Logo
Trang chủ
Chương 1

Chương 1

Đọc to

Tiếng chuông báo thức vang lên inh ả từ chiếc điện thoại của vợ nó, để một lúc lâu nhưng chẳng có ai thèm tắt bởi vì nó lười, vợ nó cũng lười.. Giấc ngủ lúc này vốn là thứ quan trọng nhất, còn các việc khác đợi đến khi tỉnh giấc rồi tính, vậy nên nó mặc kệ, tự cho tay lên bịt tai mà cam chịu mong dỗ dành lại giấc mơ vừa xong.. Nếu mà điện thoại ngay đầu giường thì nó cũng cố với tay ra để tắt đấy, nhưng để ở trên bàn cuối giường thì chịu, đến cả cái trở mình cũng lười thì nói gì đến việc bật dậy.. Bởi hôm nay trời lạnh thấu xương.. 

-Anh dậy tắt chuông đi, cứ để nó kêu thế à? - Vợ nó lèo nhèo

-Điện thoại ai người ấy đi mà tắt, toàn bày việc ra để cho người khác dọn, kiểu ấy là như thế nào?

-Anh dậy đi, còn chuẩn bị để về quê nữa, nhà mình nay làm lễ đầu năm, anh không nhớ à? Dậy đi cho em ngủ thêm tí nữa.. Bao giờ Su dậy thì em dậy.. 

À ừ đúng, nó chợt nhớ ra là hôm nay trên nhà vợ nó có làm lễ đầu năm, phong tục này vốn là truyền thống bao đời, hầu hết con cháu đều chọn ngày này để về gặp gỡ, ăn uống, hỏi han và chúc mừng năm mới. Lại lạch cạch lật chăn tắt báo thức, trên màn hình hiển thị 6 giờ sáng, ngoài trời vẫn âm u, trời mưa giá rét.. 

-Con nó chả mở mắt từ bao giờ rồi, tiếng báo thức to như bộc phá thế thì bố ai còn ngủ được.. Dậy chuẩn bị đi để về cho sớm.. 

-Em ngủ tí nữa, anh dậy thay bỉm, mặc quần áo cho con rồi mở tủ lạnh, cầm cốc cháo chưa nấu sang nhờ bà cho con ăn đi.. Xong xuống chợ lấy đồ mà em đặt, xếp lên xe dần nhé.. 

Vợ nó vẫn nhắm tịt mắt, mồm liến thoắng sai việc.. Nó cũng không trả lời lại, chỉ ừ rồi bế con đi thay bỉm, mặc quần áo ấm.. Khi ra đến cửa, nó lấy cái điều khiển điều hòa, chỉnh từ chế độ mùa đông sang chế độ mùa hè, đặt ở mức 16 độ.. Sau đó nở 1 nụ cười quái dị, nó đoán rằng không tới 20p, vợ nó sẽ tự động mà dậy rồi chui xuống nhà thôi.. 

Vật lộn mãi với đống đồ thì cũng đã gần 7h sáng, trời vẫn mưa bay bay trong tiết xuân giá lạnh.. Nó dự đoán lần này sai bét, không cần đến 20 phút, chỉ cần nó đánh răng rửa mặt xong ra đã thấy vợ nó ngồi ở ghế sofa mặt hằm hằm tức giận.. Biết ở lại thể nào cũng có dị vật bay vào mặt nên nó đã nhanh chân chạy biến lên trên tầng, tránh mặt nhau thêm phút nào là quý giá phút ấy.. 

Trộm vía bé con nhà nó ngoan, chả bao giờ khóc đêm, đến giấc ngủ bảo lên giường ôm gấu đi ngủ là tự ngủ chẳng cần ai ru hay dỗ.. Ăn uống thì đút không kịp nên vợ chồng nó nhàn tênh, kể ra đẻ 1 lúc 3 đứa ngoan như này mà chăm thì cũng tốt, đỡ mệt.. 

