Hôm nay Dạ Tu La phục sức khác hẳn ngày thường, toàn thân khoác ngân sắc khinh giáp, sau lưng ngoại trừ tấm thuẫn bài vẫn dùng để huấn luyện Long Hạo Thần, còn đeo thêm một thanh trọng kiếm, lại ném cho Long Hạo Thần một bọc hành lý, bảo hắn thu vào giới chỉ.
Long Hạo Thần ăn mặc càng giản dị, ngay cả áo giáp cũng không mang, chỉ một kiếm một thuẫn, tấm thuẫn này là Quang Diệu Chi Thuẫn do Lý Hinh tặng.
"Lão sư, chẳng phải chúng ta muốn tới Kỵ Sĩ Thánh sơn sao?" Long Hạo Thần nghi hoặc nhìn hắn quay trở về, bộ dạng tựa hồ muốn đi về phía sau Hạo Nguyệt phân điện.
"Ngươi cứ theo ta là được." Dạ Tu La thản nhiên đáp.
Đây cũng bởi vì Long Hạo Thần hỏi, nếu đổi lại là kẻ khác, chỉ sợ sớm đã bị hắn mắng cho xối xả.
Tiến vào huấn luyện tràng, lúc này, đám kỵ sĩ còn chưa bắt đầu huấn luyện, đoán chừng phần lớn mọi người đều đang dùng bữa sáng ở phòng ăn, trong huấn luyện tràng lộ ra vẻ tĩnh mịch.
Dạ Tu La dừng bước, tay phải khẽ nâng tựa như kiếm chỉ vẽ vào hư không, đạm kim sắc quang mang ngưng tụ thành từng đạo kim sắc phù văn lơ lửng giữa không trung.
Động tác này Long Hạo Thần đã từng thấy qua, ban đầu Lý Hinh đã từng làm như vậy, nhưng đây chẳng phải là thủ đoạn triệu hồi tọa kỵ sao? Chẳng lẽ, vị lão sư này của mình cũng trở thành Kỵ Sĩ trước hai mươi tuổi, hơn nữa đã từng tới Kỵ Sĩ Thánh sơn?
Kim quang bay lên, từng đạo kim quang chói mắt huyễn hóa ra một đạo kim sắc quang môn, kèm theo một tiếng ngao, một đạo thân ảnh từ trong kim quang bước ra.
Khi thấy rõ đạo thân ảnh này, Long Hạo Thần không khỏi mở to hai mắt mà nhìn. Hắn theo Dạ Hoa tu luyện hai năm, nhưng đây vẫn là lần đầu tiên hắn nhìn thấy tọa kỵ của Dạ Hoa.
Đó là một con đại điểu toàn thân có màu vàng nhạt. Nó từ trong kim quang đi ra, cao hơn hai thước năm, lông vũ màu vàng trên thân có hình tròn kì dị, đầu cũng rất tròn. Thân thể lại tráng kiện vô cùng, mơ hồ có một tầng thổ hoàng sắc quang mang từ trên người toát ra.
Khi theo phụ thân tu luyện, Long Tinh Vũ mỗi ngày trừ huấn luyện cho hắn, còn giảng giải cho hắn các loại kiến thức, trong đó tự nhiên không thể thiếu hiểu biết về ma thú.
Sau giây phút giật mình ngắn ngủi, Long Hạo Thần đã nhận ra đây là một loại thổ hệ phi hành ma thú hiếm có tên là Hám Nhạc Điêu, nó là lục cấp ma thú.
Nói chung phong hệ phi hành ma thú là nhiều nhất, các hệ khác cũng có, nhưng thổ hệ là hiếm thấy nhất. Đầu lục cấp Hám Nhạc Điêu này ở trên tốc độ phi hành có lẽ không phải là quá mạnh, nhưng bất luận là lực tải trọng hay lực phòng ngự thì đồng cấp phi hành ma thú khác không cách nào sánh bằng.
"Lão sư, thì ra ngài là Thiên Không Kỵ Sĩ." Long Hạo Thần có chút hâm mộ nói.
Trong ngũ giai chức nghiệp kỵ sĩ, nếu có phi hành ma thú làm tọa kỵ thì mới có thể xưng là Thiên Không Kỵ Sĩ, nếu không thì cũng chỉ là Đại Địa Kỵ Sĩ. Không nghi ngờ chút nào, dưới tình huống đồng cấp, Thiên Không Kỵ Sĩ tự
Dĩ nhiên, uy lực của nó mạnh mẽ hơn nhiều.
Trong mắt Dạ Tu La thoáng hiện vẻ ôn nhu hiếm thấy, Hám Nhạc Điêu cúi thấp cái đầu to lớn mặc hắn vuốt ve, sau đó mới hơi phủ phục xuống đất, giang rộng đôi cánh khổng lồ chừng năm thước có hơn.
Dạ Tu La kéo tay Long Hạo Thần, cả hai nhẹ nhàng nhảy lên lưng Hám Nhạc Điêu. Chẳng đợi Long Hạo Thần kịp phản ứng, cuồng phong gào thét nổi lên, Hám Nhạc Điêu chạy lấy đà vài bước, đôi cánh khổng lồ vỗ mạnh, mang theo hai người bay vút lên.
Đây là lần đầu tiên Long Hạo Thần được cưỡi ma thú phi hành, nhất thời có chút khẩn trương, theo bản năng nắm chặt lấy linh mao sau lưng Hám Nhạc Điêu.
Cảnh vật dưới chân nhanh chóng thu nhỏ lại, chẳng mấy chốc, Hám Nhạc Điêu đã đưa bọn hắn bay vào không trung.
Một tầng thổ nguyên tố đạm kim sắc từ trên người Hám Nhạc Điêu phóng thích ra, bao phủ lấy Long Hạo Thần cùng Dạ Hoa, ngăn cho bọn hắn không bị cuồng phong thổi tới, đôi cánh liên tục vỗ mạnh hướng phương xa bay đi.
Long Hạo Thần biết khi ma thú tọa kỵ nhận chủ sẽ tâm ý tương thông cùng chủ nhân, Hám Nhạc Điêu tự nhiên sẽ biết nên đi đâu.
Rất nhanh, Hạo Nguyệt thành dưới chân bọn hắn dần nhỏ lại, Hám Nhạc Điêu bay vút lên không trung gần ngàn thước mới tiến vào trạng thái phi hành ổn định. Ngồi trên sống lưng rộng rãi của nó cực kỳ vững vàng.
Long Hạo Thần dù sao vẫn chưa tới mười bốn tuổi, cảnh tượng kỳ diệu này hắn vẫn là lần đầu tiên cảm thụ, Hám Nhạc Điêu này hiển nhiên là ma thú trưởng thành, cảm giác phi hành thật tuyệt vời! Nếu lần này đến Kỵ Sĩ Thánh sơn, bản thân có thể có được một đầu ma thú như vậy thì tốt biết bao!
