Logo
Trang chủ
Chương 10: Dạ Tu La (1)

Chương 10: Dạ Tu La (1)

Đọc to

Chứng kiến Long Hạo Thần hướng về phía mình, Dạ Hoa âm thầm gật đầu. Động tác công kích của đứa nhỏ này không chỉ đạt chuẩn mà còn nắm giữ được tiết tấu, không dốc toàn lực. Tuy lực đánh có yếu đi đôi chút, nhưng biến hóa lại đa dạng hơn nhiều.

Hắn hơi nghiêng người, mượn tư thế công kích của Long Hạo Thần, tay nắm trọng kiếm điểm về phía trước, thi triển kỹ năng đột thứ đã dạy. Ngân bạch sắc quang mang lóe lên trên trọng kiếm, Thuần Bạch Chi Nhận cũng đồng thời phát động.

Khi trọng kiếm chỉ còn cách mình chưa đầy một thước, Dạ Hoa mới di chuyển. Động tác cực nhanh, tay phải vắt chéo sau lưng, tay trái nắm thuẫn bài chặn trước mặt, mặt thuẫn hơi nghiêng.

"Đương" một tiếng, Long Hạo Thần cảm giác một kiếm của mình không trực tiếp đánh vào thuẫn bài, mà bị trượt qua một bên. Thuần Bạch Chi Nhận đánh lên mặt thuẫn của Dạ Hoa, tạo ra những đốm lửa liên tiếp. Sau một khắc, trước mặt hắn là một thuẫn bài to lớn.

"Oanh" một tiếng, Long Hạo Thần bị đánh bay bảy, tám thước, ngã nhào xuống đất.

Trong cả quá trình, hắn chỉ kịp dùng Quang Diệu Chi Thuẫn ngăn trước ngực, sau một khắc, cả người đã bay ra ngoài.

Nghiêng người, Long Hạo Thần bò dậy, vẻ mặt tràn đầy kinh ngạc.

Dạ Hoa không có vũ khí, chỉ có thuẫn bài, nhưng chỉ một mặt thuẫn bài này đã kết thúc chiến đấu trong nháy mắt.

"Phế vật." Dạ Hoa lạnh lùng phun ra hai chữ.

Long Hạo Thần ánh mắt ngưng tụ, trọng kiếm trên vai vừa ***ng, lần nữa hướng Dạ Hoa hành lễ, "Giáo quan, xin chỉ giáo."

Hành lễ xong, hắn lại phát động công kích.

Những tên kỵ sĩ đang chạy đều lén nhìn tỷ thí trong sân. Thấy Long Hạo Thần bị đánh bại mà lập tức bò dậy, nhất thời hai mặt nhìn nhau.

"Tên tiểu tử này thật giỏi! Lần đầu tiên ta thấy có người dám hai lần khiêu chiến Dạ Tu La của phân điện chúng ta."

Bọn họ nào biết, lúc Long Hạo Thần theo Long Tinh Vũ tu luyện, chính là liên tục bị ngược đãi. Ngã một cái có đáng là gì, huống chi Quang Diệu Chi Thuẫn đã loại bỏ phần lớn lực trùng kích. Long Tinh Vũ muốn bồi dưỡng nhi tử phải vừa có trí lại có dũng, đồng thời ở trong thất bại tìm kiếm lĩnh ngộ và đột phá bản thân.

Long Hạo Thần lại công kích, điều chỉnh cước bộ đôi chút, tốc độ chậm hơn, nhưng khí thế càng thêm trầm ổn. Lần này, hắn không dùng đột thứ, mà đổi thành Thiểm Điện Thứ.

Kim quang chợt lóe, bộc phát ra thần thánh quang minh nội linh lực. Thiểm Điện Thứ khác đột thứ ở chỗ, đột thứ tăng tốc độ công kích lên cực hạn, còn Thiểm Điện Thứ thì nếu một kích không trúng liền lui lại.

Nội linh lực? Tam giai? Đám kỵ sĩ đang chạy vòng đều hoảng sợ mở to hai mắt.

... Mắt nhìn chăm chú.

Dạ Hoa sắc mặt không chút thay đổi, vẫn như cũ đợi đến khắc cuối cùng mới di động. Thuẫn bài trong tay y nghiêng nghiêng đón đỡ, trọng kiếm đánh lên thuẫn bài phát ra một tiếng "Đinh" giòn vang. Nhưng lần này, trọng kiếm chỉ hơi lệch đi một chút đã bị Long Hạo Thần thu về, trọng tâm bản thân hắn cũng không hề chệch khỏi quỹ đạo.

