụng thán: "Chỉ nguyện Vinh quang của Chủ ta vĩnh tồn! Chỉ nguyện đạo của Chủ ta giáng lâm trần thế!"
Duncan đọc cửu chương đến dòng thứ sáu, đồng thời trong đầu suy nghĩ cực nhanh.
Trước đó ở sân hội nghị dưới cống thoát nước, hắn cũng thấy thần quan đeo mặt nạ vàng kim, nhưng lúc đó tên thần quan đó đã hoàn thành quá trình "đeo" rồi. Thêm vào việc lúc đó Duncan còn chưa làm rõ tình hình xung quanh, thân thể tạm thời sử dụng cũng không tốt, nên hắn căn bản không ý thức được chiếc mặt nạ vàng kim nhìn như bình thường này có gì đặc biệt, cũng không nghĩ tới tại sao thần quan đeo mặt nạ lại được các tín đồ bình thường gọi là "Sứ giả".
Hiện tại xem ra... cái gọi là mặt nạ Thái Dương này, chẳng lẽ chính là "Dòng dõi Thái Dương" trốn ở ngoài xã hội văn minh dùng để điều khiển tín đồ, quan sát thế giới "thiết bị thông tin"? Hay chính xác hơn, là một loại thiết bị bắn ra tinh thần nào đó?
Đột nhiên nhận ra đó là một vật phẩm rất thú vị, ánh mắt Duncan nhìn về phía mặt nạ vàng kim lập tức có chút thay đổi.
Thứ đồ chơi này... nói không chừng cùng hắn hữu duyên.
Đề xuất Tiên Hiệp: Võng Du Tử Vong Võ Hiệp
Tiên Đế [Chủ nhà]
Trả lời2 tháng trước
Bộ này còn người đọc thì mình dịch nốt...
Huynhmai
2 tháng trước
Úi, vậy thì tuyệt quá! Tạ ơn Tiên Đế! (「`・ω・)「