Dạ Hoa thản nhiên nói: "Rất hâm mộ sao?"
Long Hạo Thần không hề che giấu, gật đầu.
Dạ Hoa nói: "Ngươi rồi cũng sẽ có cơ hội. Hiện tại ta giảng giải cho ngươi một chút những điều cần chú ý về Kỵ Sĩ Thánh sơn khi tìm kiếm ma thú đồng bạn, ngươi phải ghi nhớ kỹ."
"Dạ."
Dạ Hoa nói: "Kỵ Sĩ Thánh sơn là địa phương thần kỳ do tổ tiên của Kỵ Sĩ Thánh điện sáng lập. Lấy dãy núi làm nền tảng, trải qua nỗ lực của mấy thế hệ mới hoàn thành. Nói chính xác, bản thân Kỵ Sĩ Thánh sơn chính là một ma pháp trận khổng lồ. Chỉ cần ở trong phạm vi Thánh sơn, bất luận là phẩm cấp ma thú nào đối với nhân loại cũng sẽ trở nên dễ gần, đồng thời uy năng bản thân chúng bị áp chế."
"Ở bên trong Kỵ Sĩ Thánh sơn, ma thú sống càng lâu thì lại càng thông linh. Nhân loại khi tiến vào trong thánh sơn, phàm là dưới hai mươi tuổi, linh lực vượt qua hai trăm độ, đồng thời có thuộc tính thần thánh quang minh cùng với tín vật của Kỵ Sĩ Thánh điện thì sẽ được ma thú ở đây thân cận."
"Ngươi phải nhớ kỹ, ở đây ngươi tìm kiếm chính là đồng bạn tương lai của ngươi, mà không phải đơn giản chỉ là tọa kỵ. Nó là bằng hữu trung thành nhất của ngươi. Trừ phi ngươi chết, nếu không nó sẽ làm bạn với ngươi cả đời. Thậm chí so với người sẽ bầu bạn cùng ngươi trong tương lai còn đáng tin hơn."
"Ở Kỵ Sĩ Thánh sơn tìm kiếm tọa kỵ, vận khí là rất rõ ràng, nếu duyên phận đến,"
Chương 11: Kỵ Sĩ Thánh Sơn (2)
Dịch giả: Nguyenphu2009
Nguồn: metruyen
...
"Có lẽ khi ngươi vừa tiến nhập Thánh sơn là có thể tìm được đồng bạn thích hợp. Nếu không có duyên phận, dù ngươi ở trong đó mười năm, trăm năm, cũng không có ma thú nào nguyện ý tiếp nhận. Vì vậy, tiến vào Kỵ sĩ Thánh sơn, xét theo một khía cạnh nào đó, chính là một quá trình tìm kiếm duyên phận."
Nghe đến đó, Long Hạo Thần hỏi: "Lão sư, làm thế nào để ta có thể tìm kiếm được duyên phận của mình?"
Dạ Hoa than nhẹ một tiếng, khẽ vuốt ve linh mao của Hám Nhạc Điêu, "Duyên phận của mỗi người mỗi khác. Năm đó khi ta gặp được Hám Nhạc Điêu, nó cao bất quá chỉ hơn một thước. Lần đầu tiên thấy nó, trong lòng ta dâng lên một cảm giác thân thiết mãnh liệt. Nó tự nhiên đi đến trước mặt ta, bay lên, đậu trên vai ta. Bằng vào lệnh bài Thánh điện, ta dễ dàng cùng nó hoàn thành bình đẳng khế ước. Đến nay, nó đã làm bạn với ta hơn ba mươi năm. Cho nên sau khi tiến vào Thánh sơn, nhất định không thể cưỡng cầu, hết thảy hãy thuận theo tự nhiên. Nếu gặp được duyên phận thuộc về mình, tự nhiên nó sẽ trở thành trợ lực cả đời của ngươi."
"Đại đa số ma thú trong Kỵ sĩ Thánh sơn không biết tấn công loài người, nhưng có một số tính khí nóng nảy. Sau khi ngươi tiến vào lãnh địa của nó, nó sẽ nhắc nhở ngươi. Gặp phải loại ma thú này thì lệnh bài của Thánh điện cũng sẽ có biểu hiện. Không nên dễ dàng thử tiến vào phạm vi lãnh địa của nó. Nếu nó cho rằng ngươi cùng nó hữu duyên, tự nhiên sẽ tới tìm ngươi. Loại ma thú này thường thường cũng là những tồn tại mạnh mẽ trong Thánh sơn."
Long Hạo Thần đem những lời Dạ Hoa chỉ điểm nhất nhất ghi nhớ, không dám khinh thường chút nào. Đồng bạn, lão sư nói rất đúng, sau này ta muốn tọa kỵ là đồng bạn của mình. Nhưng tọa kỵ của ta sẽ là gì chứ?
"Lão sư, ở trong Thánh sơn tìm kiếm tọa kỵ có quan hệ với thiên phú của ta không?" Long Hạo Thần tò mò hỏi.
Dạ Hoa gật đầu, nói: "Đương nhiên là có. Đơn giản mà nói, tọa kỵ chấp nhận ngươi cũng tương đương với chấp nhận thiên phú của ngươi. Càng là ma thú cường đại thì yêu cầu đối với đồng bạn của mình càng cao. Nói về ta, lúc đầu vận khí thật rất tốt."
Vừa nói, ánh mắt Dạ Hoa trở nên thập phần ôn nhu.
"Hạo Thần, ngươi biết Tiên Thiên nội linh lực của ta là bao nhiêu không?" Dạ Hoa hỏi, lúc này trong âm thanh của hắn không còn chút lạnh băng nào.
Long Hạo Thần lắc đầu.
Dạ Hoa nói: "Tiên Thiên nội linh lực của ta chỉ có chín."
"A?" Chỉ có chín? Nhưng Long Hạo Thần rõ ràng nhớ được cha đã nói, Tiên Thiên nội linh lực nếu không cao hơn mười thì rất khó đột phá tam giai chức nghiệp tiến vào tứ giai.
Dạ Hoa cười, nụ cười so với khóc còn khó coi hơn.
"Đúng vậy a, chỉ có chín. Lão tặc thiên...
Đoạn văn được viết lại theo cú pháp ngữ pháp tiếng Việt, giữ văn phong tiên hiệp và đại từ nhân xưng:
"Khi đó, thiên phú của ta cũng bị phế bỏ. Dù ta dốc hết tâm sức, nghĩ ra vô số bí pháp tu luyện, cuối cùng cũng chỉ dừng bước tại cảnh giới Thiên Không Kỵ Sĩ. E rằng cả đời này ta không thể đạt tới cảnh giới Huy Diệu Kỵ Sĩ kia."