Vậy mà, thuẫn bài trong tay Dạ Hoa lại lần nữa phóng đại trong mắt Long Hạo Thần, đánh tới với kỹ năng giống hệt như vừa rồi.

Long Hạo Thần lùi bước, lấy thuẫn bài ngăn chặn, giơ Quang Diệu Chi Thuẫn trong tay lên, ngang ra dùng tư thế kiên định chặn trước người.

"Oanh", thân thể Long Hạo Thần lần nữa bị đánh bay. Lần này, thậm chí còn thảm hơn lần trước, hắn phải thở dốc trên mặt đất vài giây mới có thể gượng đứng dậy.

"Biết vì sao ta có thể thắng ngươi không?" Dạ Hoa lạnh nhạt hỏi.

Long Hạo Thần khẽ nhíu mày, không chút do dự đáp: "Bởi vì tu vi của ngài cao hơn ta."

Dạ Hoa gật đầu, nói: "Không sai. Có phải ngươi cảm thấy, ta thắng ngươi là nhờ nội linh lực cường đại, mà không phải thắng bằng kỹ xảo, nên rất không công bằng?"

Long Hạo Thần do dự một chút rồi gật đầu.

Dạ Hoa khinh thường hừ một tiếng, nói: "Ngu ngốc. Nếu là trên chiến trường, ngươi gặp địch nhân cường đại hơn, chẳng lẽ ngươi cũng chất vấn hắn như vậy sao? Nếu vậy, ngươi chỉ có thể đi gặp Diêm Vương mà chất vấn thôi. Đối mặt với địch nhân mạnh hơn, ngươi phải cố gắng hết sức, tận dụng mọi ưu thế của bản thân để thu hẹp khoảng cách, không từ thủ đoạn nào để chiến thắng, bảo vệ chính mình."

Long Hạo Thần hơi chút suy tư, trên khuôn mặt anh tuấn toát ra vẻ giật mình, dùng sức gật đầu nói: "Ta hiểu rồi. Cảm ơn giáo quan." Vừa nói, hắn vừa hướng Dạ Hoa hành lễ, "Xin giáo quan chỉ giáo."

Dạ Hoa khinh miệt nói: "Ngươi thật sự hiểu rồi? Vậy hãy khiêu chiến ta lần nữa, ta sẽ dùng thực lực mạnh hơn để nghiền nát ngươi."

"Xin giáo quan chỉ giáo." Long Hạo Thần la lớn. Trong mắt hắn tràn đầy quang mang chấp nhất cùng kiên nghị, tạo thành sự đối lập rõ rệt với gương mặt tuấn tú ôn nhu của hắn.

"Đến đây đi." Dạ Hoa vẫn giữ bộ mặt băng lãnh như người chết.

Công kích, nhảy lấy đà. Lần này, Long Hạo Thần đi được nửa đường liền nhảy lên thật cao, trọng kiếm trong tay vung lên, kim quang chói lóa chém về phía Dạ Hoa.

"Ngu ngốc." Dạ Hoa tức giận nhìn chăm chú vào Long Hạo Thần, biết rõ không bằng đối thủ mà vẫn nhảy lên không trung, đây không phải tự tìm đường chết sao?

Thế nhưng, tức giận trong mắt Dạ Hoa rất nhanh đã chuyển thành kinh ngạc. Bởi vì Long Hạo Thần lần này nhảy tới, đầu hắn lại hướng về phía trước. Vị trí trọng kiếm trong tay chém xuống là phía sau lưng Dạ Hoa. Lúc này, Long Hạo Thần nhìn như đã mất đi thăng bằng.

Nhưng Dạ Hoa không cho là vậy, bởi vì hắn thấy được ánh mắt Long Hạo Thần. Một người phạm sai lầm như vậy thì ánh mắt không thể nào tràn đầy...

Chấp nhất cùng kiên định vẫn vẹn nguyên.

Hắn xoay nửa người, vung thuẫn bài quét ngang lên không trung.

