Logo
Trang chủ
Chương 16

Chương 16

Đọc to

THỜI KHÔNG ĐẢO LỘN CHAP 16

Dừng leak ra ngoai tại chap 16 ạ

 

--------------------------------------------------------------------------

 

Thằng Tiến dính án mua bán ma túy, nhưng làm luật hết đâu 10 triệu thì được tại ngoại.. Khả năng vẫn phải ra tòa để xử, phải chạy thêm tiền nếu muốn án treo.. Hôm thứ 6 từ khi bị bắt, gia đình được phép vào thăm trộm qua ô cửa sổ phòng hỏi cung, đâu đó cũng mất 1 củ mới được gặp 15 phút.. Nó nói nhanh gọn những gì cần nói, đại loại là hướng dẫn cho thằng Tiến khai rằng bản thân chơi không hết nên bán lại để lấy tiền đó chi tiêu chứ không có mục đích mua bán kiếm lời.. Nói chung là sẽ khai chuẩn theo người ta hướng dẫn, để làm sao khi ra tòa thì sẽ được xử nhẹ nhất.. 

 

Tất nhiên là sẽ phải làm theo đúng quy trình, còn đâu tiền vào là lo được hết, mấy cái án cò con này thì đơn giản.. 

 

Nó cũng nói với bố mẹ thằng Tiến, nếu thiếu tiền thì cứ bảo để nó cùng thằng Hưng sắp xếp.. Mọi chuyện tưởng kín như bưng, nhưng chả hiểu sao mẹ nó lại biết, và liên tục gọi điện để tra hỏi nguồn gốc số tiền mà nó có.. 

 

-Alo ạ..

 

-Thế nào, nghĩ cả 1 ngày rồi, nói cho mẹ biết, 50 triệu con đưa cho bố mẹ thằng Tiến là lấy ở đâu ra.. 

 

-Đùa chứ con đã nói với mẹ là con chơi BTC nên có thôi.. 

 

-Bít coi là cái gì?

 

-Là 1 loại tiền ảo, cái này liên quan đến internet, mẹ không hiểu đâu.. 

 

-Tiền ảo là tiền gì, thằng này cứ nói dối quanh thế? 

 

-Ô hay, con đã giải thích tường tận như thế rồi.. Mẹ có thể lên google tìm hiểu mà.. 

 

-Liệu cái thần hồn, đừng để đến lúc tao biết tiền đó do vay nợ xã hội đen hay cờ bạc gì thì tao nhảy giếng chết cho mày mồ côi.. 

 

-Vâng con biết rồi, mẹ cứ yên tâm không phải lo.. 

 

Nó cúp máy rồi cúi mặt xuống, lấy tay đập mấy cái vào đầu cho bớt căng thẳng.. Vài ngày nay đầu nó căng ra như dây đàn, thằng Tiến từ khi bị bắt, dù có chuyện gì xảy ra cũng nhất quyết khai là đồ của bản thân mang bán, tuyệt không hé răng nửa lời nào liên quan đến kế hoạch của nó và thằng Hưng.. Điều này càng khiến nó day dứt, tìm mọi cách để cứu thằng Tiến ra.. 

 

Nhưng 1 thằng nhóc 18 tuổi thì làm gì có cách gì, quan hệ không có, thông tin thì không? Duy nhất chỉ có tiền thì cũng như mặt hồ sủi tăm, chẳng biết bên dưới có cá hay không.. Mọi thứ cứ vẫn mông lung như vậy.. 

 

Đến khi biết đã lo việc xong thì nó mới thở phào nhẹ nhõm, hết tháng là thằng Tiến sẽ được tại ngoại chờ ngày ra tòa, nó nghe mà mừng ra mặt.. 

 

 

Trường nó lại tổ chức cắm trại mừng ngày nhà giáo Việt Nam 20/11, rơi vào 2 ngày 19 và 20, đêm 19 sẽ có ca nhạc văn nghệ tại sân trường.. Đây là hoạt động ngoại khóa mà nó đánh giá là vui nhất trong tuổi học sinh.. Lại thêm thầy Hiệu Trưởng đi lên từ đoàn thanh niên nên cũng trẻ hóa tư tưởng, từ việc khuyến khích hoạt động ngoại khóa, mở giải bóng đá, giải thể thao thi đua giữa các lớp, các khối nên học sinh mới có thêm nhiều kỉ niệm với nhau.. 