"Năm mười lăm tuổi, ta hoàn thành tu luyện ngoại linh lực, trở thành một Kỵ Sĩ. Khi ấy, ta hùng tâm tráng chí, được người người xưng tụng là thiên tài. Vậy mà, một ngày kia khi hoàn thành Thần Thánh Giác Tỉnh, đối với ta chẳng khác nào trời sập. Tiên Thiên nội linh lực chỉ có chín, phế vật trong phế vật. Lão sư vốn vô cùng coi trọng ta, từ đó không bao giờ chịu truyền thụ bất kỳ năng lực nào nữa, thậm chí còn không cho ta biết Kỵ Sĩ Thánh Sơn ở nơi nào. Mới mười lăm tuổi, ta thật không cam lòng! Ta không tin, không tin Tiên Thiên nội linh lực thấp thì không thể trở thành một Kỵ Sĩ cường đại. Ta thật sự không cam lòng, ta tin tưởng bằng vào cố gắng của bản thân, nhất định có thể đột phá trói buộc của thiên phú."
"Cho nên, ta dùng đôi chân của mình đi tới Kỵ Sĩ Thánh Điện, hướng Thánh Điện yêu cầu quyền lợi của ta. Sau đó, ta lại bằng đôi chân này, đi tới Kỵ Sĩ Thánh Sơn, tiến vào trong Thánh Sơn. Mỗi một Kỵ Sĩ từ hai mươi tuổi trở xuống sau khi tiến vào chỉ có thể lưu lại thêm một tháng. Một tháng nếu không tìm được duyên phận của mình, sẽ bị lệnh bài của Thánh Điện tự động truyền tống ra khỏi Thánh Sơn."
"Ta ngày qua ngày tìm kiếm, ngày qua ngày đau khổ tìm kiếm. Mỗi lần nhìn thấy một con ma thú, dù chỉ là nhị cấp hay tam cấp ma thú nhỏ yếu, ta cũng nguyện ý cùng chúng trao đổi. Nhưng những thứ nhược tiểu này thế nhưng lại chẳng coi ta ra gì."
"Thời gian, cứ thế ngày lại ngày trôi qua. Rốt cục, thời hạn một tháng đã đến, mắt thấy ta sắp bị truyền tống rời đi. Ta thật không cam lòng, ta thật sự không cam lòng! Ta ngửa mặt lên trời thét dài, ta phẫn nộ gào khóc, nước mắt tuôn rơi. Ta biết, nếu cứ như vậy bị truyền tống ra ngoài, ta thật sự chỉ có thể là phế vật, ngay cả một cơ hội trở thành Kỵ Sĩ cường đại cũng không có."
"Đúng lúc này, ta gặp được nó. Nó nghe được tiếng khóc của ta, từ trên trời giáng xuống, đậu trên vai ta. Nó tựa hồ hiểu được thống khổ trong lòng ta, từ đó trở thành thân nhân duy nhất của ta, trở thành đồng bạn tốt nhất của ta. Ta nguyện ý dùng tính mạng của mình bảo vệ nó, nó giống như huynh đệ chí thân của ta vậy."
Nói tới đây, Dạ Hoa vốn luôn lạnh như băng, thế nhưng trong mắt cũng đã rưng rưng, mà Hám Nhạc Điêu cũng chậm rãi quay đầu lại, ánh mắt ôn hòa nhìn hắn một cái, tựa hồ như đang an ủi.
Dạ Hoa nhẹ nhàng vỗ lưng nó, "Yên tâm đi, lão Hỏa Kế, ta không sao."
"Hạo Thần, ta là một đứa cô nhi. Trên thế giới này, ta chưa từng chân chính cảm nhận được thân tình. Vốn dĩ ta căn bản không tin vào thứ duyên phận hư vô mờ mịt kia. Cho đến khi ta gặp được nó, gặp được hảo huynh đệ của mình, ta mới hiểu được, duyên phận thật sự tồn tại. Nó cho ta cảm nhận được sự tồn tại của thân tình, không ngừng khích lệ ta dùng các loại phương pháp cố gắng tu luyện. Ta dùng hai mươi năm, từ một phế vật, từng bước..."
Đoạn văn trên đã sử dụng ngữ pháp tiếng Việt khá tốt, tuy nhiên, để trau chuốt và phù hợp hơn với văn phong tiên hiệp, ta có thể chỉnh sửa như sau:
"Bản thân ta đã đột phá đến cảnh giới Thiên Không Kỵ Sĩ, nhưng trong quá trình đó, ta đã gặp vô số lần khảo nghiệm bình cảnh. Tâm tình này, một đứa trẻ thiên phú như ngươi vĩnh viễn không cách nào thấu hiểu."
"Nói nhiều như vậy, Lão sư chỉ muốn nhắn nhủ với ngươi một điều. Đó là, sau khi ngươi có được đồng bạn của mình, nhất định phải đối xử chân thành với nó, coi nó như thân nhân thực sự. Duyên phận có lẽ cả đời chỉ có một lần, cần phải nắm chắc, trân trọng và bảo vệ nó. Nếu không, một khi nó ngã xuống, ngươi chắc chắn sẽ ôm hận cả đời."
Nghe Dạ Hoa giảng giải đầy tâm tình, Long Hạo Thần bất giác siết chặt nắm tay, trong lòng tràn ngập kính trọng đối với vị Lão sư này và cả Hám Nhạc Điêu.
Bản thân hắn đã cố gắng rất nhiều, nhưng so với Lão sư thì có đáng là gì?
Nếu hắn cũng chỉ có thiên phú như Lão sư, liệu hắn có thể kiên trì phấn đấu suốt mấy chục năm vì một mục tiêu gần như không tưởng hay không?
"Lão sư, người yên tâm, ta hiểu rồi. Ta sẽ dùng sinh mệnh để bảo vệ đồng bạn của mình, dùng cả trái tim để đối đãi với nó."
Dạ Hoa khẽ gật đầu, "Tuy Nạp Lan mập mạp kia không cho ta hỏi, nhưng Hạo Thần, ta thực sự rất muốn biết Tiên Thiên nội linh lực của ngươi là bao nhiêu. Điều này quyết định mục tiêu tìm kiếm tọa kỵ cho ngươi. Ma thú càng cường đại thì càng kiêu ngạo. Thiên phú của ngươi, ta vẫn nhìn không thấu. Có lẽ, lần này ở Kỵ Sĩ Thánh sơn, ngươi thật sự có thể mang đến cho Lão sư một kinh hỉ lớn."
"Lão sư, ta..." Long Hạo Thần có chút do dự nhìn Dạ Hoa. Long Tinh Vũ đã dặn hắn rằng tiên thiên nội linh lực của hắn là bí mật cực kỳ quan trọng. Nhưng đối mặt với vị Lão sư trước mắt, vị Tu La này, trong lòng hắn lại dâng lên sự khó xử, hắn thực sự không nỡ giấu giếm người thầy đáng kính này.
