Logo
Trang chủ
Chương 14

Chương 14

Đọc to

Sự mất tích của cả Long và Lan đã gây rúng động không chỉ tập thể lớp, trường tôi mà còn cả thành phố Hà Nội, ngay lập tức trở thành tiêu điểm trên các báo An Ninh Thủ Đô, Thanh Niên, Tiền Phong… Báo chí dự đoán có một nhóm bắt cóc trẻ con hàng loạt xuất hiện ở thành phố và kêu gọi các bậc phụ huynh dặn dò, quan tâm đến sự an toàn của con em mình hơn. Bố mẹ Lan nghe tin đã lập tức bay về nước, vì là nhà giàu nên họ đã bỏ rất nhiều tiền thuê các tổ điều tra đi tìm nhưng vẫn không thành công. Chính tôi cũng vài lần bị công an phường gọi lên lấy lời khai, dĩ nhiên tôi giấu hết những chi tiết ma quái và việc tôi với Lan qua chụp ảnh nhà Long, hơn nữa chiếc máy ảnh giờ cũng đã mất tích cùng Lan, kể ra cũng chẳng được việc gì. Vậy là, trong một khoảng thời gian ngắn, tôi mất đi hai người bạn yêu quý nhất, cảm xúc lúc bấy giờ thật sự đau khổ và hụt hẫng. Tuy không nói ra nhưng tôi cũng biết, những sự kiện kỳ lạ xảy đến với tôi thời gian qua cho thấy chắc chắn Long đã không còn sống, linh hồn không được siêu thoát của thằng bạn đã hiện về và cố báo với tôi một điều gì đó. Khó hiểu hơn lúc này là Lan, không biết nàng đang ở đâu, vì sao đột nhiên biến mất một cách kỳ lạ sau buổi tối hôm đó, rõ ràng tôi đã đưa Lan về đến tận trước cổng cơ mà. Đầu óc luôn luẩn quẩn với những suy đoán, lo lắng khiến tôi trở nên hốc hác, lờ đờ, đăm chiêu như thằng mất hồn. Bố mẹ cũng hiểu và luôn tìm cách an ủi, động viên, họ nói rằng thế nào rồi công an cũng tìm được hai bạn về bình an. Một điều nữa dằn vặt tôi chính là việc mất hết dấu tích khiến việc điều tra không biết bắt đầu từ đâu. Gia đình Lan và Long hiện đang rất đau khổ, nếu tôi cứ qua dò xét nữa kể cũng không tiện và dễ gây nghi ngờ. Tuy chưa biết phải bắt đầu điều tra như thế nào, nhưng có lẽ đến giờ phút này người mà tôi nghi ngờ nhất chính là ông Hải, dượng của Long. Lão là người duy nhất hay mâu thuẫn, cãi vã với Long, thậm chí nhiều lần say còn đánh nó một cách thậm tệ, nếu không có sự can ngăn của bà Mai (mẹ Long) thì những lần đó thằng bạn tôi đã phải vào viện nằm rồi.

Tối đó đang ngồi học bài, nói là học nhưng đầu óc tôi dạo này không thể nào tập trung vào bài vở được, ý nghĩ nung nấu muốn điều tra rõ vụ việc hai người bạn yêu thương nhất mất tích luôn chiếm lấy tâm trí tôi mọi lúc mọi nơi.

- "Trời ơi, có bạn đến tìm này con."

Tiếng mẹ gọi vọng lên từ dưới nhà. Uể oải đi xuống, tôi rất ngạc nhiên khi nhìn thấy Tuấn đang ngồi ở ghế phòng khách chờ mình. Tôi quen Tuấn qua Lan, cậu này là hàng xóm nhà đối diện với Lan. Thỉnh thoảng vài lần đi chơi cả nhóm Lan cũng hay rủ nó đi cùng. Tuấn ít hơn tôi hai tuổi, với dáng người cao cao, hơi gầy, đầu để cua, đôi mắt sáng cùng chiếc mũi gẫy và bộ răng trắng bóc khiến cậu ta nhang nhác giống Long, nhiều khi tôi vẫn hay đùa hai thằng là anh em cùng cha khác mẹ. Hôm nay không biết có việc gì mà nó phải qua tìm tôi.

- "Em chào anh."
- "Chào Tuấn, dạo này khỏe không em? Qua tìm anh có việc gì không?"
- "Dạ em khỏe… Anh có rảnh không? Mình ra ngoài nói chuyện tí được không anh?"

Note: Ghi nhớ địa chỉ mới Vozer.io, cấp tài khoản VIP xóa quảng cáo tại đây. Đề xuất Ngôn Tình: Đều Trọng Sinh Người Nào Nói Yêu Thương A
Quay lại truyện Thằng bạn tôi
BÌNH LUẬN