Sau hơn 2 tiếng đi xe thì gần 10h nhà nó cũng đã về đến nơi, phải nói là đông dã man, toàn bộ con cháu từ mọi nơi đều tập trung về hết để làm lễ đầu năm, rạp đã được bắc từ hôm qua, nghe đâu loáng thoáng hơn 20 mâm, sợ thật.. 

Nó mang đồ vào nhà chào hỏi bố mẹ vợ, trước tết nó tính là để hôm nay thì về ngoại 1 thể nhưng đến mùng 2 lại rảnh rỗi quá, cộng thêm vợ nó cứ tỉ tê suốt nên cũng xiêu lòng mà về trên ngoại chơi tết tận 3 hôm.. Xong vì công việc nên lại xuống được 3 ngày lại lên.. Chỉ chết tiền xăng thôi.. 

Vừa vào trong nhà, nó đã thấy anh Phong đang ngồi uống nước chè, 2 tay kẹp chặt vào đùi xuýt xoa vì lạnh.. Thấy nó liền nở một nụ cười tươi hỏi han.

-Mới về à?

-Anh à, anh vác mặt về lúc nào thế?

Sự quen mồm vẫn chưa được sửa lại, lù lù là chú của vợ nhưng mồm miệng vẫn đi chơi xa, xưng hô bố láo.. Vợ nó nghe vậy thì cấu nó đau điếng, cằn nhằn.. 

-Anh ăn nói với chú Phong kiểu gì thế?

-À ừ quên mất, chú Phong, cháu chào chú.. 

Anh Phong thì khoái, cười không ngậm được mồm trước bộ dạng của nó, gật gù.

-Ôi thôi xưng chú hay anh chả được, gọi anh tao còn thấy thích hơn, cho nó trẻ.. Thế con bé con đâu, vào ông mừng tuổi cho này.. 

Su vẫn đang lơ mơ chưa tỉnh sau giấc ngủ trên xe, thấy người lạ trước mặt thì quay đi không chịu cho bế.. Anh Phong mở ví rút ra 2 tờ 500k xong đưa cho con bé, mồm liến thoắng.. 

-Trông y hệt thằng bố mày, không lẫn đi đâu được.. Kiểu này mang đi xét nghiệm bác sĩ vác chổi đuổi về.. 

-Con xin ông đi.. 

Su chỉ a lên 1 tiếng rồi cũng cầm 2 tờ tiền nắm chặt.. Trước tết nó đã dành nguyên 1 buổi chiều để phổ cập kiến thức cho Su, cả năm ăn ngủ chơi tiêu tốn bao nhiêu tiền sữa bỉm của bố mẹ chỉ mong đến tết có thể cho ra trái ngọt.. Chả thế à, Su vẫn đang là lao động chính trong ngày tết đấy.. Năm nay có vẻ gặt hái được phết.. 

Bỗng có tiếng í ới ở ngoài cổng, nó quay đầu thì thấy Su và Shi đang đuổi nhau giành giật cái gì đó.. Thấy nó, Su liền reo lên rồi chạy vào trong nhà..  

-A chú Nam, chú Nam chị Ngân về.. 

Shi thấy thế cũng chạy vào vây quanh, nếu để thân thiết với 2 đứa con nhà chị thì Su có vẻ thân nó hơn vì mấy lần toàn nó đưa con bé đi chơi ở vincom, còn Shi thì nó gặp đâu đó có vài lần ở nhà chị nên chỉ có ấn tượng thôi.. Thấy nó đang bế con, Su lạ lẫm hỏi.. 

-Ơ em bé nhà ai đây chú Nam.. 

-Đây là Su, con của anh, từ giờ anh là anh Nam, không phải chú Nam nữa nghe chưa.. 

-Ơ thế sao lại không là chú nữa ạ.. Sao mà lắm Su thế, con cũng tên là Su mà.. 