Dạ Hoa khoát tay, thở dài, "Không sao, đây là bí mật của ngươi, Nạp Lan mập mạp kia cũng không biết. Ngươi không cần phải nói, ta chỉ là nhất thời xúc động mà thôi."
"Lão sư, ta nói cho người." Long Hạo Thần gần như thốt lên. Hắn là người trọng tình cảm, khoảnh khắc vừa rồi, đáy mắt Dạ Hoa thoáng hiện vẻ cô đơn sâu thẳm đã khiến trái tim hắn nhói đau.
"Hả?" Ánh mắt Dạ Hoa sáng lên, nhìn hắn đầy mong chờ.
Long Hạo Thần hít sâu một hơi, nói: "Lão sư, hơn hai năm qua, người đã luôn nghiêm khắc dạy ta đủ loại kiến thức và kỹ năng của Thủ Hộ Kỵ Sĩ. Dù người rất nghiêm khắc, thậm chí còn dùng phương thức đánh chửi để thúc ép ta, nhưng ta biết, tất cả những gì người làm đều là vì tốt cho ta. Ngay cả khi theo phụ thân tu luyện, rất nhiều chỗ cũng không hiệu quả bằng người trực tiếp chỉ dạy. Không có người, tu vi của ta không thể nào tăng tiến được như hiện tại. Ta nghe Nạp Lan điện chủ nói, ta là đệ tử thân truyền duy nhất của người. Người lại càng không hề giữ lại chút nào, đem hết thảy tâm đắc trong nhiều năm nghiên cứu truyền thụ cho ta. Hạo Thần sao có thể không biết tốt xấu? Trong lòng Hạo Thần, người vừa là thầy, vừa là cha. Đối với người..."
"Bí mật của ta vĩnh viễn là bí mật, nhưng với người, ta chỉ thổ lộ bí mật với phụ thân mà thôi."
Long Hạo Thần nhìn Dạ Hoa, cơ mặt hắn khẽ co giật, từ từ quay đầu đi, không để y thấy được lệ quang đã xuất hiện trong mắt mình. Hắn vạn vạn lần không ngờ tới, người đệ tử ngày thường trầm mặc ít lời, chưa từng phản kháng bất kỳ khóa huấn luyện gian khổ nào, ngoan ngoãn nghe lời như mèo con, thiên phú lại vô cùng, lại có thể nói ra những lời này. Ẩn sau vẻ ngoài nhu nhược đó, dường như là một nội tâm vô cùng mạnh mẽ.
Mấy âm phù kỳ dị từ miệng Long Hạo Thần phát ra, ngay sau đó, một tầng kim quang nhàn nhạt bao phủ cả hắn và Dạ Hoa vào bên trong.
Linh Quang Tráo, kỹ năng phòng ngự của Thủ Hộ Kỵ Sĩ tam giai. Có hiệu quả chống dò xét và cách âm. Phòng ngự đơn thể. Với tu vi linh lực trước mắt của Long Hạo Thần, miễn cưỡng có thể thi triển Linh Quang Tráo bao phủ lão sư vào bên trong.
Dạ Hoa vừa nói, ánh mắt trở nên thập phần ôn nhu.
"Hạo Thần, ngươi có biết Tiên Thiên nội linh lực của ta là bao nhiêu không?" Dạ Hoa hỏi, thanh âm lúc này không còn chút lạnh lẽo nào.
Long Hạo Thần lắc đầu.
Dạ Hoa nói: "Tiên Thiên nội linh lực của ta chỉ có chín."
"A?" Chỉ có chín? Nhưng Long Hạo Thần nhớ rõ phụ thân từng nói, Tiên Thiên nội linh lực nếu không cao hơn mười thì rất khó đột phá tam giai chức nghiệp, tiến vào tứ giai.
Dạ Hoa cười, nụ cười so với khóc còn khó coi hơn.
"Đúng vậy, chỉ có chín. Lão tặc thiên cho ta một cái đầu thông minh, đồng thời cũng phế đi thiên phú của ta. Dù ta dốc lòng cố gắng, nghĩ ra vô số bí pháp tu luyện, nhưng cuối cùng cũng chỉ có thể dừng bước tại cảnh giới Thiên Không Kỵ Sĩ. Sợ rằng cả đời này cũng không thể đạt tới cảnh giới Huy Diệu Kỵ Sĩ kia."
"Năm đó khi ta mười lăm tuổi đã hoàn thành tu luyện ngoại linh lực, trở thành một Kỵ Sĩ. Khi đó, ta hùng tâm bừng bừng, được mọi người xưng là thiên tài. Nhưng vào cái ngày ta hoàn thành Thần Thánh Giác Tỉnh, đối với ta mà nói, chẳng khác nào trời sập. Tiên Thiên nội linh lực chỉ có chín, đây là phế vật trong phế vật. Vốn dĩ lão sư vô cùng coi trọng ta, từ đó về sau không chịu truyền thụ bất kỳ năng lực nào nữa. Thậm chí còn không nói cho ta biết Kỵ Sĩ Thánh Sơn ở địa phương nào. Mới mười lăm tuổi, ta thật không cam lòng! Ta không tin, không tin Tiên Thiên nội linh lực thấp thì không thể trở thành một Kỵ Sĩ cường đại. Ta thật sự không cam lòng, ta tin tưởng bằng vào cố gắng của mình, nhất định có thể đột phá sự trói buộc của thiên phú."
"Cho nên, ta dựa vào đôi chân của mình đi tới Kỵ Sĩ Thánh Điện, hướng Thánh Điện yêu cầu quyền lợi của ta. Sau đó, ta lại bằng vào đôi chân của mình, đi tới Kỵ Sĩ Thánh Sơn, tiến vào trong Thánh Sơn. Mỗi một Kỵ Sĩ từ hai mươi tuổi trở xuống sau khi tiến vào chỉ có thể dừng lại thêm một tháng, một tháng không tìm được duyên phận của mình sẽ bị lệnh bài của Thánh Điện tự động truyền tống ra khỏi Thánh Sơn."
"Càng cường đại thì càng thêm cao ngạo. Thiên phú của ngươi, ta vẫn nhìn không thấu. Có lẽ, lần này ở Kỵ Sĩ Thánh sơn, ngươi thật có thể mang đến cho Lão sư một phen kinh hỉ."
"Lão sư, ta..." Long Hạo Thần có chút do dự nhìn Dạ Hoa. Long Tinh Vũ đã nói với hắn, tiên thiên nội linh lực của hắn là bí mật cực kỳ trọng yếu. Nhưng đối mặt với vị Lão sư trước mắt này, vị được xưng là Tu La này, trong lòng hắn lại dấy lên một hồi khó xử. Đối với vị Lão sư đáng kính này, hắn thật có thể giấu giếm được sao?
