Logo
Trang chủ
Chương 3: Ra tay trừng trị kẻ xấu

Chương 3: Ra tay trừng trị kẻ xấu

Đọc to

"Mẹ!", Ngô Bình hô lớn, đỡ lấy Trương Lệ.

Trương Lệ chưa đến năm mươi, nhưng tóc đã bạc trắng như lão nhân sáu mươi. Hai năm qua, một mình bà gánh vác mọi việc trong nhà, vì quá vất vả nên mới lão hóa nhanh đến vậy.

"Tiểu Bình!", trông thấy Ngô Bình, bà ôm chặt lấy hắn, oà khóc.

Ngô Bình lau nước mắt cho bà, hỏi: "Mẹ, con đã ra tù rồi, sau này sẽ không ai dám bắt nạt chúng ta nữa".

Dứt lời, hắn buông Trương Lệ ra, hướng về phía kẻ đang đào tường nhà mình mà bước tới.

Hắn biết rõ kẻ đã đạp Trương Lệ là Mãn Tòng Hổ, con trai thứ hai của trưởng thôn Mãn Đại Thành, một tên lưu manh chính hiệu bỏ học giữa chừng, lăn lộn ngoài xã hội. Thuở nhỏ, Ngô Bình cũng từng bị hắn bắt nạt không ít.

"Các ngươi định chặt cây nhà ta? Còn dám đào tường nhà ta nữa?", Ngô Bình lạnh giọng hỏi.

Mãn Tòng Hổ thấy Ngô Bình thì có chút e dè, dù sao hắn cũng mới ra tù, không nên dây vào. Nhưng vốn tính hung hăng, gã liếc mắt, nói: "Ngô Bình, cây nhà cậu ảnh hưởng đến mỹ quan của thôn, phải chặt bỏ. Hơn nữa, căn chái này của nhà cậu chưa được cấp phép xây dựng, theo luật pháp thì phải phá bỏ".

Nói đoạn, gã lạnh mặt, giọng đầy uy hiếp: "Ta biết ngươi mới ra tù, nhưng ta cảnh cáo ngươi, nếu ngươi dám động đến ta, ta lại tống ngươi vào tù đấy!"

Ngô Bình cố kiềm chế cơn giận, cười nói: "Giờ ta là công dân tốt, sẽ dốc sức ủng hộ công việc của thôn. Nhưng ta phải nhắc anh một chuyện, cái cây này nhà ta có ma đấy, ta khuyên anh đừng động vào nó".

Mãn Tòng Hổ ngẩn người rồi cười phá lên: "Có ma? Cậu lừa trẻ con à? Ta cứ động đấy!", dứt lời, gã lại vung rìu chặt thêm một nhát.

Đúng lúc này, Ngô Bình lén lút bắn ra một chiếc kim châm cứu vào một huyệt đạo nào đó của gã, kim châm cứu nhỏ bé nên Mãn Tòng Hổ không hề nhận ra.

Ngay sau đó, toàn thân gã chợt co giật dữ dội, miệng sùi bọt mép, cắn chặt lưỡi, máu tươi trào ra.

Những người khác hoảng sợ, vội vã vứt bỏ đồ đạc trong tay, ấn vào huyệt nhân trung của Mãn Tòng Hổ, nhưng vô dụng. Mãn Tòng Hổ càng co giật mạnh hơn, mắt trợn ngược lên trông thật đáng sợ.

Ngô Bình lại lén lén bắn ra thêm mấy chiếc kim châm cứu nữa, những người khác cũng lần lượt ngã vật ra đất, co giật và cắn răng như Mãn Tòng Hổ.

Ngô Bình lập tức nói: "Ma trên cây đang trừng phạt đấy, mau đưa đến bệnh viện, không thì chết cả lũ bây giờ".

Ngay sau đó, họ hàng nhà họ Mãn kéo đến, cuống cuồng khiêng Mãn Tòng Hổ lên xe, tức tốc phóng đến bệnh viện huyện.

Trương Lệ há hốc miệng, lẽ nào cây nhà mình thật sự có ma?

Ngô Bình nhìn vết thương trên mặt mẹ mình, căm giận nói: "Mẹ, chúng dám đánh mẹ, con sẽ không tha cho đứa nào hết".

Trương Lệ lắc đầu, liên tục nói mình không sao. Con trai bà mới ra tù, bà thật sự không muốn hắn lại gây thêm chuyện gì nữa.

Ngô Bình hỏi: "Tại sao chúng lại phá nhà mình vậy mẹ?"

Trương Lệ thở dài, nói: "Trước đó, họ bảo là phá nhà cũ để xây mới, rồi nói nhà mình chưa được cấp phép xây dựng nên bắt buộc phải đập đi xây lại. Nhưng họ đòi nhà mình năm trăm nghìn để con trai trưởng thôn xây lại. Nhà mình lấy đâu ra nhiều tiền như thế chứ, hơn nữa xây nhà cũng không cần đến ngần ấy tiền, rõ ràng là họ bắt nạt người khác. Mẹ không đồng ý nên từ tháng trước, họ đã định phá nhà mình rồi, ông bà ngoại con đến ngăn cản thì bị họ đánh cho nhập viện, mãi mấy hôm trước mới được ra viện đấy".

Ngô Bình tức đến run người, thù mới hận cũ dồn đến một lúc, mắt hắn lóe lên tia lạnh lẽo, mắng: "Lũ khốn nạn!"