Nó chỉ cười rồi xoa đầu Su, chứ để giải thích với 1 đứa trẻ con thì có mà hết ngày, huống chi là 2 đứa còn đang vây lấy nó.. Ngân từ trên tầng đi xuống, liền lên tiếng.. 

-Su, Shi, ra đây chị mừng tuổi cho này.. 

2 đứa thấy Ngân, liền chạy ù vào nhận lì xì.. Nó cũng đưa lại con cho vợ, rồi cùng anh Phong sang bên nhà thờ tổ xem có công việc gì để giúp không? Nghe nói 11h trưa mới làm lễ, vì thầy bận chạy show.. 

Sang đến nơi ngó nghiêng chào hỏi qua 1 lượt mỏi hết của mồm, nó là rể mới nên ai cũng hỏi han, trêu chọc vài câu.. Anh Quân thì đang ngồi uống chè ở bàn, thấy nó cũng đứng lên ra bắt tay chào hỏi.. 

-Thằng này mới xuống à? Vợ con đâu?

-Ở bên nhà chú ạ, chắc tí làm lễ mới sang đây.. Mà cô đâu chú?

Nó ngó vào trong để tìm chị, anh Quân và cả Su Shi về đây thì chắc chắn chị cũng phải về, mà nhìn mãi không thấy đâu.. 

-Ở đằng sau nhà đang ngồi xếp mấy mâm lễ.. 

-Cô chú với 2 em lên lúc nào thế?

Nghe trong giọng điệu của nó có chút ngượng mồm nên anh Quân cũng cười khoái trá, khoác vai nó mà đi vào.. 

-Thôi xưng anh em đi sau quen thì đổi xưng hô sau.. Chứ mày xưng thế đến anh còn ngượng tai nói gì mày.. 

-Thôi, để cháu xưng hô cho chuẩn mực, không đến lúc bố mẹ cháu với các ông bà lại để ý, mệt lắm.. 

Đang ngồi làm chén chè cho ấm bụng thì chị đi lên từ phía sau nhà, bê theo một mâm đồ lễ khá to, nhăn mặt mà cằn nhằn.. 

-Đàn ông con trai của cái nhà này đâu hết rồi mà không ra giúp đi, cứ để mấy người phụ nữ làm hết thế à?

Nó nghe vậy cũng cùng anh Quân đứng lên để ra đỡ chị, thấy nó, mặt chị bỗng chuyển đổi 360 độ, từ thái độ cau có thành tươi rói không thấy ánh mặt trời.. 

-Ơ, lên lúc nào thế?

-Nhà cháu vừa lên xong ạ.. 

-Sushi đâu rồi?

-Đang ở bên nhà chơi với Su và Shi ạ.. 

-Ừ bê hộ cái này vào trong nhà, xong xuống dưới gian dưới bảo cái này nhé.. 

Chị ra hiệu cho nó rồi cũng quay lưng đi xuống gian dưới.. Thực chất ra thì chẳng có sự gian gian díu díu nào ở đây đâu, chẳng qua là lâu rồi từ tận tết năm ngoái đến năm nay nó mới lại gặp chị, nên chị muốn nói chuyện, hỏi thăm nó thôi.. 

Xuống đến nơi đã thấy mẹ vợ nó ngồi đó.. Trò chuyện 1 lúc thì thầy cũng đến, bỏ mặc lời mời chào trà nước ở trên nhà, thầy đi hẳn xuống gian dưới để xem lễ.. Thầy nhìn trẻ măng khả năng chỉ đồng trang lứa với nó, tóc vuốt undercut nhưng môi đánh son đỏ chót.. Thấy ai cũng chào là cậu, nó cũng chào theo.. Bỗng thầy nhìn nó chằm chằm rồi vỗ vai hỏi.. 

-Anh năm nay bao nhiêu tuổi?

-Dạ thưa cậu, con năm nay 30 rồi ạ.. 

-À thế bằng tuổi tớ, cậu không phải là người ở đây đúng không?

