Logo
Trang chủ
Chương 2: Anh hùng cứu mỹ nhân

Chương 2: Anh hùng cứu mỹ nhân

Đọc to

Chiếc xe dừng trước bến xe, Ngô Bình đi tới ngân hàng để rút tiền trước. Ngoài hai trăm nghìn của Lý Thịnh Quốc ra, còn có "phí cảm ơn" của những người mà hắn từng chữa bệnh giúp, thành ra cũng được một khoản kha khá.

Mua vé xe xong, hắn kiếm một chỗ ngồi nghỉ chờ xe chạy.

Hắn đang tu luyện võ thuật Thiên Địa Huyền Hoàng Quyết, công pháp này chia thành bốn cảnh giới Thiên Địa Huyền Hoàng. Trong đó, cảnh giới Hoàng lại được chia thành luyện khí, luyện thần và trúc cơ. Bây giờ, hắn đang ở giai đoạn luyện khí.

Chẳng mấy chốc, chân khí đã truyền đến các kinh mạch, khiến Ngô Bình thấy rất dễ chịu, hắn hoàn toàn thả lỏng, không suy nghĩ gì hết.

Đột nhiên, hắn ngửi thấy một mùi hương thoang thoảng nên mở mắt ra. Không biết từ lúc nào, một tiểu cô nương xinh đẹp đã ngồi cạnh hắn, nàng đang đeo tai nghe điện thoại, gương mặt xinh đẹp với chiếc mũi cao, khoảng hai mươi tuổi, đã thế vóc dáng còn thuộc hàng thượng thừa, nhìn tổng thể hệt như tiên nữ giáng trần.

Nhất là đôi chân dài thẳng tắp, trắng nuột nà, đây là đôi chân đẹp nhất mà Ngô Bình từng nhìn thấy từ trước đến nay. Thậm chí, hắn còn nghĩ riêng đôi chân này thôi cũng đủ khiến mình sôi trào nhiệt huyết rồi.

Nàng đang đi một đôi giày trắng, đến mắt cá chân cũng đẹp hết chỗ chê. Tiểu cô nương sở hữu đôi chân dài này phải cao ít nhất là 1m70, nàng mặc quần soóc bò kết hợp với áo croptop màu trắng, để lộ ra cái rốn và cơ bụng phẳng lỳ.

Ngực nàng rất to, mỗi khi xe đi vào đoạn đường xóc, hai bầu ngực còn rung lên, Ngô Bình mới liếc nhìn một cái là đã thấy mồm miệng khô khốc.

Ở trong tù hai năm nên Ngô Bình chưa được động vào phụ nữ, bây giờ lại có một tiểu cô nương có sức cuốn hút khủng khiếp thế này xuất hiện thì sao hắn chịu cho nổi.

Ngô Bình tập trung tinh thần, khởi động đôi mắt nhìn xuyên thấu. Thoáng cái, quần áo trên người tiểu cô nương đã biến mất, một thân hình hoàn hảo lồ lộ ra trước mắt hắn.

Hắn vội vàng nhìn sang hướng khác, sợ mình kích thích quá đến mức trào máu mũi mất.

Nhưng vừa quay đi, hắn đã không nhịn được mà muốn ngoái lại nhìn. Đúng lúc này, tiểu cô nương chợt khoác tay hắn rồi dịu dàng nói: "Chồng ơi, vợ khát quá, chồng có nước ở đấy không?"

Ngô Bình ngẩn ra, cái gì? Chồng ư? Nhưng ngay sau đó, hắn như ý thức ra điều gì đó nên vội nhìn xung quanh. Bấy giờ, hắn mới phát hiện có bốn người thanh niên đứng vây quanh tiểu cô nương, ai nấy đều có vẻ càn rỡ, đôi mắt thì nhìn chòng chọc vào người nàng.

Hắn lập tức phản ứng lại ngay rồi mỉm cười, lấy một chai nước khoáng ra đưa cho nàng: "Đây!"

Bốn người thanh niên kia lập tức có vẻ thất vọng, bọn hắn đã đi theo tiểu cô nương này cả đoạn đường, sao không biết chồng nàng có đi theo nhỉ?

Người đàn ông đứng đầu không từ bỏ, hắn híp mắt rồi sấn tới cạnh Ngô Bình, hỏi: "Này anh bạn, bạn gái cậu xinh thật đấy, cô ấy tên là gì thế?"

Ngô Bình liếc nhìn người đó rồi đáp: "Chuyện này thì liên quan gì đến ngươi?"

Tên đó cười lạnh nói: "Ta khuyên cậu bớt lo chuyện bao đồng rồi nhanh xuống ở trạm kế đi, không thì…"

Ngô Bình nhếch miệng cười lạnh rồi nói: "Được, ta cũng sắp xuống rồi!"

Tiểu cô nương có vẻ thất vọng, đúng là không thể tin đàn ông được!

Mấy người đàn ông này đều nở một nụ cười đắc ý, chỉ cần Ngô Bình xuống xe thì sẽ có chuyện hay ngay. Bọn hắn đã mang sẵn thuốc trên người, chắc chắn có thể bắt tiểu cô nương này xuống xe rồi thay phiên nhau chơi đùa nàng.

Một lát sau, tài xế đã hô lên: "Tới thôn Tiểu Thạch rồi đấy, có ai xuống xe không?"

