THỜI KHÔNG ĐẢO LỘN CHAP 2
--------------------------------------------------------------------------
-Dậy đi, hôm nào cũng ngủ trương thây ra, không bao giờ biết tự giác à?
Mắt nó vẫn nhắm nghiền, trạng thái mơ hồ không tỉnh táo.. Giọng nói trên là của mẹ, nó không thể nhầm đi đâu được.. Bỗng chiếc chăn bị giật ra, giọng nói ấy lại vang lên xối xả..
-Dậy đi học, hôm nay là ngày đầu tiên đi học đấy, mày biết mấy giờ rồi không? 6h30 rồi.. Dậy ngay thằng lười này..
Nó mở mắt ra, điều đầu tiên đập vào mắt nó là trần nhà cùng chiếc quạt tường đã cũ kĩ đang phát ra âm thanh è è như sắp hỏng động cơ.. Nó ngó nghiêng xung quanh, đây là căn nhà cũ của nó, nơi đã chứng kiến tuổi thơ cơ cực, cùng nó lớn lên trước khi bố mẹ nó đi bước nữa và chuyển qua căn nhà mới bây giờ..
Khuôn mặt của mẹ hiện ra, trên đó chỉ xuất hiện vài nếp nhăn nhưng mái tóc vẫn còn đen nhánh.. Nó ngồi bật dậy, dụi mắt vài cái để có thể nhìn rõ hơn.. Mẹ nó đang mặc một bộ quần áo công sở, tiếng giày cao gót vang lên cộp cộp, điều nó ngạc nhiên là dáng đi rất thanh thoát, đôi chân đã không còn tập tễnh vì di chứng của vụ tai nạn nữa..
-Mày tự ăn sáng nhé, tiền đây này, dậy đánh răng rửa mặt rồi đi đi.. Nay mẹ có tiết sớm ở trường, mẹ đi dạy đây..
Mẹ nó đưa cho nó mấy tờ tiền lẻ đã nhàu nhĩ.. Nó đón lấy trong vô thức nhưng vẫn chưa nhận thức được mọi thứ xung quanh.. Đến khi tiếng cạch cổng vang lên thì nó mới bừng tỉnh khỏi những suy nghĩ lạ lẫm, với lấy chiếc điện thoại 1280, nó ấn mở ra xem, trên đó hiển thị.. “6h36 ngày 15/08/2012”
Nó toát mồ hôi không phải vì cái nóng sớm của mùa hè, mà là những gì đọng lại trong đầu nó, hiện hữu rõ mồn một.. Quãng thời gian 12 năm đầy biến động và sóng gió cùng những con người vốn đã khắc cốt ghi tâm.. Câu chuyện xuyên không thật hoang đường nhưng nó nhận ra rằng đó không phải là một giấc mơ.. Không có giấc mơ nào chân thật, dài và chi tiết như vậy cả..
Nó run run cầm chiếc điện thoại lên, bấm số.. Nhắm mắt một chút, nó hồi tưởng lại ký ức, sau đó thở một hơi dài, miệng lẩm bẩm..
-Hình như là 098xxx
Bấm xong nó mở loa ngoài, có kết nối, tiếng nhạc chờ vang lên sôi động.. Sau vài hồi chuông thì cũng có người bắt máy..
-Alo ạ - Giọng thều thào..
-Dạ alo, à alo.. dạ..
Bỗng nhiên nó hồi hộp đến mức lắp bắp, đầu dây bên kia khi nghe thấy vậy thì bỗng gắt gỏng..
-Ai gọi gì mà sáng sớm đã gọi đấy?
-Dạ xin lỗi, nhưng có phải số Hoài Thu đây không ạ?
-Không, nhầm số rồi..
Sau đó là tiếng tút tút vang lên, nó lại rơi vào trầm tư suy nghĩ.. Chuyện này rất kì lạ.. rõ ràng là tiếng của chị, không thể lẫn đi đâu được nhưng lại kêu nhầm máy.. Chắc có lẽ chị đang ngủ dở giấc, phát cáu lên khi bị làm phiền nên mới gắt gỏng như thế chăng? Nó lại ấn gọi lại, sau 3 hồi chuông, số ấy cũng bắt máy..
-Bị điên à? có để cho ai ngủ không?
-Dạ Hoài Thu phải không ạ?
-Không, đã nói nhầm máy mà hỏi nhiều thế, cút đi..
