Giờ Dậu vừa điểm, trong huyện thành Xương Bình, nhà nhà đều đóng chặt cửa. Dân chúng thường ngày đi xem hát, nghe kịch cũng chẳng thấy bóng dáng, ai nấy đều sợ rước họa vào thân.
Lục thị đi phía trước, quen cửa quen nẻo, hệt như lúc ở Kinh Thương.
Trần Tích nhìn Bằng Di mà hắn mới quen một ngày, trong lòng bỗng dấy lên một cảm giác kỳ diệu. Ngày trước, mỗi khi ở cùng người khác, mọi việc đều đến tay hắn lo liệu, tính toán cẩn thận. Ngoài Trương Hạ có thể san sẻ gánh nặng, những người còn lại đều chẳng trông cậy được gì.
Thế nhưng đi theo vị Bằng Di này, hắn dường như chẳng cần động não, cứ thế đi theo là được.
Trong phút chốc, hắn ngỡ như mình quay về ngày đầu tiên mới đến thế giới này. Lão nhân gầy gò khô đét kia chắp tay sau lưng, dắt hắn, một con mèo hoang không chốn nương thân, về Thái Bình y quán.
Lục thị không ngoảnh đầu lại, nói: “Rảo bước lên.”
Trần Tích hoàn hồn: “Vâng.”
Hai người rẽ trái rẽ phải một hồi rồi đến hẻm Đảo Y. Trần Tích ngẩng đầu nhìn tấm biển đề “Lâm trạch”, ngỡ ngàng: “Ngài lại nói cả nơi ở thật cho Mật Điệp Ty sao? Ta còn tưởng ngài chỉ nói bừa một chỗ nào đó.”
Lục thị rút chủy thủ, luồn qua khe cửa để gạt chốt bên trong: “Có gì không được? Đợi Mật Điệp Ty tìm ra tung tích của Liêu Trung sẽ tự đến báo cho chúng ta, chẳng phải bớt được việc sao?”
Trần Tích sững sờ, lý là cái lý đó, nhưng ngài thật sự xem mình là Hải Đông Thanh rồi à?
Đúng là to gan lớn mật.
Lúc này, Lục thị đẩy cửa, một mình đi vào: “Vào đi.”
Trần Tích vào nhà, cài then cửa lại rồi quay người đánh giá sân viện.
Sân viện đơn sơ mà ngăn nắp, không trồng hoa cỏ. Nhà bếp treo thịt muối, góc đông bắc có một vại nước lớn chứa đầy nước sạch.
Dưới mái hiên sát tường phía đông, củi được xếp thành đống ngay ngắn, nhà ngang còn có mấy vò rượu.
Giấy dán cửa sổ có nhiều miếng vá chồng lên nhau như vảy cá, có vài miếng rõ ràng là mới vá lại trước khi vào đông năm ngoái.
Nhà chính có dán một đôi câu đối. Thượng liên viết: “Duy chúc lân nhi thái”, hạ liên viết: “Trường kỳ ký tử khang”, hoành phi là “Phúc thọ miên trường”.
Nét chữ thanh tú nhưng sắc bén, dường như do chính tay Bằng Di viết.
Trần Tích cúi đầu, thấy trên nền gạch xanh sạch sẽ có một vòng tròn bị mài đến mức nhẵn bóng. Dường như có người quanh năm luyện tập bộ pháp ở đây, đế giày mài nền gạch đến độ bóng như gương, loáng thoáng có thể thấy vết mài giống như một đồ hình Bát Quái Âm Dương Ngư.
Đây lại là nơi ở thường ngày của Bằng Di ư?
Trần Tích thắc mắc: “Lỡ như Mật Điệp Ty thật sự tìm đến đây, căn nhà này của ngài coi như bỏ.”
Lục thị đi thẳng vào nhà bếp, thành thạo nhóm lửa nấu cơm: “Không sao, dù sao cũng sắp phải đi rồi.”
Trần Tích tò mò: “Ngài định đi đâu?”
Lục thị bình thản đáp: “Từ Kim Lăng đến, tất nhiên là về Kim Lăng.”
Ánh lửa bập bùng trong bếp lò phản chiếu trong mắt nàng, để lộ rõ những vết chân chim ở đuôi mắt.
Trần Tích ngồi xuống bên chiếc bàn bát tiên trong sân, lặng lẽ nhìn ánh lửa le lói từ bếp lò, tựa như đang nhìn ngọn đèn dầu trên quầy của Thái Bình y quán.