Chưa để nó trả lời, mẹ vợ nó đã lên tiếng.. 

-Vâng đây là con rể nhà con cậu ạ.

Thầy không nói gì chỉ cười rồi gật đầu.. 

-Sắp tới vất vả lắm đấy, nhưng mà được sống lại một lần nữa thì không có lí do nào để từ chối nhỉ.. Cố gắng lên nhé.. 

Nó chưa hiểu câu nói của thầy lắm, mặt cứ nghệt ra lạ lẫm…

-Thưa cậu, là sao ạ? Cậu nói gì con không hiểu.. 

-Thiên cơ bất khả lộ, tớ sẽ gặp lại cậu thôi, nhưng là ở nơi khác.. 

Thầy nở một nụ cười ma mị, cùng với giọng nói nửa nam nửa nữ khiến nó rùng mình.. Sau đó cũng quay sang để kiểm tra đồ lễ, đếm đi đếm lại rồi lên tiếng.. 

-Vẫn thiếu hình nhân và ngựa, thiếu nhiều là đằng khác ấy.. 

-Dạ con có đặt rồi mà bây giờ chuẩn bị xuống lấy ạ, giờ họ mới làm xong.. - Mẹ vợ nó lên tiếng..

-Vậy xuống lấy đi, để cho cậu này với chị kia đi lấy nhé.. Mà từ từ.. 

Thầy chỉ vào người nó cùng với chị, sau đó thì giơ tay lên xem đồng hồ, trầm ngâm rồi cũng gật gù.. 

-Đi luôn đi nhé, đến giờ rồi.. 

Chị nghe thầy nói vậy thì với lấy chiếc áo khoác đang vắt ở đằng sau ghế ngồi, quay sang nói với nó..

-Nam đi cùng cô xuống thành phố lấy đồ lễ nhé, ra bảo chú Quân đưa chìa khóa xe cho.. 

Nói rồi chị hất hàm ra hiệu ra chỗ anh Quân đang ngồi, nó dạ vâng chào hỏi xong cũng quay người đi.. 

-Chú Quân đưa cháu chìa khóa xe, cháu chở cô Thu xuống thành phố lấy đồ.. 

Anh Quân đang tiếp chuyện với các bô lão nên cũng ậm ừ lấy chìa khóa xe đưa rồi chỉ chỗ để xe.. Nó ra quay xe thì cũng là lúc chị ra ngoài, mở cửa xe rồi leo lên xuýt xoa.. 

-Lạnh quá.. 

Yên vị trên xe nó mới dám lên tiếng.. 

-Đi đâu đấy cô.. 

-Xuống thành phố lấy thêm đồ, thiếu đồ lễ quá mà trên này người ta làm không đẹp, em có gọi điện đặt trước từ sáng, nãy họ gọi nên mình xuống lấy thôi.. Đi nhanh đi anh không thầy đợi.. 

Chị vô tư đổi cách xưng hô khiến trong lòng nó dâng lên một cảm xúc khó tả.. Trải qua bao nhiêu chuyện, cuộc đời vốn vô thường lại sắp đặt cho nó gắn liền với chị trên một phương diện khác.. Đó là trở thành cháu rể của người yêu cũ.. Chuyện này không phải là hiếm hay chuyện lạ, nhưng chẳng hiểu sao nó lại là người được chọn.. 

-Cuộc sống của anh dạo này có tốt không?

-À vẫn bình thế thôi.. 

-Ý em hỏi là cuộc sống hôn nhân ấy, sống với cái Ngân em biết anh không dễ chịu chút nào.. Nên em mới hỏi.. 

-Không dễ chịu ở điểm nào, anh thấy vẫn bình thường đó thôi.. 