Lại một tiếng tút tút nữa vang lên.. Nhưng lần này nó biết chính xác là chị đang nghe máy, 2 từ “cút đi” này nó đã nghe quá nhiều lần.. Không thể lẫn âm điệu này đi đâu được.. Bỗng nó nhớ đến một người, liền vội ấn số và gọi ngay lập tức..
-Dạ alo ai đấy ạ?
Giọng nói ấy vang lên nhẹ nhàng và trong trẻo.. Nó như không làm chủ được cảm xúc của mình, liền đưa tay lên bịt miệng rồi nấc lên.. Đầu dây bên kia sau khi nhận được tín hiệu im lặng của nó, cũng lên tiếng hỏi lại..
-Dạ Quỳnh Anh xin nghe, ai đấy ạ?
Nó không nói gì, chỉ cúp máy thôi, đặt chiếc điện thoại xuống giường, nó gục đầu xuống suy nghĩ.. Trong lòng nó đang rối bời, phần vì vui, phần vì sợ..
Câu chuyện trong trí nhớ của nó không phải là mơ, mà thực chất là sự thật..
Nó đã xuyên không, trở về đúng ngày đầu của năm học cuối cấp.. Thời điểm ấy, mẹ nó vẫn còn khỏe mạnh, Hoài Thu không biết nó là ai, Quỳnh Anh vẫn là một bông hoa rực rỡ.. Và tất cả những cô gái thuần khiết của tuổi học sinh, thằng bạn thân chết tiệt ấy lúc chưa bị sóng gió cuộc đời nhấn chìm..
Nếu được thay đổi, nó sẽ bắt đầu từ điều gì đầu tiên đây?
Bỗng nhiên câu nói ấy văng vẳng trong đầu của nó
“Mỗi sự việc mà cậu làm trong quá khứ đều gây ảnh hưởng đến tương lai theo hiệu ứng cánh bướm, nói dễ hiểu hơn là có thể làm thay đổi tương lai.. Nên hãy cân nhắc trước mỗi việc mình làm nhé”
Câu nói ấy như nhắc nhở nó rằng, mỗi bước đi, việc làm đều phải thận trọng.. Thôi vậy, đến đâu tính đến đó, lần này quay trở lại, việc mà nó muốn làm nhất có lẽ là thay đổi vận mệnh của tất cả những người đã vì nó mà chịu tổn thương, khổ cực..
Bỗng có tiếng chuông điện thoại, màn hình hiển thị số của thằng Hưng, nó ấn nghe ngay..
-Dậy đi học đi con chó, ra cổng bố chờ..
-À ừ đây..
-Nhanh con mẹ mày lên, bố cho 5 phút không ra thì bố đi trước, tự bắt xe đi.. Đi sau thì vào cô Huế lấy mấy điếu thuốc nhé không ra chơi lại treo mõm với nhau..
Lục lọi lại trí nhớ, mọi chuyện có lẽ vẫn đúng như trong ký ức của nó, liền ừ một tiếng rồi cúp máy..
Vì vệ sinh cá nhân xong cũng gần 7h sáng, nó ra cổng chẳng thấy thằng Hưng đâu nên đành bắt xe lên trường.. Cái này vốn đã quen bởi trước đây ngày nào đi học nó chẳng đi nhờ bọn lớp dưới.. Chỉ từ khi yêu Mai Anh, sống chung và được em đưa đón, nó mới bỏ thói quen này..
Vẫy bừa một thằng nhóc leo lên, những chi tiết nhỏ nó cũng không nhớ rõ lắm nên bỏ qua, chẳng biết liệu có phải sống đúng với quá khứ không nhưng chuyện gì cũng phải làm theo y hệt thì có mà điên.. Nó nghĩ khả năng cũng chẳng ảnh hưởng gì đâu..
-Anh học lớp 12 ạ.. - Thằng cu chở nó bỗng lên tiếng..
-Ừ..
-Dạ em mới vào lớp 10, nhà em ở chợ cá..
Bỗng nó sực nhớ ra, liền lên tiếng..
-Em tên Minh đúng không?
-Dạ vâng đúng rồi ạ, sao anh biết ạ?
-À đoán mò thôi..
Vậy là mọi chuyện vẫn diễn ra đúng như trong quá khứ, chỉ khác rằng nó đã biết hết tất cả mọi chuyện.. 15/8 à, chẳng phải hôm nay, lớp nó có 1 học sinh mới sao?