Từ lúc Xuân Thú đến giờ, cuối cùng hắn cũng có được một chốc thảnh thơi, bất giác lại thất thần.
Không biết bao lâu sau, Lục thị bưng ra sân hai bát cơm trắng nóng hổi với thịt muối và trứng chiên.
Trần Tích vừa định đưa tay ra nhận, Lục thị đã bất giác nhíu mày, buột miệng quở: “Rửa tay trước khi ăn!”
Trần Tích sững người tại chỗ, Lục thị cũng ngẩn ra.
Cả hai im lặng trong hai nhịp thở. Sau đó, Trần Tích lẳng lặng đứng dậy, múc nước từ vại để rửa tay, tiện thể vốc nước rửa mặt. Còn Lục thị thì im lặng đặt bát đũa lên bàn đá trong sân rồi quay về nhà chính thay một bộ y phục đen cùng một chiếc nón có mạng che mặt màu đen mới bước ra.
Hai người ngồi đối diện nhau bên bàn đá, Lục thị bâng quơ nói: “Xin lỗi, ta có một đứa con trai cũng trạc tuổi ngươi. Mỗi lần nó đi chơi về là không chịu rửa tay, tay chân bẩn thỉu đã định cầm đũa.”
Trần Tích mỉm cười bưng bát lên: “Không sao đâu ạ. Lâu lắm rồi không có ai nhắc con rửa tay trước khi ăn, cảm ơn Bằng Di... Con trai của Bằng Di đang ở Kim Lăng ạ?”
Tấm mạng che đen trên nón che khuất biểu cảm của Lục thị: “Ừ, ta gửi nó ở một vùng quê tại Kim Lăng, trông coi mấy mẫu ruộng nước. Xa nhà nhiều năm, ta sắp không nhớ nổi dáng vẻ nó nữa rồi.”
Trần Tích hiếu kỳ: “Vì sao lại xa nhà lâu như vậy?”
Lục thị bưng bát cơm, dù là ăn cũng giấu sau tấm mạng đen của nón, không để lộ mặt: “Ta bị kẻ thù truy sát, vì không muốn liên lụy nó nên mới rời đi.”
Nàng ngẫm nghĩ một lát rồi đột nhiên hỏi một cách thản nhiên: “Nếu mẫu thân của ngươi không thể ở bên ngươi lâu dài, ngươi có trách bà ấy không?”
Đũa của Trần Tích khựng lại: “Sẽ không. Mẫu thân ta là một người rất, rất tốt, ta sẽ không trách bà ấy. Nếu bà ấy thật sự phải rời đi, hẳn là có chuyện rất quan trọng.”
Mẫu thân.
Mẫu thân của hắn đã vĩnh viễn ra đi, nhưng ký ức vẫn còn đó.
Sau khi mẹ qua đời, trong lúc thu dọn di vật, hắn tìm thấy nhật ký của bà, đọc được những dòng chữ rời rạc bà viết.
Ban đầu trong nhật ký là: “Mình muốn đi du lịch”, “Mình muốn ra biển”, “Chán làm việc quá”, “Tay giám đốc đúng là thiểu năng”, “Trần Triết cũng được đấy, hừ hừ”.
Trần Triết là tên cha của Trần Tích.
Sau này, nhật ký lại viết: “Sao sinh con lại rụng nhiều tóc thế này!”, “Sau sinh phải giảm về lại năm hai cân!”, “Trần Triết, anh đáng chết thật!”.
Đến cuối cùng, trong nhật ký chỉ còn lại: “Cục cưng hôm nay ăn dặm được rồi”, “Cục cưng hôm nay biết đi rồi”, “Cục cưng hôm nay đi nhà trẻ, mình khóc như mưa!”, “Cục cưng cao hơn rồi”, “Trần Tích lại không chịu ăn cơm, còn dỗi mình nữa, mình định không cần nó nữa, tại sao nó mới bảy tuổi đã đến tuổi nổi loạn rồi”, “Cục cưng lại ốm rồi, Trần Triết không có ở đây, Trần Triết, anh đáng chết thật!”.
Mẹ và con dường như là mối quan hệ bi thương nhất trên đời.
Đứa trẻ dùng cả đời để nói lời tạm biệt, còn người mẹ dùng cả đời để dặn dò “cẩn thận”.