Mà lúc này, Long Hạo Thần tưởng như đã mất thăng bằng, trọng kiếm trong tay y, trên thân kiếm vốn tỏa ra ánh kim sắc nhạt chợt tắt ngấm. Tay trái nắm Quang Diệu Chi Thuẫn thu về trước ngực, cả người giữa không trung uốn mình một cái, Quang Diệu Chi Thuẫn khẽ chạm vào mặt thuẫn bài của Dạ Hoa.

Dạ Hoa lần này dồn rất nhiều linh lực lên thuẫn bài, khiến nó gần như biến thành màu vàng rực. Chỉ e một va chạm nhẹ cũng đủ thay đổi quỹ đạo rơi xuống của Long Hạo Thần. Thân thể hắn trong nháy mắt xoay tròn mấy vòng rồi đáp xuống đất.

Phốc, trọng kiếm cắm phập xuống mặt đất, một vòng kim quang nồng đậm chợt bùng nổ quanh thân Long Hạo Thần.

Thăng Thiên Trận, kỹ năng tam giai của Trừng Giới Kỵ Sĩ.

Dạ Hoa không thể ngờ tới, Long Hạo Thần lại dùng phương pháp này tiếp cận, hơn nữa thân thể y lại mềm dẻo đến kinh ngạc, có thể mạnh mẽ thay đổi tư thế giữa không trung. Lúc này, thuẫn bài hắn chém ra đang ở thế vung lên. Thăng Thiên Trận bộc phát linh lực tuy không thể đả thương Dạ Hoa, nhưng lại đánh trúng cánh tay đang giơ lên của hắn, khiến hắn không thể không thu thuẫn bài về. Bản thân hắn cũng bộc phát ra lượng lớn năng lượng kim sắc, tạo thành một tầng bảo hộ.

Khi trọng kiếm cắm xuống đất và thi triển Thăng Thiên Trận, Long Hạo Thần dựa vào trọng kiếm ổn định lại thân hình, tay trái nắm Quang Diệu Chi Thuẫn thuận thế vung ngang. Trên Quang Diệu Chi Thuẫn bộc phát kim quang chói lọi nhất kể từ khi giao chiến, chém ngang về phía hông Dạ Hoa.

Ba ——

Tay phải vẫn chắp sau lưng của Dạ Hoa rốt cục cũng động, đánh lên Quang Diệu Chi Thuẫn. Nhưng kinh ngạc trong mắt hắn chỉ trong nháy mắt đã biến thành sửng sốt.

Trong tay hắn bộc phát kim quang chói mắt, mặc dù trên người cũng phóng thích linh lực hộ thể, nhưng khi kim quang trùng kích, thân thể hắn thoáng chốc bị đẩy lui nửa bước.

Long Hạo Thần cũng thất kinh, y đã dốc toàn lực đánh ra, Quang Diệu Chi Thuẫn bộc phát quang mang chính là kỹ năng Diệu Nhật Trảm của tứ giai Kỵ sĩ, trước mắt đây là kỹ năng công kích mạnh nhất y có thể sử dụng! Cho dù viền của thuẫn bài không sắc bén, nhưng lại bị Dạ Hoa dùng một tay đỡ được, đủ thấy chênh lệch giữa hai người lớn đến cỡ nào.

Dạ Hoa điểm tay phải về phía trước, đẩy Long Hạo Thần lui ra ba, bốn bước.

"Rất tốt, ngươi thắng, ta thua vì bị vẻ ngoài của ngươi mê hoặc, dẫn đến khinh địch, đây là sai lầm trí mạng. Cảm ơn ngươi đã cho ta bài học này." Vừa nói, Dạ Hoa nắm tay phải áp vào ngực trái, hướng Long Hạo Thần hành kỵ sĩ lễ.

Long Hạo Thần vội vàng đáp lễ, "Cảm ơn giáo quan chỉ điểm."

Đám kỵ sĩ đang chạy bộ lúc này đã hoàn toàn dừng lại, trợn mắt há mồm nhìn cảnh tượng này, bọn họ mặc dù không hiểu Dạ Hoa thua như thế nào, nhưng phần sự...

Chuyện này thật sự khiến người ta chấn động. Nhất là, Dạ Tu La lại hướng một gã học viên hành lễ Kỵ Sĩ. Quả thực là điều không thể tưởng tượng nổi, giống như mèo vờn chuột vậy.