Dạ Hoa khoát tay, than nhẹ một tiếng: "Không sao, đây là bí mật của ngươi. Nạp Lan mập mạp chết bầm kia cũng không biết. Ngươi không cần phải nói, ta chỉ là có chút kích động thôi."
"Lão sư, ta nói cho người." Long Hạo Thần cơ hồ là thốt lên. Hắn vốn coi trọng tình cảm, vừa rồi, trong nháy mắt đáy mắt Dạ Hoa hiện lên vẻ cô đơn sâu thẳm đã làm nhói đau trái tim hắn.
"Hả?" Dạ Hoa ánh mắt sáng lên, nhìn hắn đầy vẻ chờ mong.
Long Hạo Thần hít sâu một hơi, nói: "Lão sư, hơn hai năm qua, người một mực nghiêm khắc dạy ta các loại kiến thức cùng kỹ năng về Thủ Hộ Kỵ Sĩ. Mặc dù người rất nghiêm khắc, thậm chí còn dùng phương thức đánh chửi để bức bách ta, nhưng ta biết, người làm hết thảy cũng là vì muốn tốt cho ta. Cho dù là lúc theo phụ thân tu luyện, rất nhiều chỗ cũng không hữu hiệu bằng người trực tiếp chỉ dạy. Không có người, tu vi của ta không thể nào tăng trưởng được như hiện tại. Ta nghe Nạp Lan điện chủ đã nói, ta là đệ tử thân truyền duy nhất của người. Người lại càng không có giữ lại chút nào, đem hết thảy tâm đắc trong nghiên cứu nhiều năm qua chỉ dạy cho ta. Hạo Thần sao có thể không biết tốt xấu? Ở trong lòng Hạo Thần, người là thầy mà cũng là cha. Đối với người khác, bí mật của ta vĩnh viễn là bí mật, nhưng đối với người, ta chỉ đem bí mật nói cho phụ thân của mình."
Nhìn Long Hạo Thần, da thịt trên mặt Dạ Hoa hơi run rẩy, chậm rãi quay đầu đi chỗ khác, không để cho hắn thấy trong mắt mình đã xuất hiện nước mắt. Hắn vạn lần không nghĩ tới, người đệ tử ngày thường trầm mặc ít nói, chưa bao giờ phản kháng bất kỳ huấn luyện gian khổ nào, ngoan ngoãn nghe lời như con mèo, lại có thiên phú vô song, vậy mà lại nói ra những lời này. Nhìn bề ngoài nhu nhược, hắn tựa hồ có nội tâm vô cùng mạnh mẽ.
Mấy âm phù kỳ dị từ trong miệng Long Hạo Thần thốt ra, ngay sau đó, một tầng kim sắc quang mang nhàn nhạt đã bao phủ hắn và Dạ Hoa vào bên trong.
Linh Quang Tráo, kỹ năng phòng ngự của tam giai Thủ Hộ Kỵ Sĩ. Có hiệu quả chống thăm dò và cách âm. Đơn thể phòng ngự. Lấy tu vi linh lực trước mắt của Long Hạo Thần, miễn cưỡng có thể thi triển Linh Quang Tráo đem Lão sư bao phủ vào bên trong.
"Ân?" Cẩn thận như vậy sao? Dạ Hoa có chút nghi hoặc nhìn về Long Hạo Thần. Lúc này, thanh âm của Long Hạo Thần cũng vang lên.
"Lão sư, tiên thiên nội linh lực của ta là chín mươi bảy."
"Ân." Dạ Hoa đáp một tiếng, lúc này hắn còn đang đắm chìm trong câu nói "thầy như cha" kia của Long Hạo Thần, trong lòng dâng lên một cỗ cảm giác thoải mái. Hắn cả đời chưa lập gia đình, có một đồ đệ bảo bối hiểu chuyện như vậy, xem như nhi tử mà đối đãi cũng là chuyện thường tình.
"Chín mươi bảy. Hả? Ngươi vừa nói gì cơ?" Dạ Hoa sững người quay phắt lại, lệ trong mắt cũng tan biến, giọng nói the thé như quát.
Long Hạo Thần mỉm cười, đáp: "Ta đã nói rồi mà. Ta biết trước kết quả sẽ như vậy."
Dạ Hoa run rẩy, cố nuốt một ngụm nước bọt, vung tay lên, một đạo Linh Quang Tráo còn mạnh hơn của Long Hạo Thần khuếch tán ra, bao phủ cả hai thầy trò.
"Ngươi... ngươi nói, nội linh lực của ngươi là chín mươi bảy?" Dạ Hoa trợn tròn mắt.
Long Hạo Thần gật đầu.
"Không, không thể nào." Dạ Hoa quả quyết, "Lúc ngươi mới đến phân điện, Nạp Lan Thứ tên béo chết tiệt kia đã khảo hạch linh lực của ngươi, kết quả là hai trăm sáu mươi tám. Ngươi nếu đã tiến hành Thần Thánh Giác Tỉnh, nghĩa là ngoại linh lực đã đạt gần hai trăm điểm, cho nên dù thiên phú ngươi có tốt đến đâu, Tiên Thiên nội linh lực cũng không thể vượt quá sáu mươi tám!"
Long Hạo Thần đau đầu, nói: "Khi đó nội linh lực của ta kỳ thực đã hơn một trăm. Chẳng qua là do dung hợp một linh lô, nên nội linh lực tạm thời giảm xuống. Chẳng lẽ người không nhận ra, sau khi ta theo người học tập được chừng một tháng, nội linh lực của ta tăng lên rõ rệt sao? Đó chính là linh lực khôi phục sau khi dung hợp linh lô."
"Linh lô... Ngươi... ngươi còn có linh lô..." Dạ Hoa suýt nữa nhổ trụi lông của Hám Nhạc Điêu, vẻ mặt điên cuồng nhìn Long Hạo Thần.
"Tiểu tử thối, ngươi có biết ta hiện tại muốn làm gì không?" Dạ Hoa hung quang bắn ra tứ phía.
Long Hạo Thần ngẩn người, "Lão sư, người muốn làm gì?"
Dạ Hoa vẻ mặt bi phẫn nói: "Ta muốn một cước đạp ngươi xuống. Ngươi... ngươi sao lại nói cho ta biết! Ta đúng là bị bệnh thần kinh, ta sao lại hỏi chứ! Tự chuốc lấy nhục, đúng là tự chuốc lấy nhục!"
Mất cả một canh giờ, Dạ Hoa mới dần bình tĩnh lại. Nhưng mỗi lần hắn quay lại nhìn khuôn mặt ôn nhuận như ngọc của Long Hạo Thần, lại như thấy trên má trái hắn viết chữ "chín", má phải viết chữ "bảy", trên mũi lại viết "linh lô"...