Bốn chữ “rửa tay trước khi ăn” ban nãy suýt chút nữa đã kéo hắn về ký ức tuổi thơ. Đến khi nhận ra, hắn mới biết người trước mặt không phải mẹ mình.
Trần Tích ngẩng đầu nhìn Lục thị, thấy đối phương cầm bát đũa mà mãi không động, hắn bèn nhẹ giọng nói: “Thật ra ngài muốn hỏi con trai ngài có trách ngài không đúng không? Nhưng ta không phải cậu ấy, chuyện này ta không thể trả lời thay được... Theo ta thấy, cậu ấy hẳn là rất muốn gặp ngài, đến trong mơ cũng muốn.”
Lục thị cúi đầu nhìn bát cơm trên tay, dường như đang đếm xem trong bát có bao nhiêu hạt gạo.
Nàng đặt bát đũa xuống, đứng dậy vào nhà ngang xách ra một vò rượu: “Uống rượu bao giờ chưa?”
Trần Tích và mấy miếng đã ăn xong bát cơm: “Uống rồi. Ta còn nợ người khác tám mươi hai bát rượu, nhưng bây giờ còn việc chính, không thể uống được.”
Lục thị nói với giọng thấm thía: “Ngươi mới mười mấy tuổi, vẫn chỉ là một đứa trẻ, cớ gì ngày nào cũng phải gánh vác nhiều thứ như vậy?”
Trần Tích không muốn nói nhiều về cha mẹ, bèn đặt chiếc bát rỗng xuống, cười lảng sang chuyện khác: “Bằng Di, người không còn mẫu thân thì không còn là trẻ con nữa. Ta ngủ một lát, nửa đêm đầu ngài gác, sau canh hai ta sẽ thay ngài.”
Nói xong, hắn đi tới dưới mái hiên, dựa vào đống củi sát chân tường rồi cứ thế nhắm mắt ngủ.
Lục thị ngẩn người hồi lâu. Nàng nhìn vẻ mệt mỏi của Trần Tích, xách vò rượu lên tự rót cho mình một bát, rồi nhấp từng ngụm nhỏ.
Tại cổng thành huyện Xương Bình, một Hải Đông Thanh đang làm nhiệm vụ hạ giọng dặn dò thuộc hạ: “Nương tử của ta sắp sinh rồi, ta ra ngoài mấy ngày lòng dạ cứ không yên. Ta về kinh thành một chuyến, trước khi mặt trời lặn ngày mai sẽ quay lại đổi gác. Nếu có đại nhân nào đến hỏi, các ngươi giúp ta che giấu một chút.”
Các thuộc hạ nhìn nhau, vội chắp tay nói: “Đại nhân mau đi đi ạ.”
Viên Hải Đông Thanh kia lật mình lên ngựa, phi thẳng về phía nam. Từ Xương Bình về kinh thành chỉ mấy chục dặm, một ngày đi về là đủ.
Nhưng khi vừa ra khỏi tầm mắt của thuộc hạ, hắn lại quay ngựa rẽ sang hướng tây. Nửa canh giờ sau, từ xa hắn mới thấy một khu doanh trại.
Trong doanh trại lửa trại bập bùng, bên cạnh đống lửa, Bạch Long đang ngồi im lặng, không biết đang suy tư điều gì.
Thủ lĩnh Thập Nhị Sinh Tiêu này không đi Cố Nguyên, không đi Đại Đồng, càng không đến Đông Doanh, mà lại ở lại một nơi cách huyện Xương Bình mười dặm về phía tây.
Mà con đường này lại là con đường duy nhất từ huyện Xương Bình đến Đại Đồng.
Viên Hải Đông Thanh đến trước doanh trại thì bị chặn lại, có người kề đao vào cổ hắn: “Kẻ nào?”
Hắn rút yêu bài ra, cao giọng nói: “Mật Điệp Ty, Bính tự khoa, Hải Đông Thanh ‘Thành Phóng’, có việc khẩn bẩm báo Bạch Long đại nhân, liên quan đến trọng phạm truy nã, cần phải đích thân bẩm báo!”
Tiếng động kinh động đến Bảo Hầu trong lều. Nghe thấy có manh mối về trọng phạm, hắn liền chui ra khỏi lều. Một giọng nữ vang lên từ dưới chiếc mặt nạ khỉ gỗ: “Mau nói, trọng phạm ở đâu? Sao ngươi lại đến một mình, đồng liêu của ngươi bị giết hết rồi à?”
