Không thể phủ nhận thủ tướng Metternich vẫn sở hữu một phần năng lực. Lúc này, chính phủ Áo rất cường thế, giai cấp tư sản bãi thị diễn ra cũng không thể làm họ gục ngã. Các đại quý tộc dù chống đỡ chính phủ, sức mạnh của họ không thể so với các nhà tư bản nhỏ. Vật liệu trong tay họ không nhiều, chỉ duy nhất lương thực là nhiều. Mỗi người đều là đại địa chủ, nuôi dưỡng một đại bang nông nô, nhà nào lại không tích trữ một ít lương thực? Chính phủ từ tay họ thu mua một lượng lương thực rồi vận chuyển để cứu trợ, đây cũng không phải chuyện lớn.
Các nhà tư bản liên kết, cố giữ bí mật căn bản cũng không được. Trước nguy cơ bùng nổ, chính phủ Vienna đã bỏ vốn từ các quý tộc để thu mua dự trữ lương thực. Từ đầu bãi thị, chính phủ cũng có xuất ngoại bán lương, bảo đảm Vienna có đủ lương thực cung ứng. Tuy nhiên, sự phồn hoa ngày xưa đã chẳng còn tại đây. Chứng kiến thị trường tiêu điều, nhiều người trong chính phủ đều nóng lòng.
Nội chính đại thần Fisher khó chịu nói: "Ngài thủ tướng, tiếp tục như vậy không được đâu. Vấn đề lương thực đã giải quyết nhưng vật liệu khác vẫn thiếu thốn. Hơn nữa, các nhà tư bản đóng cửa nhà máy, công nhân mất thu nhập, sợ rằng tiền trong tay họ sớm sẽ cạn kiệt, đến lúc đó..."
Metternich lạnh lùng đáp: "Không cần lo lắng, tình huống này kéo dài không lâu đâu. Phải biết rằng bãi thị đang khiến các nhà tư bản mỗi ngày mất đi đồng vàng, tiểu thương không thể bền lòng lâu! Nhưng ta cũng không thể ngồi yên bất động. Những quý tộc tham gia bãi thị, ta sẽ mời đại công tước Louis đứng đầu nhóm của họ để làm việc. Nếu họ đứng chung với nhà tư bản, ta sẽ xoá tên họ khỏi giới quý tộc. Chỉ cần có người lãnh đạo, chuyện sau này sẽ dễ giải quyết. Nhà tư bản cũng không kiên cố như thép, dù có bất mãn, bọn họ cũng không dại gì gây sự bằng tiền bạc!"
Quả nhiên, trận bãi thị sóng gió này chỉ kéo dài chưa đầy một tuần, cuối cùng thất bại trước các nhà tư bản. Quý tộc tham gia bãi thị đầu tiên bị thuyết phục rời bỏ. Họ còn vẹn nguyên danh dự quý tộc hay sao? Vì chút lợi ích mà đọa vào hạng nhà tư bản, thật đúng khiến họ mất thể diện. Đa phần quý tộc thời đại này cũng chưa hẳn đã trở thành nhà tư bản. Nhìn những người buôn bán kiếm lời phát đạt, lòng họ đã mất thăng bằng, tất nhiên lúc này muốn đứng ra chỉ trích.
Quý tộc yến hội không mời họ, họ mời người khác lại bị từ chối. Bạn hữu thân cận đến nhiều để làm công tác tư tưởng. Quý tộc thúc giục đem những người đọa lạc này ra khỏi giới quý tộc, điều này khiến nhiều người khiếp sợ. Nhà tư bản có tiền, nhưng không có chính trị địa vị. Giữ được tước vị quý tộc đâu dễ, mất đi rồi thì còn đến đâu?
Chịu không nổi áp lực, quý tộc phải phân giới nhóm nhà tư bản, rút khỏi hàng ngũ bãi thị. Có người còn nghĩ đề cao đãi ngộ công nhân thì sau này dùng nông nô, nhưng ý kiến ngu dốt ấy chỉ là thiểu số. Phần lớn đều hiểu một khi thỏa hiệp, chi phí nhân công sẽ tăng, việc thay bằng nông nô là không thể. Ngày nay xã hội tuy kêu gọi hủy bỏ chế độ nông nô, nhưng chỉ là khẩu hiệu, không thể trở thành sự thật.