Nó nhảy xuống xe rồi bước vào quán chị Huế, lục ngăn tủ để thuốc lá như một thói quen.. Sau đó đếm thì vừa thấy đủ 10 điếu vina, nó cho vào trong cặp sách cũng là lúc chị Huế bước từ trong phòng ra, tay còn lau lau mái tóc vừa gội xong..
-Chị ạ..
-Thằng kia, bao giờ trả tiền nợ, mà mày vừa lấy cái gì đấy?..
Nó lục túi quần rồi đưa cho chị số tiền lẻ đã nhàu nhĩ mà mẹ nó vừa đưa lúc sáng, đếm được đúng 10k.. Sau đó thì cười hối lỗi..
-Chị cho em xem sổ, em nợ bao nhiêu rồi ạ, để em thu xếp trả chị..
Chị Huế nhìn nó với ánh mắt ngờ vực xen lẫn ngạc nhiên, sau đó cũng giở sổ ra, mò mẫm xong đưa ra trước mặt nó..
-2 thằng mày thiếu tổng 234k, lấy những gì chị đều đã ghi vào đây, xem lại có đúng không?
Nó đón lấy quyển sổ rồi đọc, tiền nợ với nó lúc này không quan trọng, mà nó chỉ nhìn những dòng chữ ấy rồi nở một nụ cười buồn.. Ở hiện tại, 234k đó chỉ như một bữa ăn sáng, nhưng ở đây lại là một món nợ khổng lồ, trong đó là cả một bầu trời kí ức đẹp đẽ của 2 thằng nghịch hơn quỷ..
Tiếng trống trường vang lên đưa nó trở về thực tại, liền gấp quyển sổ rồi đưa cho chị Huế..
-Em cảm ơn, mai em sẽ gửi cho chị nhé, với cả từ giờ chị đừng cho chúng em nợ nữa nha.. Không khó đòi lắm ạ..
-Ô 2 tháng không gặp, cái thằng này sao nay ăn nói dễ nghe thế?
Nó cười rồi cũng quay đi để vào trường trước khi cánh cổng đóng lại, khó đòi ở đây mang một ý nghĩa khác.. Còn nhớ rằng sau này, con bé Bống mắc bệnh hiểm nghèo, thời điểm đó nó mới ra trường còn thằng Hưng đang ở đỉnh cao sự nghiệp.. Nhớ về món nợ dai dẳng 5 6 năm không trả, 2 thằng kéo nhau lên quán chị, thằng Hưng trả số tiền nợ ấy, còn đưa thêm cho chị Huế 1 số tiền để chị có thể chữa bệnh cho con gái.. Món nợ ấy nó không biết chị đã trả lại chưa, nhưng bé Bống thì không được may mắn, đã mất sau đó 1 năm.. Có lẽ nợ chỉ mang là danh nghĩa, còn thằng Hưng đã cho chị luôn số tiền ấy rồi..
Nhưng đó là câu chuyện của rất nhiều năm về sau, còn đứng trước mặt nó bây giờ là bé Bống mới chỉ 5 tuổi, đang ngồi cầm cái bánh bao nhìn nó lạ lẫm.. Nó với tay lấy hộp sữa, cắm ống hút rồi đưa cho con bé.. Quay vào bảo chị Huế..
-Em lấy hộp sữa nữa, cho tròn 240k nhé..
Bé Bống đón lấy, dạ vâng cảm ơn, nó xoa đầu con bé rồi cũng đi vào trường.. Mang theo một nỗi buồn khó tả..
Đang lững thững đi thì chợt có người đi đến bên cạnh, cánh tay bỗng nóng ran lên bất ngờ.. Nó giật mình quay sang ngỡ ngàng..
-Cho cậu này, tớ mua nhiều quá ăn không hết?
Mai Anh, bông hoa hướng dương năm ấy đang đứng bên cạnh nó, nở một nụ cười tươi cùng hàm răng trắng bóc và mái tóc đen nhánh.. Hình ảnh này đã theo nó suốt nhiều năm, in sâu vào trong tâm trí đến mức không có cách nào xóa nhòa được.. Vậy mà lúc này, nó một lần nữa được thấy lại hình ảnh ấy, cô gái mà nó đã yêu năm 17 tuổi..
-Nè, gì mà cứ ngơ ra thế?
Bỗng nó nắm lấy tay Mai Anh, rồi ôm chầm lấy em.. Cái ôm ấy chặt lắm, giống như để thỏa mãn nhưng sự tiếc nuối của nó.. Em cũng ngạc nhiên, đứng im đó mặc nó ôm mà không thốt lên được lời nào.. Đến khi có tiếng ồ vang lên, sau đó là giọng của thằng Hưng..
