Logo
Trang chủ
Chương 15

Chương 15

Đọc to

Hơi ngạc nhiên trước ý định của Tuấn, nó với mình thì có chuyện gì riêng mà phải nói với nhau. Mà thôi, tôi cũng đang muốn ra khỏi nhà cho thư thái đầu óc. Hai anh em đi ra đầu đường ngồi uống nước ở một quán vỉa hè, nơi mà tôi vẫn hay rủ bạn bè ra tâm sự những việc không tiện nói ở nhà, trước mặt bố mẹ. Hai anh em kéo ghế con ra cạnh gốc cây, giờ này mới là bảy giờ tối, phố xá còn đông lắm, tiếng xe cộ giúp không ai nghe được cuộc nói chuyện của chúng tôi. Cầm chén nước chè nóng mà cảm tưởng tay Tuấn vẫn hơi run run, vẻ mặt rất bất an như đang sợ sệt một điều gì đó mà có thể sắp nói ra với tôi.

- "Thế có việc gì mà em phải đến tìm anh thế?"
- "Dạ… em… em… Chuyện em muốn nói với anh liên quan đến chị Lan."

Đang bị bế tắc trong việc tìm hiểu vụ việc, nghe thấy Tuấn nói điều này tôi như chết đuối vớ được cọc, ánh mắt sáng lên không giấu được vẻ tò mò cực độ, tôi giục nó kể nhanh và chi tiết cho tôi. Tuấn hít một hơi lấy bình tĩnh và kể bằng một giọng chầm chậm:

- "Chả là tối hôm thứ Sáu tuần trước, em đang học bài trong phòng, anh biết rồi đấy nhà em thì đối diện bên đường với nhà chị Lan, ngồi ở cửa sổ phòng học tầng hai của em có thể nhìn sang đường trước cổng nhà chị ấy. Tối đó em phải thức khuya để học một bài lịch sử cho giờ kiểm tra một tiết hôm sau, đang chuẩn bị đi ngủ thì em nhìn qua cửa sổ thấy anh đạp xe chở chị Lan về…"

- "À ừ, hôm đó anh có rủ chị Lan đi… lượn phố một tí cho mát."

- "Vâng… nhưng… vấn đề là… ngay sau lúc anh vừa đạp xe đi khuất con phố thì có một người lạ phóng xe máy đến trước cổng nhà chị Lan, gọi chị lại và nói gì đó sau đó chị Lan ngồi lên sau xe và hai người phóng đi mất."

- "Em có nhớ người đó đi xe gì không? Biển số bao nhiêu?"

- "Dream anh ạ, là một chiếc Dream, còn biển số thì xa quá em không thể nhìn thấy được, mà thực sự em cũng đâu có chú tâm nhìn biển số, em cũng chỉ nghĩ là một người quen nào đó đến đèo chị ấy đi đâu có việc. Hôm sau nghe tin chị bị mất tích em mới hiểu. Anh là người đầu tiên em kể việc này đấy."

Tuấn kể đến đây tôi như thấy lạnh hết xương sống. Xe máy của ông Hải đang đi cũng là một chiếc Dream, vậy là đã sáng tỏ vì sao đêm đó tôi về nhà online gọi mà không gặp Lan, gọi đến bà ô sin thì bảo nàng chưa về. Tôi ngẩn mặt ra suy nghĩ, tưởng như quên mất sự có mặt của Tuấn.

- "Em… xin phép anh, em phải về không mẹ em mắng. Em chào anh."

Note: Ghi nhớ địa chỉ mới Vozer.io, cấp tài khoản VIP xóa quảng cáo tại đây. Đề xuất Voz: Nếu tôi nói nhớ, em có ngoảnh lại
Quay lại truyện Thằng bạn tôi
BÌNH LUẬN