"Lão sư, người nói xem, ta thích hợp kết khế ước đồng bạn với loại ma thú nào?" Thêm một canh giờ nữa, cảm xúc của Dạ Hoa coi như đã hoàn toàn ổn định, Long Hạo Thần mới dám dò hỏi.
Dạ Hoa liếc hắn một cái, "Tự nhiên là tu vi càng cao càng tốt. Với tiềm lực của ngươi, thất cấp, bát cấp ma thú trước mặt ngươi e rằng cũng tự ti mặc cảm, không có lòng tin kết thành đồng bạn. Tốt nhất là tìm được một con cửu cấp ấu sinh kỳ ma thú. Đúng rồi, ngươi đang có loại linh lô nào?" Vừa hỏi, hắn vừa lấy túi nước bên hông lên uống một ngụm.
"Thánh Dẫn Linh Lô."
"Phốc ——" Dạ Hoa phun hết ngụm nước vừa uống ra ngoài, khuôn mặt bi phẫn thốt lên: "Ngươi, ngươi, ngươi... còn có nhân tính hay không! Có thể đừng tàn nhẫn với ta như vậy được không hả!"
Long Hạo Thần nghi hoặc hỏi: "Lão sư, người không sao chứ? Thánh Dẫn Linh Lô trong số linh lô có thể dung hợp của kỵ sĩ chúng ta, hình như xếp hạng cuối cùng mà."
Dạ Hoa thở hổn hển từng ngụm, "Nếu ngươi còn nói nữa, lão tử sẽ lên cơn đau tim mất. Ngươi thì biết cái gì! Không sai, Thánh Dẫn Linh Lô xếp hạng rất thấp. Nhưng ngươi có biết không, trong tam đại Thần Ấn Kỵ Sĩ đương thời của Kỵ Sĩ Thánh Điện chúng ta, có hai lão gia hỏa xuất thân là Thủ Hộ Kỵ Sĩ cũng sở hữu Thánh Dẫn Linh Lô đấy."
"Không biết." Long Hạo Thần thành thật đáp.
Dạ Hoa phẫn nộ nói: "Thánh Dẫn Linh Lô có thể nói là linh lô giúp cho kỵ sĩ và đoàn đội phối hợp tốt nhất. Có một kỵ sĩ dung hợp Thánh Dẫn Linh Lô, bất kỳ đoàn đội nào khi tìm kiếm di tích thượng cổ, ít nhất cũng có thể tăng thêm ba mươi phần trăm độ an toàn. May là ngươi hiện tại nói cho ta biết, chờ lần này chúng ta từ Kỵ Sĩ Thánh Sơn trở về, ta sẽ chỉ bảo ngươi cặn kẽ cách sử dụng Thánh Dẫn Linh Lô này."
Hám Nhạc Điêu tiếp tục bay về hướng bắc, tuy tốc độ phi hành của nó trong số các loại ma thú phi hành lục cấp được coi là kém cỏi, nhưng so với đi bộ trên mặt đất thì nhanh hơn rất nhiều.
Kỵ Sĩ Thánh Sơn nằm ở góc đông bắc của Thánh Điện Liên Minh, tiếp giáp với Kỵ Sĩ Thánh Điện. Nó cách Hạo Nguyệt Thành ở phía nam Thánh Điện Liên Minh một khoảng rất xa, cơ hồ phải xuyên qua toàn bộ Thánh Điện Liên Minh mới có thể tới nơi.
Trong Thánh Điện Liên Minh, Lục Đại Thánh Điện đều nằm ở biên cương, vây quanh một vòng, bảo vệ lãnh địa Thánh Điện Liên Minh ở bên trong. Tổng bộ của Thánh Điện Liên Minh thì nằm tại vị trí trung tâm, cách Lục Đại Thánh Điện một khoảng tương đương nhau. Chính nhờ có Lục Đại Thánh Điện thủ hộ và trấn nhiếp mà từ xưa đến nay, Ma Tộc không cách nào xâm chiếm lãnh địa của nhân loại.
Trong Lục Đại Thánh Điện, cường đại nhất là Kỵ Sĩ Thánh Điện, đông đảo nhất là Chiến Sĩ Thánh Điện, giàu có nhất lại là Ma Pháp Sư Thánh Điện.
Kỵ Sĩ Thánh Điện và Chiến Sĩ Thánh Điện cơ hồ có thể trải dài lực lượng đến từng thôn trấn. Ma Pháp Sư Thánh Điện thì ít nhất chỉ có thể bao trùm từ những tiểu thành thị trở lên đến mỗi tòa thành thị.
Thích Khách Thánh Điện, Mục Sư Thánh Điện và Linh Hồn Thánh Điện do số lượng thành viên thưa thớt, nên chỉ có ở đại thành thị mới có phân điện. Ngay cả thành thị cỡ trung như Hạo Nguyệt Thành cũng chỉ có Mục Sư Thánh Điện, còn Thích Khách Thánh Điện và Linh Hồn Thánh Điện thần bí nhất thì không có phân điện ở đây.
Tuy nhiên, không phải nói ba đại thánh điện có nhân số ít thì thực lực sẽ không mạnh. Bọn họ đều có năng lực cường đại, là một phần không thể thiếu của Thánh Điện Liên Minh.
Hám Nhạc Điêu có năng lực phi hành liên tục cực mạnh, mỗi ngày chỉ cần đáp xuống mặt đất nghỉ ngơi một lần. Long Hạo Thần đã đem bí mật quan trọng nhất của mình...
Bẩm báo Lão sư, mỗi ngày ta đều tu luyện nội linh lực trên lưng Hám Nhạc Điêu. Dạ Hoa ở ngay gần đó, cách ta chỉ một gang tay, rõ ràng có thể cảm nhận được linh lực của ta đang tăng tiến.
Mười lăm ngày trôi qua.
"Cuối cùng cũng tới nơi, lão Hỏa Kế, hạ xuống đi." Dạ Hoa có chút mừng rỡ nói.
Long Hạo Thần phóng tầm mắt ra xa, giật mình phát hiện phía trước là một dải kim sắc mịt mờ, nhưng lại bị sương mù che phủ, không thể nhìn rõ tình hình cụ thể.
Vùng ánh sáng màu vàng nhạt này bao phủ một phạm vi cực kỳ rộng lớn, mơ hồ có thể thấy những dãy núi trùng điệp bên trong.
Hám Nhạc Điêu từ từ hạ cánh, đôi cánh khổng lồ tạo ra luồng khí lưu mạnh mẽ, thổi rạp đám cỏ dại phía dưới xuống sát mặt đất.
Long Hạo Thần cùng Lão sư nhảy xuống. Hành trình mười lăm ngày này đối với hắn mà nói chẳng hề mệt mỏi, mỗi ngày đều chìm đắm trong tu luyện, linh lực của hắn đã tăng thêm khoảng hơn năm mươi điểm.