"Các ngươi đang làm cái gì đó? Coi lời lão tử nói là gió thoảng qua tai à? Chạy tiếp cho ta, chạy thêm năm mươi vòng nữa." Bất quá, chỉ một khắc sau, Dạ Tu La trong lòng bọn họ đã khôi phục phong thái Tu La. Tiếng rống giận dữ tuôn ra, khiến đám kỵ sĩ sợ hãi hồn vía lên mây, vội vàng chạy tiếp.

"Ngươi đi theo ta." Dạ Tu La sau khi quát xong, lạnh lùng nói với Long Hạo Thần một câu rồi xoay người rời đi.

Long Hạo Thần vội vàng đi theo, dưới sự hướng dẫn của Dạ Hoa tiến vào Kỵ Sĩ điện phủ.

Một thân ảnh cao lớn tựa hồ đã sớm chờ ở chỗ này, nhìn thấy hai người đi tới, mỉm cười nói: "Thế nào? Ta nói không sai chứ?"

"Nạp Lan Điện chủ." Long Hạo Thần có chút kinh ngạc kêu lên.

Chủ nhân thân hình khổng lồ kia chính là Nạp Lan Thứ, hắn lúc này, giống như một con cáo già cười híp mắt nhìn Long Hạo Thần cùng Dạ Tu La.

"Mập mạp chết tiệt." Dạ Tu La hừ lạnh một tiếng.

Nạp Lan Thứ ha hả cười một tiếng, nói: "Mặt Cương thi, lần này Hạo Nguyệt phân điện chúng ta nở mày nở mặt rồi a. Đúng rồi, ta đã nói cho ngươi hắn năm nay bao nhiêu tuổi chưa. Hạo Thần, con đã được mười hai tuổi chưa?"

Long Hạo Thần lắc đầu, nói: "Còn kém bốn tháng nữa mới được mười hai tuổi."

"Cái gì?" Dạ Hoa luôn luôn lạnh như băng, khi nghe những lời này sắc mặt rốt cục xuất hiện biến hóa, vẻ khiếp sợ cùng cuồng nhiệt cơ hồ lộ ra trong cùng một thời gian.

"Vẫn chưa tới mười hai tuổi? Không tới mười hai tuổi mà đã có thể sử dụng Diệu Nhật Trảm?" Hắn làm sao mà không nhìn ra được lúc trước Long Hạo Thần lấy thuẫn bài phát ra kỹ năng là gì?

Nạp Lan Thứ dương dương đắc ý nói: "Ta không phải đã nói cho ngươi rồi sao, Hạo Nguyệt phân điện chúng ta đã có một vị tuyệt thế thiên tài, hai từ 'tuyệt thế' ngươi hiểu không?"

Dạ Hoa tựa hồ không thèm để ý Nạp Lan Thứ giễu cợt, trên khuôn mặt lạnh như băng hoàn toàn biến thành vẻ nghiêm túc, nhìn chăm chú Long Hạo Thần nói: "Ngươi đã có thể dùng Diệu Nhật Trảm cùng Thăng Thiên Trận, như vậy lúc trước ngươi học tập vẫn luôn là kỹ năng Trừng Giới Kỵ Sĩ. Tại sao không lựa chọn tiếp tục tu luyện Trừng Giới Kỵ Sĩ, mà lại muốn làm Thủ Hộ Kỵ Sĩ?"

Long Hạo Thần không chút do dự nói: "Ta hy vọng mình có năng lực bảo vệ hết thảy những gì mình muốn bảo vệ. Phụ thân đã nói cho ta biết, lực lượng một người cuối cùng là có hạn, khi đối mặt chiến đấu với Ma tộc để bảo vệ gia viên, tác dụng của Thủ Hộ Kỵ Sĩ còn lớn hơn nhiều so với Trừng Giới Kỵ Sĩ."

Ánh mắt Dạ Hoa sáng lên, hắn mỉm cười, chậm rãi gật đầu, nói: "Rất tốt, bắt đầu từ hôm nay, ngươi một mình đi theo ta học tập kỹ năng của Thủ Hộ Kỵ Sĩ. Không có lệnh của ta, không được cùng với Kỵ sĩ khác giao thủ, nghe rõ sao?"

Long Hạo Thần hơi sửng sốt một chút, nói: "Nhưng mà, nếu không có đủ thực chiến, có thể hay không ảnh hưởng đến tu luyện của ta?"