Chị nở 1 nụ cười buồn rồi ngả ghế ra một chút để thư giãn, mở cốp nhỏ trước mặt lấy ra 1 cái kính đen và đeo vào.. Đây là thói quen khó bỏ của chị từ hồi yêu nó đã có.. Nó có hỏi nhưng chị không nói, chỉ giải thích là đeo vào cho dễ nhìn hơn.. 

-Anh yêu ai, lấy ai, sống với ai cũng được.. Em chỉ hi vọng là anh an toàn, bình yên và hạnh phúc thôi.. Như vậy là đủ rồi.. 

-Ừ yên tâm, cuộc sống của anh bây giờ đang rất tốt, anh cũng đã quen với cuộc sống gia đình, nhưng mà.. 

-Nhưng mà sao? - Chị quay sang nhìn nó lo lắng.. 

-Chúng ta giờ đã ở trên cương vị khác, vai vế cũng khác, anh nghĩ là mình đừng nên xưng hô với nhau như thế này nữa.. Phải về đúng với chuẩn mực của nó thôi.. Anh biết dù lúc đầu không quen, nhưng theo thời gian mọi thứ cũng phai nhòa đi.. Chúng ta sẽ quen với điều đó.. 

Chị thở dài rồi lắc đầu, lấy tay ấn mở 1 bản nhạc không lời, vặn nhỏ volume xuống chỉ đủ cho những bản nhạc du dương dễ nghe không quá ồn ã.. 

-Nam này, em chợt nhớ về cái lần mà mình gặp nhau ở dưới Hạ Long cách đây 7 năm.. Anh nhớ không?

-Có chứ, cưới thằng Phát, lúc lên nhà gái anh đã gặp em, phải không nhỉ?

-Đúng rồi, lúc đó em cũng đang suy nghĩ về việc có nên nhận lời anh Quân không.. Sau đó thì gặp lại anh, và buổi tối hôm đó, em đã chấp nhận lời cầu hôn của chồng em.. 

-Nghe có vẻ như là vì anh hoặc là vì thái độ của anh ấy nhỉ.. 

Nó cười trêu chị, vốn dĩ nó không muốn nhắc lại quá nhiều về quá khứ thêm nữa.. Lúc trước là vì ái ngại còn bây giờ là tội lỗi, nhưng tính cách của chị mạnh mẽ, muốn cái gì thì sẽ hết mình vì cái đấy nên nó không thể cản được chị.. Chỉ ậm ừ cho qua câu chuyện thôi.. 

-Trải qua bao nhiêu chuyện thì em cũng đã được chứng kiến anh đi lấy người khác, mà người ấy lại là cháu gái của mình.. Đó giống như là 1 hình phạt mà ông trời dành cho em, cho những sai lầm của em trước kia.. 

-Sai lầm gì? Em làm gì có sai lầm gì?

-Nếu như mà được thay đổi quá khứ, vậy thì anh sẽ làm gì trước tiên?

Nó im lặng mà ngẫm nghĩ, nếu được thay đổi quá khứ, liệu nó sẽ ưu tiên để làm chuyện gì? Không yêu Mai Anh? Không yêu Diệu Linh, không gặp chị, ngăn cản Quỳnh Anh vào trong Sài Gòn mùa dịch hay là thay đổi cuộc đời tội lỗi của Đan Thư? .. Hoặc đơn giản là nó sẽ sống 1 cuộc đời hoàn toàn khác không liên quan đến bất cứ thứ gì ở cuộc sống hiện tại? 

Có những đêm trằn trọc mất ngủ, nó đã từng nghĩ đến vấn đề này.. Có lẽ, số mệnh của mỗi người đều đã như vậy, lựa chọn cách sống một cuộc đời khác thì quá ích kỉ.. Nhưng xét cho cùng, chính nó mới là nguồn cơn, tác nhân gây ra tất cả mọi chuyện.. 

Nó thở dài rồi cũng trả lời chị.. 

-Anh sẽ sống một cuộc sống khác..

-Anh không muốn thay đổi bất cứ chuyện gì? hay là nuối tiếc với một ai ư?