"Lão Hỏa Kế, ngươi trở về trước đi."
Hám Nhạc Điêu cúi đầu, cọ cọ vào người Dạ Hoa vẻ lưu luyến, sau đó mới tiến vào trận pháp triệu hồi ngược mà Dạ Hoa đã bày ra.
"Lão sư, Kỵ Sĩ Thánh sơn có pháp trận cấm không sao? Tại sao chúng ta không trực tiếp bay qua? Hình như còn hơn trăm dặm nữa mới tới nơi." Long Hạo Thần thắc mắc.
Dạ Hoa đáp: "Không có pháp trận cấm không, nhưng ngươi đừng quên, trong Kỵ Sĩ Thánh sơn có biết bao nhiêu ma thú cường đại. Chúng tuy không chủ động công kích nhân loại, nhưng nếu có ma thú ngoại lai bay qua đỉnh đầu chúng, sẽ chọc giận chúng. Trừ phi tọa kỵ của ngươi có thực lực áp chế hết thảy ma thú nơi này, bằng không đừng dại mà thử. Đi thôi."
Hai thầy trò vừa định hướng về phía Kỵ Sĩ Thánh sơn, đột nhiên cuồng phong nổi lên, một thân ảnh khổng lồ từ trên trời giáng xuống.
Long Hạo Thần lập tức lật cổ tay, tháo Quang Diệu Chi Thuẫn xuống, giữ vững cảnh giác. Đây là điều bắt buộc của mỗi Kỵ Sĩ.
Thân ảnh khổng lồ kia đáp xuống cách bọn họ hơn mười trượng. Rõ ràng là một con phi hành ma thú.
Đầu ma thú phi hành này so với Hám Nhạc Điêu của Dạ Hoa thì thần tuấn hơn nhiều, cao chừng sáu thước, toàn thân màu vàng nhạt, đầu rồng thân chim, trên đầu và đuôi có lông mao thon dài năm màu. Sau khi đáp xuống, đôi cánh rộng từ từ thu lại, nó ngẩng đầu, nhìn xung quanh.
Thất cấp ma thú, Long Ưng. Long Hạo Thần lập tức nhận ra lai lịch của loại ma thú này.
Long Ưng là phi hành ma thú thuộc tính quang minh, đối với Kỵ Sĩ mà nói, tọa kỵ thuộc tính quang minh là quý giá nhất, có thể tăng cường lực chiến đấu của Kỵ Sĩ lên rất nhiều.
Từ trên lưng Long Ưng nhảy xuống là hai người, một trung niên nhân và một thiếu niên. Vừa đáp xuống đất, ánh mắt họ đã hướng về phía Long Hạo Thần và Dạ Hoa.
"Ồ, ta còn tưởng là ai. Hóa ra là Dạ Hoa huynh, lâu rồi không gặp!" Gã trung niên nọ thấy Dạ Hoa, প্রথমে thì hơi sững sờ, nhưng rất nhanh đã nở nụ cười đi tới.
Dạ Hoa vẫn giữ nguyên vẻ lạnh lùng, không hề đón tiếp.
Gã trung niên này mặc một thân giáp trụ màu vàng kim, phía trên rõ ràng toát ra khí tức quang minh, nhưng trên người lại không hề có vũ khí, cũng chẳng có khiên trụ, mái tóc dài màu vàng kim tùy ý xõa sau lưng.
Nhìn qua, gã so với Dạ Hoa trẻ hơn một chút, khuôn mặt lộ ra vẻ âm nhu, nhất là đôi mắt nhỏ dài, mơ hồ khiến người ta có cảm giác như đang muốn thể hiện bản thân.
Gã thanh niên ở bên cạnh gã trung niên này có ít nhất bảy phần giống nhau, tuổi chừng mười bảy, mười tám tuổi, thân hình cao lớn, trên mặt mang theo vài phần ngạo khí nhàn nhạt.
Gã trung niên đi tới gần, mỉm cười nói: "Sao vậy? Dạ Hoa huynh không nhận ra ta sao? Chúng ta tuy đã sáu, bảy năm không gặp, nhưng từ nhỏ đã cùng nhau lớn lên. Vừa rồi từ xa ta đã thấy Hám Nhạc Điêu, loại ma thú này tuy chỉ là lục cấp nhưng lại rất hiếm, nên ta đoán chừng nó là của huynh."
Dạ Hoa lạnh lùng nói: "Quỷ Ảnh, ngươi vẫn cứ nói nhảm như vậy."
Sắc mặt gã trung niên hơi biến đổi, gã thanh niên bên cạnh lại không nhịn được, giận dữ nói: "Ngươi nói gì?"
"Câm miệng." Gã trung niên Quỷ Ảnh khẽ mỉm cười, sắc mặt đã khôi phục bình thường, "Dạ Hoa, lão sư vẫn rất nhớ huynh, huynh rời khỏi Tu Thành của chúng ta đã nhiều năm, cũng không trở về thăm lão sư một chút. Nhất nhật vi sư, chung thân vi phụ a!"
Sắc mặt Dạ Hoa càng trở nên lạnh lẽo hơn, "Ta không cần ngươi phải dạy. Chúng ta đi." Vừa nói, hắn không thèm để ý đến Quỷ Ảnh, dẫn theo Long Hạo Thần hướng về phía Kỵ Sĩ Thánh sơn.
Nhìn bóng lưng bọn họ dần dần đi xa, gã thanh niên không nhịn được hỏi Quỷ Ảnh: "Cha, đây là ai? Sao lại hống hách như vậy?"
Quỷ Ảnh thản nhiên nói: "Chẳng qua chỉ là một tên phế vật mà thôi. Ban đầu hắn bị sư tổ của con đuổi ra khỏi sư môn. Nhìn dáng vẻ, hắn dẫn thiếu niên kia đến Kỵ Sĩ Thánh sơn tìm tọa kỵ. Thiếu niên kia nhìn qua hình như còn chưa lớn. Sau khi vào Thánh sơn, nếu có cơ hội, hãy tạo cho hắn chút phiền toái."
Gã thanh niên có chút hưng phấn gật đầu, "Con sẽ cho hắn biết tay. Nếu chặt đứt một chân của hắn, con xem còn ma thú nào nguyện ý thân cận với hắn nữa."
Quỷ Ảnh hai mắt híp lại, trong mắt lóe lên tinh quang, ký ức vài thập niên trước chậm rãi hiện ra trong đầu.
...
"Dạ Hoa đại ca, huynh trở thành Kỵ Sĩ nhanh vậy. Tại sao linh lực của huynh lại tăng nhanh như thế, có phải có bí quyết gì không? Chỉ dẫn cho đệ có được không?"
"Tu luyện phải dựa vào nỗ lực của bản thân, không có đường tắt."