-Ê mày với sư tỷ có thể tìm góc nào kín kín được không? Chui ra vườn hoa cũng được mà, chỗ ấy hơi ngứa ngáy tí nhưng mà không ai thấy đâu..
Tiếp theo là một tràng cười ngặt nghẽo ở phía trên.. Bỗng Mai Anh đẩy nó ra, mặt đỏ bừng lại..
-Làm cái gì đấy?
Nói rồi em chạy biến lên trên, nhưng đi được mấy bước lại quay lại dúi túi bánh vào tay nó rồi mới chạy một mạch đi.. Nó cũng theo đó mà đi theo, lên đến tầng 2, mở cặp rồi lấy bao thuốc, quăng về phía thằng Hưng hất hàm..
-Hút đi để mồm bớt đi chơi xa.. Bố sút vào mõm từng thằng đấy, chúng mày thích cười hô hố lên không?
Thằng Hưng đón lấy rồi cũng cười khà khà.. Còn nó thì đi thẳng lên lớp, vừa thấy nó, Quân béo đã chạy đến ôm chầm thủ thỉ..
-Ôi bạn hiền ơi, 2 tháng nay tôi nhớ bạn quá, còn tiền cho xin 2 chục tí ăn sáng.. À đây rồi, cần gì xin nữa..
Quân béo tính giằng lấy túi bánh bao nhưng nó đã giật lại và chuyển sang tay khác, đưa tay lên vỗ đầu cái bụp..
-Nhà mày giàu, mẹ mày bán tạp hóa, lúc nào chả có đồ ăn, bánh trái đâu hết rồi..
-Hề hề, sáng đi vội mua được mỗi cái bánh bao..
-Ăn rồi còn đòi lắm thế? Béo múp cả đầu rồi đấy?
Nó tiến về chỗ, bỗng ánh mắt dừng lại ở phía Linh đang ngồi.. Nó đứng đó nhìn Linh một hồi lâu, Linh cũng bắt gặp ánh mắt của nó, tỏ ra ái ngại nhưng thi thoảng vẫn liếc đôi chút.. Còn tay thì cho vào ngăn bàn như muốn đẩy thứ gì đó.. Cảm giác lúc ấy vừa yêu vừa hận, yêu bởi vì cô gái yêu nó 12 năm đang khoác trên mình màu áo trắng học sinh tinh khôi, còn hận bởi vì 12 năm sau, nó sẽ phải chứng kiến em mặc chiếc váy cưới cùng màu..
Mọi thứ khi gặp lại ở vị trí bắt đầu, nó đều mang những cảm giác vui buồn và nuối tiếc.. Duy chỉ với Linh, nó lại có một cảm giác đan xen lẫn lộn.. Ánh mắt của nó nhìn em đã nói lên tất cả, trong đó có một sự buồn tủi, tức giận đến lạnh người..
Nó lững thững đi về chỗ, Linh bỗng quay lại nhìn nó, có vẻ như em thấy khó hiểu từ ánh mắt mà nó nhìn em, đôi mắt bỗng long lanh hơn thường lệ, có lẽ chỉ cần chớp mắt là những giọt nước mắt đã rơi xuống..
Để cặp sách vào trong ngăn, nó kê lại cái bàn rồi phủi lớp bụi bặm đi.. nhân tiện co chân đạp vào mông thằng Quân đang chổng lên để chém gió với lũ bàn trên..
-Ngồi gọn sang bên kia, lát nữa có người ngồi đây đấy?
-Mày điên à, 3 năm có mỗi tao với mày, làm gì còn ai nữa?
-Có đấy, để mà xem..
Nó cười rồi hướng ánh mắt ra cửa, chờ đợi một dáng người xuất hiện..
Hôm nay, là ngày Anh Thư nhập học, cũng là ngày cô gái đặc biệt ấy để lại một dấu ấn khó có thể xóa nhòa ở trong tim nó..
Cô Thanh chủ nhiệm xuất hiện, mọi việc vẫn xảy đến như trong quá khứ, theo sau là Anh Thư, mái tóc đen được nhuộm lại cho phù hợp với học đường Việt Nam, nhưng có 1 điều khác lạ, là em đang đeo kính cận, đôi mắt hồ ly ấy, đã không còn hút hồn như trước?