-Anh nghĩ là không? ví dụ nhé, nếu anh không xuất hiện thì có thể cuộc đời của em đã khác, Mai Anh, Diệu Linh, Quỳnh Anh và cả Đan Thư cũng vậy.. 

-Anh có chắc mình có làm được không? Khi đã trải qua tất cả mọi chuyện, bỗng dưng gặp lại những người đó ở quá khứ.. Liệu anh có đủ can đảm để từ chối, lạnh lùng, gạt bỏ hết đi để sống một cuộc đời mới không?

…Nó im lặng, chị thấy vậy thì tiếp lời

-Nếu em mà được thay đổi quá khứ, điều đầu tiên em muốn thay đổi, chính là anh.. 

Chị bỗng nắm lấy bàn tay của nó đang để ở trên cần số.. Nó giật mình bởi trên xe của chị có camera hành trình, hình ảnh này rất dễ được ghi lại, lỡ đâu anh Quân thấy được thì rách việc.. Định rụt bàn tay lại thì chị đã nắm chặt hơn..

-Em làm cái gì đấy, có cam hành trình đây này.. 

-Tí về rút thẻ nhớ, vứt đi là xong.. 

-Dở à.. bỏ tay anh ra nào.. 

Nó quay sang gắt gỏng, bỗng nhiên có tiếng còi to, khuôn mặt chị bỗng biến sắc, hét lớn lên làm nó giật mình.. 

-Kìa..

Nó quay đầu lại thì chỉ kịp nhìn thấy một chiếc xe tải đang lao tới với vận tốc rất nhanh.. Sau đó là một tiếng rầm.. 

Nó mở mắt ra bỗng thấy xung quanh đều là một màu trắng toát lạnh lẽo, khoảng không vô định màu trắng không thấy điểm đến trước mặt.. Nó còn đang ngơ ngác thì bỗng ở phía xa có một chùm ánh sáng màu vàng xuất hiện, còn chói hơn cả đèn pha ô tô.. Nó nheo mắt, đưa tay lên để tránh ánh sáng đó.. Một người cầm theo quyển sách đi tới, trên tay kia là chuỗi tràng hạt, nhìn nó mỉm cười.. 

-Sao rồi, cậu có nhớ tớ không?

Ánh sáng đã tắt hẳn, nó dụi mắt rồi cũng nhìn người đó, trông rất quen nhưng nó không nhớ là đã gặp ở đâu.. 

-Ai đấy ạ? tôi đang ở đâu đây?

-Mới gặp nhau mà đã quên rồi à? Nhìn kĩ xem nào?

Người đó vẫn nở 1 nụ cười hiền hậu, giọng nói nửa nam nửa nữ này dần thức tỉnh trí nhớ của nó, được một lúc rồi nó cũng à lên.. 

-À chào thầy ạ, thầy là thầy cúng làm lễ ở trên nhà vợ con đúng không ạ?

-Đúng rồi, thế nào, chưa gì mà đã quên nhanh thế.. 

-À vâng, mà con đang ở đâu đây ạ, trông lạ thế?

-Ranh giới của trần thế và địa ngục, nơi này được gọi là sông Nại Hà.. 

Nó lạ lẫm rồi ngó nghiêng, có một chút run sợ khi nghe thầy nhắc tới địa điểm mà nó đang đứng.. 

-Không cần tìm, đi tiếp sẽ là cầu Nại Hà, qua đó là đến địa ngục.. 

-Vậy con chết rồi ạ.. 

-Gần như là thế? cậu bị tai nạn xe, tiên lượng rất xấu.. phần vì bất ngờ nên 3 hồn 7 vía thật lạc.. tớ được gia đình cậu mời đến để câu hồn cậu trở về, nên mới vào được đây để gặp cậu.. 

-Thế thì giờ mình đi thôi thầy, con chưa muốn chết đâu.. 