Dạ Hoa hừ lạnh một tiếng, "Chờ khi nào ngươi chiến thắng được ta rồi hãy nói những lời này. Đến thí luyện tràng chờ ta."

"Dạ." Long Hạo Thần đáp một tiếng, trong lòng vẫn còn vài phần nghi hoặc, sau khi hướng Nạp Lan Thứ thi lễ lần nữa rồi mới xoay người rời đi.

Nhìn theo bóng lưng hắn khuất dần, ánh mắt Dạ Hoa dần trở nên nóng bỏng, "Mập mạp chết tiệt, ngươi tìm đâu ra được bảo bối tốt như vậy?"

Nạp Lan Thứ đắc ý nói: "Mặt Cương thi, phục hay không? Hôm qua ta đã nói với ngươi, ngươi còn không tin, giờ đã tin chưa? Có tiểu tử này gia nhập, chẳng bao lâu nữa Hạo Nguyệt phân điện chúng ta sẽ tỏa sáng rực rỡ, không chừng còn có thể thăng cấp thành Chủ Điện. Cũng cho đám tiểu tử hay chèn ép ngươi được mở mang tầm mắt, xem đồ đệ do ngươi dạy dỗ cường đại đến cỡ nào."

Dạ Hoa căn bản không để ý tới lời khoe khoang của Nạp Lan Thứ, trầm ngâm một lát rồi nói: "Ngươi có biết Tiên Thiên nội linh lực của tiểu tử này là bao nhiêu không?"

Nạp Lan Thứ lắc đầu: "Không biết, ta đã hỏi nhưng hắn không chịu nói. Bất quá, ta đã khảo nghiệm qua, linh lực hiện tại của hắn là hai trăm sáu mươi tám độ. Ta thấy, Tiên Thiên nội linh lực của tiểu tử này không dưới bốn mươi, thậm chí có thể cao hơn. Ngươi hỏi cái này làm gì? Chẳng phải ngươi vẫn luôn không ưa những cường giả có Tiên Thiên nội linh lực cao hay sao?"

Vẻ mặt lạnh như băng của Dạ Hoa đột nhiên trở nên có chút quái dị: "Nếu có thứ gì có thể thay thế được thiên phú, thì cực hạn của ta bây giờ đã không chỉ là Đại Địa kỵ sĩ. Nếu Tiên Thiên nội linh lực của ta có thể đạt trên năm mươi, thì trên Thần Ấn vương tọa chắc chắn sẽ có thân ảnh của ta. Ông trời đáng hận đã cho ta trí khôn cùng ngộ tính, nhưng lại tước đoạt đi thiên phú của ta."

Nạp Lan Thứ đưa đôi bàn tay đầy đặn ôm lấy bờ vai hắn, nói: "Thôi đi, ngươi cũng đừng oán trời trách đất nữa. Hạo Thần đứa nhỏ này đến đây, không phải là cho ngươi một cơ hội phát huy tài hoa hay sao? Cho dù ngươi không thể ngồi trên vị trí kia, thì tương lai đệ tử của ngươi có thể làm được, chẳng phải cũng giống nhau sao?"

Dạ Hoa hít sâu một hơi, vẻ ửng hồng do kích động trên khuôn mặt lạnh như băng dần dần lui xuống, "Mập mạp chết tiệt, cảm ơn ngươi."

Nạp Lan Thứ cười ha hả: "Còn khách sáo làm gì? Ban đầu nếu không có ngươi, ba trăm cân thịt béo của ta đã sớm bỏ lại trên chiến trường rồi."

Dạ Hoa trầm giọng nói: "Ngươi phải giúp ta làm vài việc. Thứ nhất, bắt đầu từ hôm nay, trừ phi là tiến hành khảo hạch cấp bậc Kỵ Sĩ, còn không, Thánh Điện thí luyện tràng bên kia ta muốn độc chiếm sử dụng. Thứ hai, phong tỏa tin tức, nhất là số tuổi của đứa nhỏ này, phải tiến hành phong tỏa nghiêm ngặt. Đặc biệt không thể để cho các chủ điện, phân điện khác biết được. Hai năm rưỡi nữa, khi Liệp Ma Đoàn tiến hành tuyển chọn, ta muốn đứa nhỏ này bỗng nhiên nổi danh."