"Hừ. Nhất định là lão sư thiên vị, dạy huynh phương pháp tu luyện đặc thù. Nếu không huynh chỉ lớn hơn ta có ba tuổi, sao đã trở thành Kỵ Sĩ rồi."
"Bốp!"
"Huynh dám đánh ta? Huynh lại dám đánh ta..."
"Đánh ngươi là còn nhẹ. Nếu ngươi còn dám xúc phạm đến Lão sư, ta liền phế bỏ tứ chi của ngươi, ném ngươi ra khỏi Tu Thành Chủ Điện. Cút ngay cho ta, đừng để ta phải nhìn thấy ngươi nữa."
Năm đó, hắn mười hai tuổi, Dạ Hoa mười lăm tuổi.
...
"Quỷ Vũ, nếu có cơ hội, phế bỏ tứ chi của tiểu tử kia cho ta." Quỷ Ảnh lạnh lùng ra lệnh, sau đó sải bước tiến về phía trước.
Quỷ Vũ, kẻ mang khuôn mặt ngạo mạn, thoáng khựng lại, "Phế bỏ tứ chi ư! Có phải là quá tàn nhẫn rồi không? Bất quá, ta thích." Một tia dữ tợn lóe lên rồi biến mất trên khuôn mặt hắn.
Dạ Hoa lẳng lặng bước đi, sắc mặt vẫn lạnh như băng, nhưng Long Hạo Thần, kẻ hiểu rõ hắn, có thể cảm nhận được cảm xúc của Lão sư đang dao động bất ổn.
"Lão sư, đó là cừu nhân của người sao?" Long Hạo Thần trầm giọng hỏi.
Dạ Hoa liếc nhìn hắn, "Hắn từng là đồng môn của ta. Tu Thành, giáp ranh với tổng bộ Thánh Điện Liên Minh, là một trong những tòa chủ thành lớn nhất. Lão sư của ta là Thánh Điện Kỵ Sĩ của Kỵ Sĩ Liên Minh, sở hữu Bí Ngân Cơ Tọa Chiến Khải. Năm ta mười ba tuổi tiến vào Tu Thành Chủ Điện, mười lăm tuổi đột phá tam giai, được ca tụng là Đệ Nhất Thiên Tài trăm năm có một của Tu Thành, là thân truyền đệ tử của Lão sư. Nhưng mà, một bước lên Thiên đường, một bước xuống Địa Ngục. Sau khi phát hiện Tiên Thiên nội linh lực của ta chỉ có chín, ta từ thiên tài biến thành phế vật. Ta ở Tu Thành Chủ Điện nỗ lực hai năm, tốc độ tu luyện nội linh lực vô cùng chậm chạp. Vì vậy, Lão sư đã đuổi ta ra khỏi Tu Thành Chủ Điện. Và trong số những kẻ chịu trách nhiệm đuổi ta đi, có Quỷ Ảnh. Kẻ sỉ nhục ta là phế vật nhiều nhất cũng chính là hắn."
Nói xong những lời này, Dạ Hoa ngậm miệng, tựa như đang kể một câu chuyện không hề liên quan đến mình. Nhưng cước bộ của hắn đột nhiên tăng tốc, dưới sự thúc giục của linh lực, hắn lao về phía trước như một mũi tên.
Long Hạo Thần siết chặt hai nắm đấm, trong lòng thầm thề, mối nhục này của Lão sư, hắn nhất định sẽ giúp người rửa sạch. Tuy Dạ Hoa kể lại rất đơn giản, nhưng hắn vẫn có thể tưởng tượng được, năm đó Lão sư chắc chắn đã phải chịu đả kích rất lớn mới trở nên như bây giờ. Và Quỷ Ảnh kia hiển nhiên chính là một trong những kẻ châm ngòi.
Quay đầu nhìn thoáng qua cha con Quỷ Ảnh đang ở phía xa ngoài trăm trượng, đôi kim sắc đồng tử trong suốt của Long Hạo Thần ánh lên một tia sáng nhàn nhạt.
Khoảng cách trăm dặm đối với bọn họ chẳng đáng là bao, chưa đến một canh giờ, Long Hạo Thần đã theo Dạ Hoa đến gần Kỵ Sĩ Thánh Sơn.
Càng đến gần Kỵ Sĩ Thánh Sơn, khí tức Quang Minh Nguyên tố càng trở nên nồng đậm. Phía trước bốc lên một làn sương mù màu vàng nhạt, ẩn hiện những ngọn núi nguy nga hùng vĩ. Rõ ràng, Kỵ Sĩ Thánh Sơn không phải chỉ là một ngọn núi, mà là cả một dãy núi trùng điệp. Sương mù cũng theo bước chân bọn họ mà dần tan biến.
... đến mức vạn vật đều trở nên mơ hồ, chẳng thể phân biệt.
Dần dà, bọn họ tiến vào khu vực bao phủ bởi sương mù màu vàng kim nhạt. Long Hạo Thần kinh ngạc phát hiện, thứ sương mù này dường như là quang nguyên tố cực kỳ tinh khiết. Sau khi bước vào trong, nồng độ quang nguyên tố ít nhất phải gấp năm lần bên ngoài, hơn nữa lại không hề lẫn tạp chất.
"Cảm giác thế nào? Nơi này nồng độ quang nguyên tố so với bên ngoài đậm đặc hơn rất nhiều. Bản thân Kỵ Sĩ Thánh Sơn, dãy núi này, chính là một tòa cự đại pháp trận, lấy từng ngọn núi tạo thành ấn ký. Những quang nguyên tố này cũng là do pháp trận hấp thu mà đến. Nếu Kỵ Sĩ chúng ta có thể tu luyện ở đây, chắc chắn sẽ đạt được hiệu quả làm ít công to. Nhưng mà, hiển nhiên là không thể. Bởi vì, chính nhờ sự tồn tại của những quang nguyên tố này, mới có thể áp chế lệ khí của ma thú. Vì vậy, trong Kỵ Sĩ Thánh Sơn, không cho phép bất kỳ Kỵ Sĩ nào tiến hành tu luyện, cho dù là các trưởng lão trông coi cũng không ngoại lệ. Nếu không, một khi phá hủy sự cân bằng của quang nguyên tố bên trong pháp trận, rất có thể sẽ khiến ma thú bên trong bạo động. Ngươi sau khi tiến vào, nội linh lực tự hành vận chuyển thì không sao, nhưng tuyệt đối không được lựa chọn phương thức minh tưởng để tu luyện."
Note: Ghi nhớ địa chỉ mới Vozer.io, cấp tài khoản VIP xóa quảng cáo tại đây. Đề xuất Tiên Hiệp: Đại Đạo Độc Hành
Linh Lý
Trả lời5 tháng trước
Bạn ơi, tại sao mình không thể xem toàn bộ chương truyện thế
Tiên Đế [Chủ nhà]
5 tháng trước
chương nào bạn ơi.