“Trên người không có dấu vết giao đấu,” Bạch Long ngồi bên đống lửa, cười tủm tỉm nói: “Đến một mình, chắc là sợ bị người khác chia chác công lao nên lén chạy tới. Thành Phóng, ngươi đã là Hải Đông Thanh rồi, phát hiện trọng phạm là công lớn như vậy, muốn cầu xin bản tọa điều gì?”
Bị nói trúng tim đen, Thành Phóng bất giác cúi đầu: “Đại nhân, ty chức nghe nói vị trí Hải Đông Thanh ở Dương Châu đang trống, muốn bổ khuyết vào chỗ đó.”
Bạch Long không tỏ ý kiến: “Nói việc chính trước đi.”
Thành Phóng cúi người chắp tay: “Lúc chập tối, một nam một nữ từ cổng tây vào thành Xương Bình. Người phụ nữ lạ mặt cầm nha bài của Hải Đông Thanh, người còn lại có nét mặt vài phần tương tự Trần Tích trên lệnh truy nã. Ty chức không kinh động họ, đặc biệt đến đây bẩm báo.”
Bảo Hầu đột ngột nhìn về phía Bạch Long.
Bạch Long không chút hoang mang: “Còn có gì sót không?”
Thành Phóng cẩn thận nhớ lại: “Người phụ nữ đó tự xưng là do ngài sai phái đến huyện Xương Bình để bắt trọng phạm...”
Các mật điệp khác cũng lần lượt đứng dậy, tay đặt lên chuôi đao.
Nhưng đúng lúc này, Bạch Long chậm rãi nói: “Đúng là do bản tọa sai phái.”
Thành Phóng sững người: “A?”
Bảo Hầu cũng ngây ra: “Đại nhân, ngài...”
Bạch Long liếc hắn: “Sao?”
Bảo Hầu rụt cổ lại: “Không có gì ạ.”
Dưới lớp mặt nạ, giọng của người phụ nữ vang lên cực nhỏ: “Hôm nay chúng ta đều ở cùng ngài ấy, ngài ấy sai phái Hải Đông Thanh đến Xương Bình lúc nào?”
Một giọng khàn khàn khác xen vào: “Còn chưa nhìn ra sao, đó chính là Trần Tích, Bạch Long không định bắt hắn! Tên Trần Tích đó, rõ ràng là người của Bạch Long!”
Một giọng a dua nói: “Bạch Long bao che tội phạm triều đình, chúng ta có thể về Giải Phiền Lâu tố cáo với Nội tướng, biết đâu chúng ta sẽ được lên Thượng tam vị.”
Bạch Long dường như nghe thấy tiếng tranh cãi khe khẽ dưới mặt nạ, bèn quay đầu nhìn sang.
Bảo Hầu thấy Bạch Long quay lại, vội vàng rít lên qua kẽ răng mấy tiếng trầm thấp: “Câm miệng hết cho ta!”
Mọi âm thanh lập tức biến mất, vạn vật im phăng phắc.
Bảo Hầu gãi tai, ruột gan nóng như lửa đốt mà không dám hó hé, mỗi một giọng nói dưới mặt nạ đều câm như hến.
Viên Hải Đông Thanh đến để lĩnh công toàn thân run như cầy sấy, đã nhận ra có điều không ổn.
Hắn nhìn hàng trăm mật điệp đang hổ báo cáo chồn bên đống lửa, đây đều là tâm phúc thân tín của Bạch Long, dù có giết hắn diệt khẩu rồi chôn ở đây, cũng sẽ không lọt ra ngoài nửa lời.
Bạch Long nhìn hắn từ trên xuống dưới: “Thành Phóng? Ta nhớ nương tử nhà ngươi sắp sinh rồi thì phải...”
Mồ hôi trên trán Thành Phóng nhỏ giọt: “Đại nhân tha mạng!”
Bạch Long cười cười: “Về với nương tử đi, đừng đến huyện Xương Bình nữa. Chỗ trống của ngươi ta chuẩn rồi, nhưng ngươi biết hậu quả của việc nói bậy mà.”
Thành Phóng lập tức quỳ xuống: “Đa tạ đại nhân, đa tạ đại nhân, ty chức tuyệt đối không tiết lộ nửa lời.”
Bạch Long phất tay: “Lui cả đi.”
Đợi các mật điệp lui xuống, bên đống lửa chỉ còn lại Bạch Long và Bảo Hầu.
