Gã Đông Nam Á lập tức tăng tốc, rồi bật người lên cao, tấn công Ngô Bình. Hắn thi triển Muay Thái, một môn võ chuyên dùng gối và khuỷu tay để công kích.
Khi hắn bật người lên, Ngô Bình không hề lùi bước, tung một quyền về phía hắn. Đối phương vội dùng cùi chỏ để đỡ.
"Bụp!"
Một tiếng vang lên, Ngô Bình lùi lại một bước, còn Chatchai không hề hấn gì, tiếp tục tấn công.
Ngô Bình cau mày, cao thủ đây rồi! Anh cất bước vòng qua người Chatchai, lao về phía Tống Hồng Bân.
Ông ta sợ hãi hét lớn, quay người bỏ chạy. Ngô Bình đuổi theo, cho ông ta một cái tát, khiến ông ta hoa mắt chóng mặt.
Sau đó, anh không dừng lại, chạy ra ngoài. Đây không phải nơi thích hợp để giao đấu, nếu muốn, phải tìm một nơi hẻo lánh hơn.
Chatchai và Ngô Bình một trước một sau, đuổi nhau ra khỏi bệnh viện.
Đến một con đường nhỏ, Ngô Bình leo qua tường, chạy tới sân tập của trường tiểu học. Lúc này không có ai ở đây, nơi này cũng không có camera giám sát, anh có thể hành động thoải mái.
Quả nhiên, Chatchai đã đuổi đến nơi. Hắn nói: "Không ngờ ta lại gặp cao thủ," giọng nói của hắn nghe rất lạ, phát âm cũng không chuẩn.
"Ta khuyên ngươi nên bỏ cuộc, ngươi không phải đối thủ của ta đâu," Ngô Bình nói. Anh đã luyện Ngũ Long Thánh Quyền, tạo được ba con rồng rồi, cao thủ cùng cảnh giới Khí không thể địch lại anh được, huống hồ Chatchai này chỉ ở cấp đại chu thiên của cảnh giới Khí.
Chatchai thờ ơ đáp: "Ta đã nhận việc rồi thì phải làm tới nơi tới chốn, một là ngươi đầu hàng, hai là chết."
Ngô Bình thở dài: "Xem ra chúng ta phải đánh nhau thật rồi."
Anh tách hai chân, đứng trung bình tấn, nói: "Ra tay đi!"
"Uỳnh!"
Mặt đất rung chuyển, Chatchai xông lên, dùng khuỷu tay tấn công Ngô Bình. Lần này, Ngô Bình bước lệch ra, tung một quyền tới. Quyền này của anh như rắn chui ra khỏi hang, vừa nhanh vừa chuẩn xác, bám vào huyệt đạo trên cánh tay của Chatchai.
Cánh tay của hắn lập tức tê rần rồi buông thõng, nhưng quyền thứ hai của Ngô Bình đã đến, anh tung một cú đấm thẳng vào đối thủ.
"Rầm!"
Vì cánh tay chợt buông thõng, Chatchai không kịp phòng bị, đành lùi lại né đòn, nhưng đã muộn, hắn bị Ngô Bình đánh bay.
"Phụt!"
Chatchai hộc ra một ngụm máu, trong máu còn lẫn cả nội tạng. Ngô Bình đã dồn hết sức vào cú đấm vừa rồi, Chatchai đã bị thương nặng.
Chatchai trợn ngược mắt, nói: "Cú đấm ấy mạnh quá! Chắc ta không qua khỏi được rồi, xin ngươi cho ta về dặn dò chuyện hậu sự."
"Về bảo với Tống Hồng Bân, nếu ông ta thấy đau quá thì có thể đến tìm ta," Ngô Bình nói.
Chatchai gật đầu, lảo đảo rời đi.
Lúc này, Tống Hồng Bân đang sốt sắng chờ ở cửa phòng bệnh. Khoảng chục phút sau, thấy Chatchai quay lại, ông ta mừng rỡ hỏi: "Đại sư Chatchai, cậu giết thằng đó chưa?"
Chatchai lắc đầu, ngồi xếp bằng xuống, lại hộc ra một ngụm máu, nói: "Cậu ta là đại cao thủ, ta không đánh lại được. Ông Tống, ta sắp chết rồi, anh cả của ta là đại sư Tame, nhờ ông bảo anh ấy trả thù cho ta."
Tống Hồng Bân rợn người, đến Chatchai cũng thua Ngô Bình!
Giọng của Chatchai rất yếu ớt: "Người đó nói, nếu ông thấy đau quá thì có thể đến xin cậu ta."
"Xin nó ư? Không đời nào!" Tống Hồng Bân gào lên.
Chatchai không nói gì nữa, nhắm mắt lại, hơi thở yếu dần rồi tắt hẳn.
Tống Hồng Bân vô cùng sốt sắng, đi tới cạnh bà cụ, nói: "Phải làm sao bây giờ hả mẹ? Ngô Bình giỏi lắm, con đang sợ chết khiếp lên đây."
Bà cụ lạnh lùng nói: "Sợ cái gì? Mẹ đã thông báo cho bên nhà bà thông gia rồi, họ sẽ cử cao thủ đến ngay. Nhà họ Tống chúng ta giàu bậc nhất ở Minh Dương, có khó khăn nào chưa trải qua chứ? Con bình tĩnh lại đi, thằng họ Ngô kia chẳng mấy mà toi mạng đâu!"
Note: Ghi nhớ địa chỉ mới Vozer.io, cấp tài khoản VIP xóa quảng cáo tại đây. Đề xuất Tiên Hiệp: Bát Đao Hành