"Tốt, không thành vấn đề. Bất quá, Mặt Cương thi, ngươi cũng đừng quá nóng vội cầu thành, bất luận thế nào cũng không thể để tổn thương đến đứa nhỏ này. Nuông chiều quá mức sẽ chỉ mang lại hiệu quả ngược lại mà thôi."

Dạ Hoa thản nhiên nói: "Đứa nhỏ này kiên cường hơn ngươi tưởng tượng nhiều. Ta sở dĩ thấy được hy vọng từ trên người hắn, không phải bởi vì tuổi tác của hắn..."

Thân ảnh bị đánh bay ước chừng cao một thước bảy, dáng người không tính là cường tráng nhưng lại hết sức thon dài. Y phục lam, tóc đen, mắt vàng, mặt tựa quan ngọc, môi đỏ mọng, chân mày nhu hòa, làn da trắng nõn nà, không chút tì vết. Nếu đổi sang nữ trang, ắt hẳn là một đại mỹ nhân tuyệt sắc.

"Long Hạo Thần, đứng lên cho ta, phế vật! Ta dạy ngươi thế nào? Đối mặt kẻ địch mạnh hơn, ngạnh kháng là ngu xuẩn. Chẳng lẽ vì ta nói ngươi là quả trứng mềm mà ngươi không nhịn được? Thủ Hộ Kỵ Sĩ, quan trọng nhất là ẩn nhẫn. Đấu tiếp!"

"Dạ."

Thiếu niên bị đánh bay không ai khác chính là Long Hạo Thần, đang được Dạ Tu La đơn độc chỉ đạo.

Hai năm qua, hắn trưởng thành vượt bậc. Tuy tu vi Dạ Tu La không thể sánh với phụ thân hắn, nhưng về phương diện chỉ đạo tu luyện, Long Hạo Thần lại mơ hồ cảm thấy vị Tu La lão sư này có nhiều ý tưởng mà ngay cả phụ thân hắn cũng không bằng. Nhất là những ý tưởng kỳ quặc trong việc lý giải và diễn hóa kỹ năng, hành sự không câu nệ, lấy thực dụng làm đầu.

Đương nhiên, tu luyện cùng Dạ Tu La không phải chuyện sung sướng gì. Tính tình Dạ Tu La đúng như danh xưng Tu La, hơi không vừa ý liền động thủ quyền đấm cước đá.

Về phần thực chiến, Dạ Tu La thỏa mãn Long Hạo Thần đầy đủ theo đúng yêu cầu ban đầu.

Cách chỉ điểm thực chiến của Dạ Tu La khác hẳn Long Tinh Vũ. Long Tinh Vũ hoàn toàn không dùng linh lực, chỉ dựa vào kỹ xảo tấn công Long Hạo Thần, rèn luyện kỹ năng cho hắn.

Nhưng Dạ Tu La thì khác, vị lão sư này phảng phất như đến từ địa ngục, mỗi lần thực chiến đều xuất toàn lực, nhiều nhất chỉ hơi lưu tình, không đả thương gân cốt Long Hạo Thần mà thôi. Điển hình lấy lớn hiếp nhỏ.

Dưới áp lực thực chiến này, tốc độ phát triển của Long Hạo Thần cực kỳ kinh người. Mỗi ngày hắn đều kiệt sức rồi đả tọa tu luyện, tiềm lực bản thân cũng từng chút được kích phát.

Chẳng qua chênh lệch giữa hai thầy trò quá lớn, không thể bù đắp trong hai năm. Dù tu vi tăng lên, tốc độ tăng trưởng linh lực của Long Hạo Thần càng lúc càng nhanh, nhưng khoảng cách với Dạ Tu La vẫn còn rất xa.

Phải biết, từ nhất cấp Kỵ Sĩ đến thập cấp yêu cầu linh lực từ hai trăm lẻ một đến năm trăm, mà Đại Địa Kỵ Sĩ yêu cầu linh lực từ hai ngàn lẻ một đến bốn ngàn. Chênh lệch gần gấp mười lần. Bất kỳ chức nghiệp nào cũng vậy. Đây là nguyên nhân vì sao tu luyện giả cấp cao và cấp thấp lại có chênh lệch lớn đến thế.

Ví dụ, phụ thân Long Hạo Thần, Thần Ấn Kỵ Sĩ Long Tinh Vũ, cửu cấp chức nghiệp linh lực khởi điểm là mười vạn.