 

Ngày 19 dựng trại cả ngày, nó cũng tham gia làm chân phụ giúp, việc nặng thì đám con trai lo, còn con gái thì trang trí đồ loanh quanh.. Do quỹ lớp bị hụt bởi buổi liên hoan đá bóng lần trước nên nó có thống nhất cả lớp cùng nhau đóng tiền thêm để hoàn thành trại.. Mỗi người 50-100k thời đó là rất to nên sẽ đóng trên tinh thần tự nguyện, còn đâu sẽ trích quỹ lớp.. Việc này nó cũng đã bàn với Linh từ tối hôm trước, anh Cường có việc bận phải ra HN nên 10h đêm em đã trốn lên ngủ ở nhà nó.. Dạo này có tình yêu vào cái trông em bất chấp hẳn, mất luôn dáng vẻ tiểu thư nhút nhát hay ngượng ngùng ngày nào.. 

 

Nói là thế nhưng đứa nào cũng hưởng ứng đóng đủ hết, đứa có nhiều đóng nhiều, đưa có ít đóng ít, 10k, 20k thậm chí 200k,500k cũng có.. Nó có tiền nên đưa cho Linh hẳn 1 triệu.. Em cầm lấy tiền nhưng lại lắc đầu rồi dúi lại cho nó.. 

 

-Thế này là thừa rồi, anh không còn đóng đâu..

 

-Ơ hay nhỉ, mọi người đóng, anh cũng đóng có sao.. 

 

-Mỗi người 50k-100k, em đóng cho anh rồi đây, với cả em tính toán thấy thừa nhiều lắm.. 

 

-Thì thừa rồi để ra cho vào quỹ lớp là được, em cũng phải minh bạch nhé, mua bán chi tiêu gì nhớ ghi ra cho rõ ràng.. 

 

-Em hiểu mà, đây anh xem.. Em đóng vào 2tr2, 2tr là tiền của em, 200k cho anh này, cái Anh Thư nó không đưa tiền Việt mà chơi hẳn tiền Nga, làm em mất công đi đổi cũng được gần 3 triệu.. 

 

Nó nhìn quyển sổ thu chi của em rồi nghiền ngẫm đọc từ trên xuống dưới, tổng số tiền thu được là hơn 11 triệu, mà trong khi đó làm cái trại này căng lắm hết 4,5 triệu là cùng.. Những cái tên đóng góp nhiều cũng chẳng ai xa lạ, trong danh sách có cả Mai Anh, dù không phải tên em nhưng nó biết, bởi vì người ủng hộ là chị Lan.. Có vẻ như chị đang ở Việt Nam thì phải.. 

 

Nhắc đến Mai Anh mới nhớ, cả sáng hôm nay không thấy em đâu, nó ngó nghiêng lại một vòng quanh trại thì đúng là em không có mặt thật.. Đưa trả lại cuốn sổ cho Linh, nó bẹo má rồi cười hiền từ.. 

 

-Hôm nay dính đúng vào ngày làm trại, tối lại có ca nhạc nữa, hay tầm 4h về nhà anh tắm rửa thay quần áo rồi anh đưa em đi ăn nhé.. 

 

-Thôi, em còn bao nhiêu là việc ý, rời bọn này ra để chúng nó phá trại à?

 

-Nhưng hôm nay sinh nhật em mà.. 

 

Linh trầm ngâm không trả lời, ánh mắt của em thấp thoáng đâu chút sự buồn tủi và tiếc nuối.. Nhưng sau đó cũng cười tươi rồi ôm lấy cánh tay của nó.. 

 

-Chồng em hứa tổ chức sinh nhật cho em đúng không?

 

-Đúng rồi.. 

 

-Hehe, thế thì tối nay ca nhạc xong thể nào cũng ăn uống hát hò lửa trại, Anh tổ chức sinh nhật cho em ở trại luôn đi.. 

 

-Ôi vãi, thật luôn.. 

 

-Anh tính bùng chứ gì.. 

 

Em ngước lên lườm nó nhưng ra vẻ nũng nịu, nó bật cười rồi cũng gật đầu cái rụp.. 

 

-Bùng gì, quá đơn giản, thế em bảo với các bạn nhé, để anh mua đồ nha.. 

 

-Đứng đây đợi em một lúc không tí nhiều việc em quên.. 