Nơi này cách nhà Ngô Bình không xa, hắn lập tức nói: "Có ạ!"

Tài xế dừng xe ở trạm tại một ngã ba vắng vẻ.

Ngô Bình đột nhiên kéo tay tiểu cô nương rồi cười nói: "Vợ ơi, đến nơi rồi, mình xuống xe đi!"

Tiểu cô nương ngẩn ra rồi đi theo Ngô Bình xuống xe, bốn người thanh niên kia cũng bất ngờ rồi nghiến răng xuống theo.

Cửa xe đóng lại, chiếc xe lại lao vụt đi.

"Mẹ kiếp! Ta đã bảo ngươi đừng có lo chuyện bao đồng cơ mà, ngươi ngứa đòn phải không?", người thanh niên cầm đầu hừ lạnh một tiếng rồi rút một con dao ở thắt lưng ra, sau đó hung hãn lao về phía Ngô Bình.

Ngô Bình mỉm cười liếc nhìn con dao rồi nói: "Các ngươi khôn hồn thì biến đi, chứ ta mà đánh là vào viện hết đấy!"

Người thanh niên đó ngẩn ra rồi bật cười ha hả: "Tiên sư cái thằng này, mạnh miệng quá nhỉ! Chưa biết nắm đấm của ai mạnh hơn đâu!"

Dứt lời, cả bốn người đều lao lên.

Ngô Bình không hề lùi lại, hắn nhanh chóng lao tới, không chờ những người kia phản ứng lại, hai trong số đó đã bị đánh bay, hai tên còn lại thì giẫm gãy xương chân và xương sườn.

Bọn chúng la hét thảm thương, nằm bò dưới đất mà vã mồ hôi lạnh.

Ngô Bình phủi tay rồi nói: "Tự gọi xe cứu thương đi. À, ta đã hạ ám thủ trong người các ngươi rồi. Trong vòng ba năm, cơ thể của mấy người sẽ thường xuyên đau đớn, mong là mấy người chịu được!"

Dứt lời, hắn ngoái lại cười với tiểu cô nương rồi hỏi: "Người đẹp, cô nương đi đâu?"

Bấy giờ, tiểu cô nương mới hoàn hồn và vội nói: "Cảm ơn anh!"

Ngô Bình: "Đừng khách sáo!"

Nàng ngẫm nghĩ một lúc rồi hỏi: "Anh đang định đi đâu? Có thể dẫn ta đi cùng được không?"

Ngô Bình tỏ vẻ ngạc nhiên, dẫn nàng đi theo ư?

Không chờ hắn từ chối, tiểu cô nương đã nói tiếp ngay: "Anh đẹp trai, giờ người ta đang sợ muốn chết, không dám về nhà một mình đâu".

Ngô Bình nghĩ cũng thấy đúng, vừa trải qua việc như vậy, chắc tiểu cô nương nào cũng sẽ thấy sợ hãi thôi, hắn gật đầu nói: "Được, cô nương về huyện với ta đã nhé rồi muốn đi đâu thì đi!"

Tiểu cô nương ra sức gật đầu: "Ta là Đường Tử Di, anh tên là gì?"

"Ngô Bình", hắn đáp: "Đi thêm một km nữa là tới đường Hoàn Lộ, tới lúc đó lại bắt xe tiếp".

Đường Tử Di gật đầu rồi đi sóng vai với Ngô Bình.

Bọn hắn chỉ mất mười phút là đi hết quãng đường một km, sau đó cả hai đã bắt taxi rồi đi về phía nội thành.

Nhà Ngô Bình ở ngoại ô huyện Minh Dương.

Chẳng mấy chốc, chiếc taxi đã đi đến một đầu hẻm, đi thêm vài chục mét nữa là tới nhà của Ngô Bình.

Ngô Bình bảo tài xế dừng lại, hắn nhìn thấy có một đám người bặm trợn đứng trước cửa nhà mình. Bọn hắn đang dùng xà beng đào cổng nhà hắn, có người đang cưa cái cây cổ thụ trước cửa nhà hắn. Cái cây này đã hơn một trăm tuổi, hồi nhỏ hắn thường ngồi dưới gốc cây hóng mát và nô đùa nên rất có tình cảm với nó.

Mẫu thân hắn - Trương Lệ đang đứng khóc một cách bất lực ở cạnh cổng, mặt bà có vết bầm, mũi thì chảy máu, đầu tóc rối bời.

"Đây là nhà ta, các ngươi không được đào xới như vậy, hu hu…", Trương Lệ không cần biết gì hết, cứ thế lao ra bấu vào tay của người thanh niên cầm đầu.

Tên đó hất tay một cái rồi quát: "Biến!", sau đó còn nhấc chân đạp bà ngã xuống đất.

Cú đạp ấy rất mạnh, Trương Lệ đau đớn ngồi đó mà thở không ra hơi.

"Dừng tay!"

Trông thấy cảnh đó, mắt Ngô Bình như muốn rách ra, hắn gào lên khiến mặt đất rung chuyển, sau đó lao về phía nhà mình như mũi tên bắn.

Note: Ghi nhớ địa chỉ mới Vozer.io, cấp tài khoản VIP xóa quảng cáo tại đây. Đề xuất Tiên Hiệp: Vu Sư Chi Lữ
Quay lại truyện Thần Y Trở Lại - Ngô Bình
BÌNH LUẬN