Logo
Trang chủ
Chương 44: Trong lòng huấn luyện

Chương 44: Trong lòng huấn luyện

Đọc to

"Tốt, các ngươi đã lựa chọn xong thì phải chịu trách nhiệm với Ngự thú của mình. Hy vọng các ngươi sẽ trước sau như một với lựa chọn này."

Ngay ngày đầu tiên, một huấn luyện viên trong quân đội đã tới truyền thụ kinh nghiệm. Huấn luyện viên tuổi tác không lớn, mặc bộ quân phục màu xanh sẫm trông rất rắn rỏi, dáng đi uy thế ngút trời, trên tay xách một cái túi. Hắn đặt túi lên bàn, từ bên trong lấy ra mấy bức tượng gỗ điêu khắc.

"Hôm nay, ta sẽ giảng cho các ngươi làm thế nào để phát huy lực công kích đến mức tối đa." Huấn luyện viên nói ngắn gọn, súc tích. "Mỗi Ngự thú có phương thức công kích khác nhau, nhưng nhìn chung đều tương tự, ví dụ như dùng răng, đuôi, tứ chi hoặc sừng nhọn để tấn công."

Huấn luyện viên nói rồi đột nhiên ra tay, tay phải bất ngờ đưa ra, khép chặt các ngón tay lại thành một lưỡi dao.

Bốp!

Bức tượng gỗ bị một chưởng chém đứt!

Bên dưới, đám học viên trố mắt nhìn nhau. Vị huấn luyện viên này sao lại nói không hợp là động thủ vậy chứ?

Bình tĩnh thu tay phải về, huấn luyện viên cúi xuống mở laptop, lướt qua bài thuyết trình. "Vừa rồi là ta làm mẫu cho các ngươi xem. Ta đã nắm chuẩn góc độ và thời cơ công kích, cho nên mới có thể một chưởng chặt đứt tượng gỗ."

"Huấn luyện viên, có phải vừa rồi ngài đã thừa dịp tượng gỗ không chú ý mà đánh nát nó không ạ?" Đàm Tiền Tiến không nhịn được hỏi.

Cả phòng học bỗng im phăng phắc. Huấn luyện viên nhướng cặp mày rậm. "Đúng vậy, ta vừa mới thừa dịp nó không chú ý mà đánh lén. Sau này khi chiến đấu, các ngươi cũng có thể để Ngự thú của mình đánh lén kẻ địch lúc chúng không để phòng. Binh bất yếm trá mà."

Sau đó, huấn luyện viên còn biểu diễn thêm một phen trên lớp. Vị huấn luyện viên này quả là người có bản lĩnh thật sự, tay không chém tượng gỗ dễ như chém gạch vậy.

Nội dung trong bài thuyết trình rất phong phú và chi tiết, gần như bao quát mọi thứ. Giảng giải về những điểm cần lưu ý của phần lớn các loại hình tấn công, cách phòng ngự đòn đánh của địch, và cả cách để Ngự thú phát huy tối đa sức mạnh, tất cả đều được đề cập. Chỉ là kiến thức được truyền thụ hơi nhiều, đám học viên này cần phải về nghiền ngẫm ôn tập một phen mới có thể thực sự nắm vững.

Cao Bằng suốt cả buổi nghe như si như say. Rất nhiều điều trong này sách vở sẽ không bao giờ dạy, hắn cũng nhận ra một vài vấn đề trong phương thức huấn luyện của mình, có thể nói là thu hoạch được rất nhiều.

Tan học, Mục Thiết Anh dẫn theo Hạt Sen đi tới. Hạt Sen lẽo đẽo theo sau Mục Thiết Anh. Cái đầu to của nó tuy vẫn lắc lư qua lại nhưng đã bớt đi vài phần rụt rè, ít nhất cũng đã dám nhìn thẳng vào người khác.

"Này, cho ngươi." Mục Thiết Anh đưa tới một cuốn sổ ghi chép dày cộp. Cao Bằng cũng đưa một cuốn sổ bìa xanh cho Mục Thiết Anh.

Cao Bằng nhận lấy cuốn sổ, lật xem qua vài lần, đọc lướt những điểm chính mà Mục Thiết Anh đã ghi lại.

"Đối với Ngự thú hệ phòng ngự, trừ phi lực phòng ngự của ngươi thật sự có thể độc bộ thiên hạ, nếu không, ý chí sắt đá vĩnh viễn quan trọng hơn phòng ngự trên thân thể..."

Sổ còn giới thiệu một vài ví dụ về cách Ngự thú hệ phòng ngự lợi dụng ưu thế của mình để phòng thủ. Cao Bằng rất hài lòng, nói lời cảm ơn với Mục Thiết Anh: "Làm phiền ngươi rồi."

"Không cần khách khí, đôi bên cùng có lợi thôi mà." Mục Thiết Anh giơ cuốn sổ bìa xanh trong tay lên.

***

Buổi chiều là huấn luyện thực chiến. Nhìn từng xe quái vật được vận chuyển tới, Cao Bằng thầm líu lưỡi. Đúng là đại thủ bút. Nhiều quái vật như vậy, không biết đã tiêu tốn bao nhiêu vật lực, tài lực.