-Từ từ đã, cứ ngồi xuống tớ có chuyện cần nói với cậu.. 

-Dạ.. 

Nó nhíu mày rồi cũng ngồi xuống theo thầy.. Đặt cuốn sách xuống, thầy lật từng trang rồi chăm chú đọc, sau đó ngẩng lên nhìn nó.. 

-Tớ có chuyện này cần nói với cậu, nghe xong thì cậu tự quyết định nhé, tớ chỉ là người chuyển lời thôi.. 

-Vâng ạ.. 

-Cậu nhìn ra phía xa kia đi.. 

Thầy chỉ tay, nó cũng ngoái đầu lại để nhìn, bỗng ở nơi đó hiện lên 2 cánh cửa, 1 cánh cửa màu đỏ và 1 cánh cửa màu xanh.. Nó gật đầu.. 

-Vâng có 2 cánh cửa ạ.. 

-Giờ tớ cho cậu lựa chọn, cậu có thể bước vào cánh cửa màu đỏ để trở về quá khứ, thời gian địa điểm là ngẫu nhiên và sống lại cuộc đời của cậu.. Còn nếu không muốn, cậu đi vào cánh cửa màu xanh, tớ sẽ đưa cậu về hiện tại.. 

Nó quay ra nhìn thầy với ánh mắt ngạc nhiên, miệng chữ O không nói lên lời nào.. Thấy nó tỏ vẻ khó hiểu, thầy cười tươi rồi nói tiếp.. 

-Nhưng mỗi cánh cửa đều có điều kiện của nó.. 

-Điều kiện là gì ạ? - Nó tò mò.. 

-Nếu cậu chọn về lại quá khứ, thời gian địa điểm là ngẫu nhiên, và cậu phải tuân thủ những quy tắc được đặt ra, nếu cậu làm trái 1 trong những quy tắc đó, thì cậu sẽ mất đi thứ quan trọng nhất trong cuộc đời cậu.. Còn nếu cậu bước vào cánh cửa hiện tại kia, thì số mệnh của cậu sẽ phụ thuộc vào ông trời.. 

Nó gật gù, như hiểu những gì mà thầy vừa nói.. 

-Vậy ai trước khi sắp chết, cũng có thể được lựa chọn như con hả thầy?

-Không, chỉ có những người có chấp niệm quá lớn với quá khứ, hời hợt và không có niềm tin với hiện tại thì mới được chọn thôi.. 

-Ồ vậy hả.. 

Nó trầm ngâm suy nghĩ, ai bảo nó là hời hợt, không có niềm tin với hiện tại chứ.. Hiện tại nó đang sống rất tốt, chả có vấn đề gì để nó không sống tiếp cả.. Nhưng đứng giữa 2 sự lựa chọn, bỗng nó cảm thấy phân vân.. 

-Cậu quyết định nhanh nhé, tớ chỉ còn ở lại đây đúng 2 phút nữa thôi.. 

Bỗng trên đầu nó hiển thị ra một cái đồng hồ với 2 phút đếm ngược.. Nó nhìn 2 cánh cửa mà lòng khó có thể đưa ra lựa chọn.. Sau 1 phút suy nghĩ, hình ảnh của Su hiện lên trong đầu cùng với những câu chửi của vợ nó đã dần quen theo năm tháng.. Nó tiến lại cánh cửa màu xanh.. 

-Cậu bây giờ tiên lượng rất xấu.. khả năng cao sẽ trở thành người thực vật.. Nếu cậu quay trở về, thì cậu sẽ phụ thuộc vào ông trời.. Sống hay chết, là do số mệnh.. 

Nó nghe thấy có chút ngập ngừng, nhưng rồi cũng đặt tay lên cánh cửa đó.. 

-Chị Thu đi cùng cậu, hiện đã mất rồi.. Cậu vẫn quyết tâm quay trở về hiện tại sao?

Câu nói của thầy khiến nó sững sờ, quay phắt lại nhìn thầy không chớp mắt, bàng hoàng.. 