Bạch Long suy nghĩ hồi lâu, nhặt một cành củi khô khều đống lửa: “Lập tức sai người gọi Huyền Xà về đây, báo cho hắn biết ở huyện Xương Bình có dấu vết của trọng phạm.”
Bảo Hầu kinh ngạc, giọng thật của hắn thăm dò: “Đại nhân, ngài gọi Huyền Xà về làm gì? Thuộc hạ trung thành với ngài, việc gì cũng cam tâm tình nguyện làm, sao có thể để tên Huyền Xà đó về tranh công? Hắn vì muốn leo lên cao mà không từ thủ đoạn, đã ngả về phía Ngô Tú rồi, sao có thể để hắn kiếm chác được lợi lộc? Phải vì Nội tướng đại nhân mà thanh lý môn hộ mới đúng!”
Bạch Long thản nhiên nói: “Ta tự có sắp xếp. Lần này không cần nghĩ đến công lao nữa, ngươi và Huyền Xà đều không nhận được công lao này đâu, nhưng ngươi sẽ có được thứ mà ngươi hằng mơ ước.”
Bảo Hầu nghi hoặc: “Thứ mà thuộc hạ hằng mơ ước?”
Những giọng nói hỗn tạp dưới mặt nạ lần lượt đoán:
“Nữ nhân?”
“Vàng?”
“Phỉ thúy?”
“Thượng tam vị?”
“Diều giấy?”
“Phì phì phì, cần diều giấy làm gì, muốn thì bọn ta làm cho ngươi, ngươi câm miệng trước đi.”
Bạch Long ung dung nói: “Là khuôn mặt của Liêu Trung. Liêu Trung chính là người cuối cùng mà ngươi cần tìm để Hợp Đạo.”
Bảo Hầu lại một lần nữa sững sờ tại chỗ. Hợp Đạo?!
Giây tiếp theo, hắn lại trơ trẽn sụp xuống đất, dập đầu lia lịa: “Đa tạ đại nhân! Đa tạ Bạch Long đại nhân!”
Dưới mặt nạ có giọng ngăn cản: “Này, ngươi đừng dập đầu với hắn!”
“Đứng dậy!”
“Chúng ta sắp Hợp Đạo rồi, còn sợ hắn làm gì!”
Bạch Long nghe mà mất kiên nhẫn, quay người đi ra ngoài doanh trại: “Dắt ngựa lại đây, đến huyện thành Xương Bình.”
Đề xuất Voz: (Chuyện tình cảm 99%) Mùa hè năm ấy
Tiên Đế [Chủ nhà]
Trả lời2 tuần trước
Ủng hộ cho toi có động lực đi mọi người, toi mua raw dịch đó mà lâu rồi không ai ủng hộ gì cạ.....
Quoc Thinh Vuong
2 tuần trước
Ủng hộ như nào vậy bro, tui chỉ biết cách donate để có vip thôi á, mới vừa nạp 50k
Tiên Đế [Chủ nhà]
2 tuần trước
Thì là vậy đó bro. cảm ơn bạn đã ủng hộ.
Điệp Hoàng Ngọc
Trả lời2 tuần trước
chương 117 cũng thiếu
Vanhcoi2
Trả lời2 tuần trước
532 text nhẩy loạn xạ
Điệp Hoàng Ngọc
Trả lời2 tuần trước
chương 7 cx thiếu hay mỗi tôi bị nhể
Tiên Đế [Chủ nhà]
2 tuần trước
ok đã fix
Điệp Hoàng Ngọc
Trả lời2 tuần trước
chương 6 thiếu hơn nửa
Mạnh
Trả lời3 tuần trước
Ủa rồi có fix chương 524 ko
Tiên Đế [Chủ nhà]
2 tuần trước
ok
Mạnh
Trả lời3 tuần trước
Lỗi chương 524 kìa ad
nam
Trả lời3 tuần trước
chương 170 đoạn cuối bị lỗi truyện khác nhảy vào kìa ad ơi
Vanhcoi2
Trả lời1 tháng trước
514 dịch ấu quá ạ
Vanhcoi2
1 tháng trước
Ah nhầm 515
Tiên Đế [Chủ nhà]
1 tháng trước
đã fix
Mạnh
Trả lời1 tháng trước
507 508 lỗi kìa ad
Tiên Đế [Chủ nhà]
1 tháng trước
lỗi gì á b