"Đương —— "

"Thúc thúc cũng không làm gì được hắn."

Long Hạo Thần cười ha hả: "Được, đệ sẽ đi nói. Tỷ, mai đệ phải cùng Tu La lão sư ra ngoài một chuyến. Đến lúc đó đệ sẽ thưa lại với người." Hắn cũng bất đắc dĩ lắm, Dạ Tu La đã nghiêm lệnh, không cho hắn tiết lộ tu vi với bất kỳ ai, kể cả Nạp Lan Thứ. Theo lời Nạp Lan Thứ, tên mặt than này đã buồn bực đến cực điểm, lần này hắn quyết làm mọi người phải kinh ngạc.

Trong mắt Lý Hinh chợt lóe lên vẻ giảo hoạt: "Đệ đệ, dù đệ không thể nói cho tỷ biết tu vi hiện tại, nhưng theo Dạ Tu La tu luyện, hẳn là không kém. Lần này đến Hạo Nguyệt thành tham gia khảo hạch Liệp Ma đoàn, ngoài chúng ta còn có vài người khác, nhất là nha đầu Lâm Giai Lộ kia cũng muốn đi. Lúc đó đệ phải giúp tỷ tỷ đó."

Long Hạo Thần có chút câm nín: "Tỷ, hai người cãi nhau cũng lâu rồi, bỏ qua đi. Đệ thấy, dù ngoài mặt ồn ào, nhưng thật ra hai người vẫn coi nhau là bằng hữu."

"Phì, phì, phì, ai thèm coi ả là bằng hữu. Thôi, tỷ đi đây, nửa năm này đệ phải cố gắng tu luyện đó." Cô nương này xưa nay mạnh mẽ dứt khoát, nói đi là đi, sờ mái tóc ướt nhẹp của Long Hạo Thần rồi rời khỏi phòng.

Nhìn bóng lưng nàng khuất dần, trong mắt Long Hạo Thần ánh lên tia ấm áp, từ sau khi cha mẹ rời đi, người duy nhất khiến hắn cảm nhận được thân tình ấm áp, chính là vị tỷ tỷ này. Trong lòng hắn, đã sớm coi Lý Hinh như tỷ tỷ ruột, đáng để hắn dùng tính mạng bảo vệ.

Long Hạo Thần không giỏi biểu đạt, nhưng hắn có một trái tim biết ơn.

Trở lại tĩnh thất, hắn khoanh chân đả tọa, một khắc sau, Long Hạo Thần đã nhập định. Người có thiên phú, chưa chắc đã thành công, vô số thiên tài ngã xuống trên đường tu luyện, lại có vô số thiên tài vì tính cách mà bỏ mạng giữa đường. Tu vi Long Hạo Thần tăng nhanh như vậy, ngoài thiên phú còn nhờ vào tâm cảnh của hắn.

Tâm không tạp niệm, tâm sáng như gương. Khi tu luyện, trong lòng hắn cơ bản không có bất kỳ tạp niệm nào, nhập định dễ dàng hơn người thường.

Linh lực nhu hòa từ trên người hắn nhẹ nhàng tỏa ra, kim sắc quang mang nhàn nhạt ẩn hiện khuếch tán từ trong cơ thể. Giữa ngực hắn, từ từ xuất hiện một đoàn kim sắc quang mang nồng đậm hơn, quang mang này, nương theo tần suất nhịp tim hắn mà ba động.

Khí tức quang minh tinh thuần từ trong cơ thể Long Hạo Thần tỏa ra, có thể chất quang minh chi tử, hắn hấp thụ quang minh nguyên tố trong thiên địa dễ dàng hơn người thường. Quan trọng hơn, khi nội linh lực và tu vi không ngừng tăng lên, Long Hạo Thần phát hiện, thần thánh quang minh nội linh lực của mình dường như tinh thuần hơn so với những Kỵ Sĩ khác. Hắn phát hiện ra điều này khi tu luyện kỹ năng của Thủ Hộ Kỵ Sĩ.

Cùng một kỹ năng, Dạ Tu La khi dạy hắn đã nói cần phải sử dụng năm...

... Tiềm lực của hắn vốn là trăm điểm linh lực, nhưng trên thực tế, hắn chỉ cần hao tổn ba mươi điểm linh lực đã hoàn thành.