 

Nói rồi em chạy vào trong trại, lấy cái túi xách mà Trinh béo đang đeo trên người, mở ra cầm chiếc ví rồi rút tiền ra đếm.. Sau đó chạy lại chìa tiền ra.. 

 

-Anh cầm đi.. 

 

-Gì đấy?

 

-Anh cầm mua đồ ý, tối nay chúng nó ở lại đây đông lắm.. 

 

-Thôi, anh có tiền mà.. 

 

-Cầm đi, anh làm gì có nhiều tiền đâu, lúc sáng em mở ví của anh, thấy đâu có hơn 400k còn gì.. 

 

-Thì đây, 1 triệu em đưa lại đây này.. 

 

-Thôi, cầm đi, tiền ý để lại chi tiêu, em biết là mẹ cho anh để sinh hoạt mà.. 

 

Nó bật cười trước sự tỏ vẻ thông minh của em, thấy nó cười, em lại càng đắc chí như thể đã đoán đúng.. Thôi thì cũng diễn cùng để em vui, chẳng lại bóc mẽ thì không hay cho lắm, rồi lại mất công dỗ dành, mệt ghê.. 

 

-Vâng, thế anh cầm, lắm chuyện..

 

-Này là em đầu tư cho em sau này thôi.. 

 

-Đầu tư gì thế?

 

-Đầu tư cho anh, sau này anh trở nên thật tài giỏi, anh sẽ phải nuôi em cả đời.. Em cho đi bây giờ, sau này em thu lại gấp 10, gấp 100, gấp 1000 lần..

 

Nó nắm lấy tay em rồi ngó nghiêng xung quanh, sau đó cũng thơm nhẹ vào má em một cái thật nhanh, gật đầu.. 

 

-Nếu như chúng ta được ở bên nhau cả đời này, thì cuộc đời của anh sẽ là của em, mãi mãi là của em.. 

 

-Tại sao lại là nếu?

 

Linh nhíu mày, nhìn nó khó hiểu.. 

 

-Không có gì, thôi anh đi có tí việc đã.. 

 

-Lại trốn đi đâu, trưa rồi, anh không đợi để đi ăn với em à.. 

 

-Thôi mọi người ăn đi, anh đi có tí việc thật.. Chiều anh quay lại nhá.. 

 

Nó nói xong thì quay lưng chạy thẳng, mặc cho em cứ đứng đó gọi tên nó ý ới rồi dọa dẫm giận dỗi.. Không phải là nó trốn việc, mà cơ bản trại cũng dựng xong rồi, chiều trang trí là hoàn thành.. Nó ra net đánh kèo chế, hôm nay có đội cựu sinh viên LN về giao lưu, với cả nó còn lang thang đi mua quà cho em chứ.. Làm sao mà tay không trong những ngày này được.. 

 

Kèo chế căng thẳng, chạm 8 4vs4 mà tận 15 trận mới xong.. Đúng kiểu chung kết trong chung kết.. Cuối cùng thì team nó thua, mà thua do nó mới đau.. Đồng đội 3 chém tuyển cân hết 2 cánh để nó trong 3h cầm Yamato bật 4. Cuối trận hết vàng ốp nhà toàn Horse thần nhưng do nó điều quân ngu bị K thần Minoan cẩu cho bay cho 3 kích, bên kia lại lên được đạp đôi Egyptian nên đành F10 enter cho nhanh.. 

 

Dù thua nhưng cũng mãn đôi nhãn, cả 2 team hẹn hò nhau ăn uống hát hò nhưng nó từ chối, bởi vì tối nay có việc cần làm.. 

 

Xong kèo đã gần 5h chiều, nó lấy xe rồi phóng ra ngoài thị trấn, ở đây có duy nhất 1 shop quần áo có thể nói là hơn hẳn đồ chợ.. Dù không thể so với thành phố sầm uất nhưng có còn hơn không.. 

 

Nó lò dò tiến vào, rồi chả hiểu sao ưng ngay một chiếc váy trắng đặt ở cửa.. Chốt luôn mà không cần hỏi giá, thói quen mua đồ này từ trước đến nay vẫn luôn báo hại nó như thế.. Có thể là nó ngại mặc cả, cứ đứng cò quay nhiều vừa mất thời gian lại đau đầu.. Nên ưng là chốt luôn.. 