Từng con quái vật bị áp giải xuống xe, nhốt vào trong những chiếc lồng bằng lưới thép đặc chế. Lồng lưới thép rộng năm mươi mét, dài năm mươi mét và cao mười mét. Trên sân huấn luyện có hơn hai trăm chiếc lồng như vậy, mỗi lồng đều giam giữ một con quái vật. Lũ quái vật này dã tính chưa thuần, bất an đi đi lại lại trong lồng, thỉnh thoảng phát ra những tiếng gầm gừ trầm thấp, hung tợn nhìn chằm chằm vào các sinh vật bên ngoài.

"Để Ngự thú của chúng ta chiến đấu với lũ quái vật này sao?" Cách đó không xa, một người cao to hơi mập hăm hở xoa tay, nhìn con chó Teddy ba đuôi đang nằm phủ phục bên cạnh, tự tin nói: "Teddy nhà ta mạnh nhất, chắc chắn có thể giết lũ quái vật này không còn một mảnh giáp!"

"Teddy của ngươi chỉ được cái mã thôi, vào trận thật có khi sợ đến mềm nhũn ra ấy chứ. Muốn chiến đấu thì phải dùng Ngự thú như Hoàng Vĩ Hạt Vương của ta đây này." Một người khác đắc ý nói, nhẹ nhàng vuốt ve con Ngự thú bọ cạp có giáp xác màu vàng bên cạnh, thân nó dài chừng một mét, tính cả đuôi thì gần ba mét.

"Cái gì mà Hoàng Vĩ Hạt Vương, chỉ là một con Hoàng Vĩ Hạt bình thường thôi, chữ 'Vương' là do ngươi tự phong à?" Người lúc trước không chút nể nang châm chọc.

"Tự phong cái gì mà tự phong! Chuyện của Ngự thú sao có thể nói bừa được? Nó chắc chắn sẽ tiến hóa thành Hoàng Vĩ Hạt Vương!"

Thấy những con quái vật bị trói chân trói tay, bịt mõm được chuyển xuống từng đống từ trên xe, sân huấn luyện vang lên những tiếng bàn tán, la ó đầy phấn khích của đám học viên.

"Năm người một tổ, bắt đầu huấn luyện thực chiến." Tiếng của huấn luyện viên vang lên đúng lúc.

Sau khi phân tổ lại, người phụ trách nhóm của Cao Bằng vẫn là Trương Nhẫn Bách. Mấy lồng giam xung quanh đều do hắn phụ trách.

"Có ai muốn lên đầu tiên không?" Trương Nhẫn Bách lên tiếng.

Nhưng đến lúc phải ra trận thật, đám học viên lúc nãy còn gân cổ hét Ngự thú của mình vô địch thiên hạ bỗng im bặt.

"Ta hy vọng các ngươi tích cực đăng ký. Dù sao, những lượt đầu tiên hiệu quả thực chiến chắc chắn là tốt nhất. Chờ những người trước huấn luyện xong, trạng thái của quái vật trong lồng sẽ không còn tốt, hiệu quả huấn luyện cũng sẽ giảm đi nhiều. Mong các ngươi nắm lấy cơ hội."

Lời này nói không sai, nhưng nhìn con Cương Thứ Dã Trư cao chừng hai mét, dài ba mét, trông như một pháo đài nhỏ đang hung hăng trong lồng, không một học viên nào dám thả Ngự thú nhà mình lên chịu chết.

Cương Thứ Dã Trư điên cuồng húc vào lưới sắt, tạo ra những tiếng loảng xoảng dữ dội. Đôi mắt đỏ như máu của nó tràn ngập vẻ tàn bạo. "Phì phò! Phì phò!" Nó như không biết mệt mỏi mà húc vào lồng sắt, từng chiếc gai nhọn đen bóng dựng đứng lên như rừng giáo thép.

"Huấn luyện viên, chúng ta có thể đổi một con quái vật khác không ạ?" Một học viên do dự nói, rồi chỉ tay sang một chiếc lồng khác bên cạnh. Trong lồng đó là một con linh cẩu màu máu, cơ bắp cuồn cuộn lộ cả ra ngoài không khí như thể đã bị lột da. Hẳn là một con linh cẩu chạy ra từ vườn thú nào đó trước đây.

Tuy vẻ ngoài rất đáng sợ, nhưng con quái vật này thể tích lại không lớn, chỉ dài hai mét, cao hơn một mét, so với nhiều Ngự thú khác thì không hề có ưu thế. Chẳng qua vẻ ngoài của nó có chút dọa người mà thôi.

【 Tên quái vật 】: Cương Thứ Dã Trư【 Cấp bậc quái vật 】: Cấp 9【 Phẩm chất quái vật 】: Phổ thông【 Trạng thái quái vật 】: Thương thế nhẹ (kinh hãi)

...

【 Tên quái vật 】: Không Lông Huyết Liệp Cẩu【 Cấp bậc quái vật 】: Cấp 10【 Phẩm chất quái vật 】: Tinh nhuệ【 Trạng thái quái vật 】: Thương thế trung bình (cảnh giác)

Con linh cẩu trông xấu xí kia lại là phẩm chất Tinh nhuệ. Hơn nữa còn là một mãnh thú bị thương.

Khác với vẻ táo bạo của Cương Thứ Dã Trư, Không Lông Huyết Liệp Cẩu chỉ lẳng lặng nằm rạp trong lồng, khẽ liếm láp vết thương của mình.

Note: Ghi nhớ địa chỉ mới Vozer.io, cấp tài khoản VIP xóa quảng cáo tại đây. Đề xuất Voz: Lang thang trong nỗi nhớ
Quay lại truyện Thần Sủng Tiến Hóa
BÌNH LUẬN