Bí mật này, hắn giữ kín trong lòng, không hề tiết lộ. Dù biết rõ Dạ Tu La đối đãi với mình rất tốt, coi hắn như thân tín, nhưng trong tâm khảm hắn, địa vị của Dạ Tu La vĩnh viễn không thể sánh bằng Long Tinh Vũ. Bởi vậy, hắn luôn ghi nhớ lời phụ thân dặn dò: không bao giờ được phơi bày hết nội tình của bản thân. Huống chi, tình huống này đối với người thường mà nói là điều không tưởng.

Nơi ngực hắn ẩn hiện kim sắc quang mang, đó là năng lượng ba động của Thánh Dẫn Linh Lô. Linh lô này trong cơ thể hắn đã hóa thành màu vàng. Khi minh tưởng, ngưng thần nội thị, Long Hạo Thần có thể thấy Thánh Dẫn Linh Lô lơ lửng nơi ngực, xung quanh nó, nội linh lực xoay chuyển như vòi rồng.

Nội linh lực tựa đám sương mù màu vàng, xoay tròn rất chậm. Khi minh tưởng có thể thúc đẩy, gia tăng tốc độ xoay tròn một chút. Nhưng nếu không thúc đẩy, chúng phải mất hai canh giờ mới xoay trọn một vòng.

Nhìn qua, tốc độ vận chuyển nội linh lực khi tu luyện như vậy quả thực quá chậm chạp. Thế nhưng, trong quá trình gian nan, chậm chạp ấy, cứ mỗi sáu vòng xoay của vòi rồng kim sắc, nội linh lực của Long Hạo Thần lại tăng thêm một điểm.

Nói cách khác, dù hắn bây giờ không làm gì, ít nhất mỗi ngày hắn cũng có thể tăng thêm một điểm nội linh lực. Đừng xem thường một điểm linh lực này, mỗi ngày một điểm, một năm chính là ba trăm sáu mươi lăm điểm. Nói cách khác, dù hắn hiện tại chỉ ăn với ngủ, thì ba năm sau hắn cũng có thể từ Đại Kỵ Sĩ tấn thăng lên Đại Địa Kỵ Sĩ.

Vòi rồng nội linh lực này xuất hiện sau khi hắn dung hợp với linh lô được một tháng, khi nội linh lực hồi phục. Lúc mới đầu, Long Hạo Thần căn bản không phát hiện nó xoay chuyển, hắn phải dồn hết ý niệm thúc đẩy, nó mới vận hành. Từ đó đến nay, sau khi đột phá một ngàn linh lực, nó đã có thể tự vận chuyển, cho nên tốc độ tu luyện của Long Hạo Thần tuyệt đối kinh người.

Long Hạo Thần đương nhiên không thể chỉ ăn với ngủ, hắn chăm chỉ đến mức Dạ Tu La cũng không bắt bẻ được.

Cảm nhận, hấp dẫn, hấp thu, đồng hóa, tinh luyện, ngưng tụ, đây là toàn bộ quá trình tu luyện nội linh lực của Long Hạo Thần. Rất nhanh, hắn liền nhập định.

Sáng sớm.

Long Hạo Thần đúng giờ đến trước mặt Dạ Tu La.

"Đi thôi." Dạ Tu La vẫn giữ bộ mặt lạnh như băng.

"Lão sư, chúng ta đi đâu?"

"Kỵ Sĩ Thánh Sơn."

"Cưỡi tọa kỵ sao?"

"Ừ."

Một cổ hưng phấn mãnh liệt như núi lửa phun trào trào dâng trong lòng hắn...

Long Hạo Thần, đôi mắt đỏ ngầu như máu, thân pháp nhanh tựa điện xẹt. Hình ảnh Mân Côi Độc Giác Thú phảng phất hiện hữu trong hắn. Nội tâm Long Hạo Thần thầm gào lên một tiếng: "Ta rồi cũng sẽ có tọa kỵ của riêng mình!"

Note: Ghi nhớ địa chỉ mới Vozer.io, cấp tài khoản VIP xóa quảng cáo tại đây. Đề xuất Voz: Chuyện Tình Quân Sự
BÌNH LUẬN
Ẩn danh

Linh Lý

Trả lời

5 tháng trước

Bạn ơi, tại sao mình không thể xem toàn bộ chương truyện thế

Ẩn danh

Tiên Đế [Chủ nhà]

5 tháng trước

chương nào bạn ơi.