 

Dặn dò gói ghém vào trong một hộp quà xinh xắn, vừa cầm trên tay bỗng nó nhớ về khoảng thời gian yêu chị.. Ngày ấy sinh nhật, nó cũng dành những đồng tiền lương đầu tiên trong cuộc đời để mua quà cho chị.. Chiếc nhẫn đôi hiện giờ đã ở dưới đáy biển, còn chiếc váy màu đỏ ấy chị thi thoảng vẫn hay mặt mỗi lần hẹn nó đi cafe.. Dù đã cũ đi rất nhiều và chị cũng hay tự trách vì đã không giữ gìn cẩn thận, nhưng khi mặc lên chiếc váy đó, chị vẫn như một cô gái xinh đẹp của tuổi 22, mãi mãi chẳng già đi một chút nào.. 

 

Tối ấy để tổ chức sinh nhật cho em, nó đặt 4 mâm lẩu ship tận nơi vào trong trại.. Vì lớp có một số đứa tranh thủ đi hú hí với người yêu, đứa bận việc, đưa phải về nhà sớm nên quân số chỉ đâu có khoảng 20 người, 4 mâm là quá đủ, ăn uống thì mấy đâu toàn uống rượu là chủ yếu.. Ở đây phong cách cắm trại là như vậy, cứ đêm trông trại sẽ nhậu liền tù tì, nhậu từ trại này qua trại khác đến tận sáng mới thôi.. 

 

Em thì bận làm trại rồi còn ăn uống liên hoan với các thầy cô đến mãi khi hết ca nhạc với trở về trại.. Vừa thấy đống đồ ăn được bầy ra trước mặt, ở giữa còn có chiếc bánh kem to đùng, mấy đứa bạn nó đã ngồi đó chầu trực hết cả, ánh mắt em ngạc nhiên không chớp.. Nó thấy vậy thì đứng lên tiến ra nắm tay rồi kéo em vào giữa.. Sau đó rõng rạc lên tiếng.. 

 

-Hôm nay là sinh nhật cô lớp trưởng đáng yêu của chúng ta, nhân tiện trường có tổ chức cắm trại nên tao gộp chung làm 1.. Rượu có, bia có, đồ ăn có, nhiệm vụ của chúng mày là làm sao cho Linh say được.. Suốt 30 năm cuộc đời chưa 1 lần nào tao thấy Linh say cả.. 

 

-Anh..anh nói cái gì đấy?

 

Nó quay sang thấy em nhíu mày rồi cấu nhẹ vào người, suýt xoa lên vì đau, nó nhăn mặt. .

 

-Gì cấu anh đau thế?

 

-Anh nói liên thiên gì đấy?

 

-Ừ thì đã bao giờ anh thấy em say đâu.. 

 

-Em hỏi là 30 năm cái gì, anh lại vừa uống rượu ở trại khác về à?

 

-À nhầm nhầm, 18 năm.. 

 

Nó gãi đầu gãi tai vì lại một lần nữa nhầm lẫn kiểu này.. Thằng Quân béo thấy chúng nó tình cảm vậy thì cũng lên tiếng ghen tị.. 

 

-Này, ở đây đứa nào chưa có người yêu giơ tay.. 

 

Thế là hơn 2 chục mạng trong trại đều giơ tay, nó thấy vậy cũng giơ góp vui, ai ngờ lại ăn thêm cái cấu nữa từ em.. 

 

-Anh làm gì đấy?

 

-Anh giơ tay.. 

 

-Thế em là gì? 

 

Em rít lên khe khẽ, rồi lườm nó cháy mặt.. Nó đành cười khổ mà biện minh.. 

 

-À anh giơ tay có ý kiến đấy mà.. 

 

-Đấy chúng mày thấy không, ở đây hơn 2 chục đứa chưa biết nắm tay là gì mà chúng nó dám hú hí trước mặt luôn.. Mời là mời cả đôi, lên anh em.. - Thằng Quân chỉ tay vào chúng nó gào ầm lên trước tràng cười giòn giã của đám bạn.. Nó đưa tay lên xua ra hiệu xin hàng, rồi cũng cầm chiếc bánh kem lên châm nến, đội cho em chiếc mũ mừng sinh nhật.. 

 

-Chúc mừng sinh nhật cô gái của anh, hi vọng rằng em sẽ luôn xinh đẹp, rạng rỡ và tỏa hương thơm ngát như những bông hoa Quỳnh trắng tinh khôi.. 

 

-Ơ sao anh biết em thích hoa Quỳnh.. 

