Chương 4: Khu nông nghiệp
clefer run rẩy mà cúi đầu xin tha, hiệp sĩ không nói gì, chỉ cầm chuôi kiếm đánh mạnh vào gáy khiến tên đó ngất đi. Timos vẫn còn hơi hoang mang, mọi thứ xảy ra quá nhanh, hiệp sĩ bế clefer lên:
-tôi sẽ đi trước, dạo gần đây có rất nhiều vụ buôn người trái phép đấy, nếu không có gì thì đừng nên tới mấy nơi vắng vẻ, còn tối thì ở im trong nhà nhé.
Nói xong, chớp mắt 1 cái, hiệp sĩ đã bật nhảy lên tường rồi sau vào cú nhảy nữa, anh ta đã trèo thẳng lên mái nhà rồi rời đi, 1 màn thị phi khiến timos vô cùng trầm trồ.
-mẹ kiếp, quả nhiên nơi này tồn tại sức mạnh siêu nhiên, mình mà làm được như hắn thì tốt biết bao.
Cậu vội chạy ra khỏi con hẻm, dì gì trong đây cũng có 2 cái xác không đầu máu me be bét, người có kinh nghiệm trong việc giết người cũng không chịu được quá lâu nói gì 1 tên nghiện game như cậu. Sau khi ra ngoài, cơn buồn nôn lại ập tới khiến bụng cậu sôi sục làm vội 1 bãi ra đất, sau khi giải quyết nhu cầu xong thì timos mới nhận ra cả sáng nay mình chưa ăn gì, lương thực và tiền bạc trong nhà cũng bị mấy tên lính chó chết kia lấy mất, cậu nghĩ ước gì ai cũng tốt như tên hiệp sĩ kia.
Giờ cậu mới nhớ ra 1 điều nữa, lẽ ra bây giờ cậu nên đi làm chứ nhỉ, theo kí ức cũ của nguyên chủ thì cậu làm nông nô cho nam tước maphoes, dù không muốn nhưng mà buổi trưa người làm sẽ nhận được 1 cái bánh mì đen mốc với 1 bát canh nước lã, bây giờ thì thế là được rồi.
Không nghĩ ngợi nhiều, cậu vắt chân lên cổ mà chạy tới ngoại ô thị trấn, nơi có 1 cánh đồng rộng lớn. Bên dưới là vô số người từ người già tới trẻ nhỏ, đàn ông tới phụ nữ, họ làm đủ việc như cuốc đất, gieo hạt, cày bừa,... timos nhanh chóng chạy xuống. Sau khi đã xuống khu đất rộng mênh mông, 1 tên mặc giáp da cưỡi ngựa đi tới, mặt hắn tức giận:
-timos, ngươi biết đã bao lâu kể từ khi giờ làm bắt đầu không, tạo sao bây giờ ngươi với tới hả?
timos gãi đầu, cậu nghĩ có vẻ tên này là 1 kẻ quản lý nông nô, cậu nhìn xung quanh cũng có vô số tên nũa đang quan sát những người nông nô làm việc. Cậu thầm chửi, đúng là nông nô chỉ hơn nô lệ đúng cái quyền công dân.
-xin lỗi ngài, trên đường đi tới chỗ làm tôi gặp 1 số chuyện nên...
tên chủ nô tức giận, hắn quát:
-đừng làu bàu, đây là đầu tháng nên ta tạm tha cho ngươi, ta không muốn ngươi tới muộn lần 2 đâu.
Sau đó hắn phủi ngựa bỏ đi, timos cũng biết điều mà vội vã tới lấy đồ nghề mà chuẩn bị làm việc, công việc của cậu thay đổi liên tục tùy theo khu công nghiệp đang thiếu cái gì, như hôm nay chẳng hạn. Lúc này cậu và 1 vài người khác được đưa vào cánh rừng gần đó, bên trong còn nghe thấy tiếng chửi rủa.
-lũ thú rừng chết tiệt, đống hàng rào mới dựng tuần trước lại bị phá rồi, nhanh chóng kêu bọn nó sửa lại nhanh đi.
Thị trấn nằm ở 1 khu đồng bằng giữa rừng núi, nên việc dựng hàng rào cũng 1 phần để bảo vệ người dân của thị trấn, không biết tại sao lũ thú rừng dạo này có vẻ hung hãn hơn vô cùng, còn có cả 1 vài xác động vật chết khô, có 1 vài người còn đồn nhau là có ma cà rồng.
Timos vừa đi vừa nghe lũ chủ nô trò chuyện, cậu cũng suy nghĩ về ma cà rồng, dù gì là thế giới fantasy nên có cũng không lạ, với những thứ như này thì nếu không mạnh lên việc cậu chết chỉ là vấn đề thời gian. Thoánh chốc đã đi tới nơi phải làm việc, Bên cạnh đã để sẵn vô số cọc gõ của 1 nhóm người làm khác, việc của cậu hôm này chỉ là cắm gỗ xuống sau đó cố định bằng ván gỗ kèm dây thừng.
May mắn là thể chất vẫn được giữ nguyên, công việc này nguyên chủ đã làm nhiều nên khi cậu làm cảm giác cũng không quá mệt, thoáng chốc nhóm của cậu đã làm xong. Mặt trời cũng xoay tới giữa bầu trời biểu thị cho trưa đã đến, timos nhanh chóng chạy ra khu tập hợp để lấy đồ ăn, nếu không nhanh chân thì cậu sẽ chết vì đói mất.
Ở khu tập hợp có vô số người đang xếp hàng, trên tay ai cũng cầm 1 cái tô hoặc bát, từ đồ gỗ tới đồ sứ vỡ, timos lúc này mới ngớ ra, phải mang 1 cái gì đó để đựng mới được nhận đồ ăn, cậu chửi thề:
- con mẹ nó, nhà mình thì có cái đếch gì đựng được chứ.
Cứ thế timos ngồi đói meo 1 góc, bụng cậu cứ soi ùng ục. Bỗng có 1 mùi thơm sộc vào mũi cậu, cậu nhìn lên, là 1 bàn tay già nua đang cầm cái bát sứ mẻ lỗ chỗ, bên trong là 1 ít cháo loãng như nước với vụn bánh mì. Đó là 1 ông lão, ông nhìn cậu nói:
-nhóc có vẻ không mang theo thứ để đựng nhỉ, may cho nhóc là nay ta không ăn được nhiều.
timos nhìn ông già với vẻ hoài nghi, dù gì lúc trước cậu mới bị lừa xong, nhưng cậu nghĩ lại, mình đang trong khu này thì ai dám làm gì mình, nên timos cũng nhanh chóng nhận lấy cái bát.
-Cảm ơn ông.
Cậu húp lấy húp để trong vòng chưa tới 5 giây đã hết sạch số cháo ít ỏi, cậu nghĩ thầm, nhạt vãi,xong còn cứng cứng của bánh mì đen rồi 1 chút mùi ôi thiu, nhưng không hiểu sao cậu vẫn húp sạch, thậm chí còn định liếm nốt cháo còn dính trên bát.
Đề xuất Voz: Hồ Sơ Xuyên Không