Nhà tư bản tham lợi bản tính, nên họ định liên kết ký hợp đồng nhưng không thể kéo dài kiên trì. Mọi người không phải đại công vô tư. Ai mở cửa buôn bán kiếm lời, những người khác sẽ bất bình, dựa vào gì mà bọn ta nháo chém tranh lợi còn ngươi lại hưởng thụ? Giai cấp tư sản phát động đợt phản công đầu tiên, do tổ chức lỏng lẻo, không có ràng buộc thành viên, nhanh chóng tan vỡ.
Đối với chuyện này, Franz không ngạc nhiên. Trừ phi cắt đứt nguồn cung lương thực, than đá, những thứ sinh hoạt thiết yếu, nếu không rất khó buộc chính phủ Vienna phải thỏa hiệp. Mà cắt đứt những thứ này chính các nhà tư bản cũng không thể, vì Áo quý tộc quá mạnh thế, đất phong sinh nằm trong tay họ. Nhà tư bản không bán, họ cũng sẽ tự vận chuyển bán đi. Thu mua hợp đồng lúc này đâu còn tác dụng, ai còn trông cậy người ta tuân thủ quy tắc trò chơi? Quy tắc do người lập ra, người ta có quyền sửa đổi.
Franz biết chuyện này chưa xong, các nhà tư bản sẽ không chịu thua đâu. Nếu chính phủ không chuẩn bị, sẽ xảy ra cuộc chiến kinh tế tiếp theo và họ còn bị thiệt thòi. Nghĩ đến đó, Franz âm thầm hối hận, nên sớm dự trữ một lượng vật liệu. Khi bãi thị, vật giá ở Vienna tăng gần gấp đôi.
"Raul, trong trang viên ta còn bao nhiêu lương thực có thể bán?" Franz hỏi.
"Đại công, theo chỉ thị của ngài, năm nay lương thực không bán đi nhiều. Tuy nhiên thời điểm bãi thị sóng gió trước, ta cũng bán cho chính phủ một triệu năm trăm ngàn pound lúa mì để ứng cấp. Hiện còn khoảng ba triệu tám trăm sáu mươi ngàn pound dự trữ," Raul đáp.
Một pound khoảng 0.45359237 kg. Việc bán lương thực cho chính phủ, Franz biết rõ. Trang viên cách Vienna chỉ 30 km, đối mặt loại nguy cơ đó, với tư cách hoàng gia, Franz vẫn giữ tiết chế. Ba triệu tám trăm sáu mươi ngàn pound, chuyển sang tấn hơn một ngàn bảy trăm năm mươi tấn, bán đi cũng chỉ được khoảng hai đến ba ngàn kim tệ. Điều này còn phải trừ chi phí sản xuất, mới là tiền lời của Franz. Hoàng thất đã thả nông nô, tiền công nhân cũng là khoản chi lớn.
"Chuẩn bị đi, khi giá lúa mì tăng trên hai mươi phần trăm, liền đem lương thực bán ra," Franz suy nghĩ rồi nói. Hắn biết các nhà tư bản sẽ không bỏ ý định, đội giá là thủ đoạn thường dùng. Giá lương thực ở Vienna chắc chắn sẽ tăng vọt.
Công nghiệp hoá bắt đầu, giờ lúa mì chỉ bán cho xưởng bột mì. Dù thị trường lương thực tăng giá bao nhiêu, xưởng bột mì cũng không thể trả quá cao. Ưu thế trang viên Franz là gần Vienna, nhưng thời điểm bùng loạn có thể gây nguy hại. Tích trữ nhiều lương thực lúc này rất mạo hiểm, sợ năm sau Hungary nổi dậy, giá lương thực Áo sẽ nhảy vọt, thì hắn chỉ còn cách bán ra chịu lỗ.
Sau đó, các nhà tư bản cùng chính phủ đánh cược, tăng giá là cách nhanh nhất để kiếm tiền. Đáng tiếc thân phận Franz xác định không thể tham gia, nếu không các quý tộc cùng phe, thủ tướng Metternich sẽ không chống nổi.
Đề xuất Tiên Hiệp: Tâm Ma