Ngày xưa, khi phụ thân hắn bị tai nạn qua đời, trưởng thôn còn phối hợp với nhà Tống Thế Kim để chèn ép nhà hắn. Hơn nữa, ông ta còn tham lam và phạm pháp, ỷ nhà đông anh em nên rất hống hách, coi trời bằng vung, ai gặp cũng phải sợ.

Lúc này, Đường Tử Di bước tới, mỉm cười nói: "Cháu chào bác ạ, cháu là Đường Tử Di, là bạn của Ngô Bình!"

Trương Lệ lập tức chuyển tầm nhìn sang Đường Tử Di, mừng thầm, cô nương này xinh quá!

"Tiểu Bình, bạn gái con đây à? Mau giới thiệu cho mẹ đi!"

Ngô Bình biết mẫu thân hiểu lầm, vội giải thích: "Mẹ ơi, đây là bạn con, chứ không phải người yêu đâu".

Trương Lệ có vẻ hơi thất vọng, lẩm bẩm: "Xinh thế này mà không phải bạn gái thì tiếc quá!"

Sau đó, bà lại mỉm cười hỏi: "Cháu gái, cháu có bạn trai chưa?"

Ngô Bình bó tay, đành nói: "Mẹ, chúng ta vào nhà đã".

Sau khi vào nhà, Ngô Bình thấy trong sân bày kín các chậu hoa, đang đúng mùa hoa nở nên thơm ngào ngạt, từng ngóc ngách trong nhà đều được quét dọn sạch sẽ, tất cả đều là công của Trương Lệ.

Sau khi trò chuyện vài câu với Đường Tử Di, Trương Lệ vội vàng đi nấu cơm.

Nên chỉ còn Ngô Bình và Đường Tử Di ở trong nhà.

Nàng nhìn Ngô Bình, chợt hỏi: "Ta thấy ngươi là cao thủ võ lâm rồi đấy nhé".

Ngô Bình ngạc nhiên nói: "Cái gì? Ta là cao thủ á?"

Đường Tử Di gật đầu: "Trước đó, ngươi xử lý đám lưu manh ở trạm xe còn thuần thục hơn cả vệ sĩ của ông ta. Rồi chuyện ban nãy nữa, chắc không phải do con ma trên cây đâu, mà là ngươi đã giở trò gì đó, có đúng không?"

Ngô Bình ngạc nhiên nhìn Đường Tử Di, khả năng quan sát của nàng rất tốt: "Cô nương có thể nhận ra những điều đó chứng tỏ cũng không phải người đơn giản, nói đi, cô rốt cuộc là ai? Tại sao lại đi theo ta?"

Đường Tử Di thở dài một hơi, nói: "Ta là một người phiền phức, cực kỳ phiền phức".

Ngô Bình nhìn nàng, nói: "Cô nương nói vậy là sao? Ta không hiểu".

Đường Tử Di: "Hôm nay là ngày cưới của ta đấy, nhưng chú rể không phải người ta thích, vì thế ta đã trốn đi".

Ngô Bình sững người, nói: "Hóa ra cô nương là cô dâu bỏ trốn à?"

Đường Tử Di: "Gia tộc nhà ta cũng có chút thực lực, nếu họ biết ta đang ở nhà ngươi thì chắc sẽ gây rắc rối cho ngươi đấy".

Ngô Bình nhìn nàng: "Ý của cô nương là, tạm thời muốn ở lại đây?"

Đường Tử Di chớp đôi mắt đáng thương nhìn Ngô Bình: "Ta biết ngươi là người tốt, vì ngươi cho ta cảm giác an toàn".

Ngô Bình nhíu mày, đúng là cô nương này phiền phức thật.

Sau đó, hắn chợt nghĩ đến điều gì đó, hỏi mẫu thân: "Mẹ ơi, Tiểu Mi đâu rồi ạ?"

Tiểu Mi là em gái của Ngô Bình, tên đầy đủ là Ngô Mi, năm nay mới mười sáu tuổi, đang học lớp mười một, vừa xinh đẹp vừa thông minh, lại còn rất chăm chỉ học hành.

Thấy Ngô Bình hỏi vậy, Trương Lệ nói: "Tiểu Mi đi chơi với bạn rồi, chắc cũng sắp về rồi đấy".

Ngô Bình rất muốn gặp lại muội muội, bèn gọi điện thoại cho cô bé. Nhưng mãi lâu sau cũng không có ai nghe, hắn chợt thấy hơi lo lắng, ấn nút gọi lại, song vài ba lần như vậy cũng không có ai nghe máy.

Ngô Bình bỗng thấy bất an, không lẽ có chuyện gì rồi?

Hắn vội vàng hỏi Trương Lệ: "Mẹ, Tiểu Mi có mang điện thoại đi không?"

Trương Lệ: "Có, sao thế con? Không gọi được à?"

Ngô Bình sợ mẫu thân lo lắng, nói: "Không, để con gọi lại xem sao".

Ngô Bình có một dự cảm không lành, vì Tiểu Mi đã cài riêng chuông điện thoại cho hắn, nếu nghe thấy tiếng chuông ấy, chắc chắn cô bé sẽ nghe máy. Nhưng hắn đã gọi cả mấy cuộc mà vẫn không có ai nghe, một là máy để chế độ rung, hai là cô bé không thể nghe máy được.

Phân vân một lát, Ngô Bình gọi vào một số khác.

Note: Ghi nhớ địa chỉ mới Vozer.io, cấp tài khoản VIP xóa quảng cáo tại đây. Đề xuất Tiên Hiệp: Mục Thần Ký [Dịch]
Quay lại truyện Thần Y Trở Lại - Ngô Bình
BÌNH LUẬN