-Thầy nói gì cơ ạ? Hoài Thu, Hoài Thu làm sao?

-Chị ấy mất lúc 8h sáng nay rồi, sau 1 tuần hôn mê sâu.. Vụ tai nạn rất nghiêm trọng, chị ấy không thắt dây an toàn, còn cậu thì có.. 

Bỗng nó ngồi sụp xuống thẫn thờ, không tin vào những gì vừa nghe thấy.. Tiếng đồng hồ vang lên từng tiếng tíc tắc, thầy quay lại nhìn rồi sốt sắng.. 

-Không còn nhiều thời gian nữa, nếu cậu muốn thay đổi, có thể lựa chọn bước về quá khứ.. Tớ nghĩ đó là điều tốt nhất cho cậu lúc này rồi.. 

-Này.. cậu có nghe tớ nói không? Này.. 

-Nếu cậu còn không chọn, bắt buộc tớ phải về trần thế, và cậu vĩnh viễn bị kẹt trong này đấy.. 

Câu nói của thầy làm nó bừng tỉnh, từng hàng nước mắt rơi xuống khi nghĩ về chuyện của chị.. Nó gạt bỏ đi, ngẩng lên nhìn đồng hồ, chỉ còn đúng 30 giây.. Nó đứng lên, chạy sang phía cánh cửa quá khứ màu đỏ.. Bỗng thầy gọi với theo.. 

-Từ đã, cậu nghe tớ nói đây, có 3 quy tắc mà cậu không được phép phạm phải dù chỉ 1 lần.. 

-Vâng, thầy nói đi ạ.. 

-Tất cả kí ức của tương lai cậu sẽ được giữ lại tất cả.. 

Thứ nhất, cậu không được sử dụng nó để kiếm tiền, làm giàu cho bản thân.. 

Thứ hai.. cậu phải tuyệt đối giữ bí mật về thân phận của mình và không được tiết lộ chuyện tương lai cho bất kì người nào trong quá khứ?

Thứ ba.. cậu chỉ được phép thay đổi số mệnh của 1 người duy nhất, sức khỏe, cuộc sống thậm chí là chuyện sinh tử.. Đây cũng là quy tắc quan trọng nhất, không được phép phá vỡ.. Cậu đã hiểu chưa?

-Vâng, con cảm ơn thầy ạ.. 

-Mỗi sự việc mà cậu làm trong quá khứ đều gây ảnh hưởng đến tương lai theo hiệu ứng cánh bướm, nói dễ hiểu hơn là có thể làm thay đổi tương lai.. Nên hãy cân nhắc trước mỗi việc mình làm nhé.. Đi đi, chúng ta rồi sẽ gặp lại nhau.. 

Tiếng thầy xa dần rồi từ từ biến mất vào trong cánh cửa hiện tại màu xanh, đồng hồ kêu lên vài tiếng tíc tắc cuối cùng trước khi âm thanh kết thúc vang lên.. Nó nắm lấy chốt cửa, mở ra và bước vào.. Trước mặt là một màu đen vô tận..

---------------------------------

Donate

STK 1018018849

Ngân hàng Vietcombank

Xin cảm ơn!

Note: Ghi nhớ địa chỉ mới Vozer.io, cấp tài khoản VIP xóa quảng cáo tại đây. Đề xuất Voz: Phượng Hoàng Trung Đô
Quay lại truyện Thời Không Đảo Lộn
BÌNH LUẬN
Ẩn danh

Ánh Đặng Công

Trả lời

4 tháng trước

Hay quá ạ

Ẩn danh

DƯƠNG Nguyễn Trùng [Chủ nhà]

Trả lời

5 tháng trước

Niếu bên đây không vào link group được các bác vui lòng liên hệ qua fanpage "Chiều hoàng hôn năm ấy" để được tác giả cho vào group ạ xin cảm ơn.