Nó nhìn rất rõ, bởi vì lúc đó nó chưa bị cận nặng như bây giờ.. Một cảm giác khác lạ dấy lên trong nỗi lòng của nó.. Không thể giải thích rõ được..
-Chào cả lớp, đây là Anh Thư, bạn ấy là người mang 2 dòng máu Việt Nga.. Gia đình mới chuyển về Việt Nam nên bạn sẽ theo học tại lớp chúng ta năm cuối cấp này.. Cả lớp cùng giúp đỡ bạn ấy nhé, Anh Thư, em giới thiệu về bản thân mình đi..
-Hi cả lớp, mình là Anh Thư, Vũ Nguyễn Anh Thư, tên nước ngoài của mình là Zenny Vũ, mình rất happy khi được trở về Việt Nam và học tập tại đây, rất mong cả nhà wecome và giúp đỡ mình nhiều hơn..
Mọi thứ vẫn diễn ra như vậy, nó ngồi đó nhìn Anh Thư, chẳng còn câu nói bồng bột nào như lúc trước, chỉ lặng yên quan sát mà thôi..
-Chào Thư, mình là Linh, là lớp trưởng của tập thể A13, chào mừng cậu trở thành một thành viên của lớp..
-Chào Anh Thư, mình là Mai, là lớp phó học tập kiêm bí thư của lớp, có gì cần mình giúp đỡ thì cứ lên tiếng nha, không cần ngại đâu..
Cả Linh và Mai Anh đều đứng lên giới thiệu niềm nở với Anh Thư… Không khí lúc ấy rất vui vẻ, khác xa với bộ dạng trêu chọc, ma cũ bắt nạt ma mới trong quá khứ..
-Để xem nào, Thư muốn ngồi ở đâu?
Anh Thư đảo mắt một lượt nhìn quanh lớp rồi dừng lại ở bàn của nó, đang định lên tiếng thì bỗng nó giơ tay rồi đứng lên..
-Bàn em còn thừa 1 chỗ, cô để Anh Thư ngồi đây ạ..
Cô Thanh lắc đầu rồi quay sang nói với Mai Anh..
-Nam năm ngoái suýt chút nữa thì ở lại lớp với các môn tự nhiên, Linh xuống đó ngồi tách bạn Nam với Quân ra, để ý kèm cặp 2 bạn giúp cô nhé.. Còn Thư mắt cận nên ngồi vào chỗ của Linh, Linh xuống đó cũng tiện theo dõi các bạn hơn.. Năm nay lớp mình cố gắng lấy lại vị trí top trên bảng xếp hạng nha..
Nó trố mắt ra ngạc nhiên, ú ớ không nói lên lời, còn Linh cũng sững sờ quay xuống nhìn nó không chớp mắt..
Chuyện gì thế này? Đây không phải là quá khứ mà nó đã từng trải qua.. Liệu rằng nó đã làm sai ở đâu chăng?
--------------------------------------------------------------------------
Vì có một chút thay đổi nên bộ Thời không đảo lộn (Hồi ký mưa phiên bản truyện) tôi sẽ thu phí 200k/1 trọn đời..
Group truyện ở bên dưới ạ
https://www.facebook.com/groups/thoikhongdaolon
Hoặc liên hệ qua fanpage
"Chiều hoàng hôn năm ấy" để được gia nhập ạ
Các bác ấn vào xin gia nhập, sau đó gửi phí qua Stk donate rồi gửi về page giúp tôi ạ..
STK 1018018849
Ngân hàng Vietcombank
Các chap tiếp theo sẽ chỉ đăng trong group. Số tiền thu được, tôi sẽ đóng quyền tác giả với Cục in ấn và xuất bản để có thể in sách tặng và mục đích thương mại. Số còn lại thì mua bao thuốc, cafe để viết chap..
Đối với các độc giả là học sinh, vui lòng inbox page để được vào group free ạ
Các bác sinh viên thì thôi :))) Vì các bác có khi còn giàu hơn cả tôi lúc này.. Tôi giờ vô sản..
Xin cảm ơn ♥
Donate
STK 1018018849
Ngân hàng Vietcombank
Xin cảm ơn ♥
Ánh Đặng Công
Trả lời4 tháng trước
Hay quá ạ
DƯƠNG Nguyễn Trùng [Chủ nhà]
Trả lời5 tháng trước
Niếu bên đây không vào link group được các bác vui lòng liên hệ qua fanpage "Chiều hoàng hôn năm ấy" để được tác giả cho vào group ạ xin cảm ơn.