 

Nó cười mà không trả lời, chỉ ra hiệu cho em ước nguyện và thổi nến.. Mọi người đều vỗ tay ngân nga khúc hát mừng sinh nhật.. Em nhắm mắt, rồi sau đó cũng lẩm bẩm, chỉ đủ để nó nghe thấy.. 

 

-Mong ước của tuổi 18, hi vọng rằng suốt chặng đường sau này, dù có hạnh phúc, khó khăn hay mệt mỏi, anh ấy vẫn luôn ở bên cạnh và nắm tay mình không rời.. 

 

Nói rồi em mở mắt, quay sang nhìn nó hạnh phúc.. 

 

-Em yêu anh.. 

 

Ánh nến tắt ngấm, đèn được bật sáng kèm theo từng tràng vỗ tay, bỗng nhiên có tiếng nói vang lên.. 

 

-Hôn đê, hôn đê.. 

 

Thế là cả lũ cũng ùa theo hưởng ứng, nó không ngại cho lắm bởi tuổi tác đã cao, ngược lại còn thích kiểu công khai như vậy.. Nhưng em thì ngại, cứ đỏ ngượng cả mặt rồi cứ chối đây đẩy.. 

 

-Thôi, chúng mày điên à, ngại lắm, thôi.. 

 

-Ơ kìa, thằng Nam mất bao nhiêu công sức chuẩn bị sinh nhật cho mày, hôn nó cái động viên có sao đâu.. Ai chả biết chúng mày yêu nhau chứ.. -Trinh béo hồ hởi

 

-Nhưng mà ngại lắm.. 

 

-Thế thằng Nam hôn đi.. 

 

Nó bỗng chốc quay sang thơm nhẹ vào môi trước sự bất ngờ của em, cả lũ thấy thế thì vỗ tay hú hét ầm ầm.. Không phải là nó cố tình làm theo lời nói của đám bạn, mà chỉ muốn thấy dáng vẻ của em lúc này lâu thêm một chút.. 

 

Dáng vẻ của sự thơ ngây, e thẹn, ngại ngùng đã rất lâu rồi nó chưa được thấy.. 

 

Ăn uống mãi đến tận 10 rưỡi đêm chưa xong, nó và em bị mời nhiều, nhưng dù mời thế nào, uống bao nhiêu chén thì vẫn thấy em cực kì tỉnh táo.. Khả năng cái danh “em gái Tiêu Phong” không phải chỉ là lời đồn thổi của giang hồ. 

 

-Tí xong em về nhà anh ngủ nhé.. - Em ghé sát tai xong hỏi nó

 

-Ơ hay thì cứ về thôi, ai bảo gì đâu mà xin phép.. 

 

-Nhưng mà anh phải về ngủ với em, không được ở trại.. 

 

-Sao lại dặn anh thế? Ý đồ gì à?

 

-Hâm này cứ trêu em, ý đồ gì chứ.. Lần nào cắm trại anh chả thâu đêm ở đây.. Trước thì em chả dám nói, nhưng giờ yêu em rồi thì phải về nhà ngủ.. Em biết thừa anh ở trại cả đêm làm gì, lại tụ tập mấy thằng cùng khối đánh bạc chứ gì.. 

 

Ừ đúng, quá khứ thì như vậy nhưng lần này xuyên không nó lại chẳng dám đụng vào bộ môn đỏ đen ấy lần nào nữa.. Có lẽ vì ở tương lai, nó đã hiểu được sự chết chóc của bài bạc, nên giờ được sống lại và sửa sai, chắc chắn nó sẽ không bao giờ đụng đến dù là hình thức nào đi chăng nữa.. 

 

Nó nắm chặt tay em rồi gật đầu để em yên tâm.. 

 

-Tuân lệnh phu nhân.. 

 

-Hâm, uống ít thôi, mặt đỏ hết lên rồi, anh ăn đi này.. 

 

Em gắp thức ăn rồi cằn nhằn.. Nó cứ ngồi đó mà nhìn em không chớp, hình ảnh trước mắt bỗng nhiên bị nhòe đi đôi chút.. Dáng vẻ của Diệu Linh năm 18 tuổi lại thật sự đẹp đến như thế này.. Ở cuộc đời trước, nó lại chẳng thể nhận ra và bỏ lỡ đầy tiếc nuối.. 

 

Đang ngồi ăn thì bỗng có tin nhắn, nó mở ra thấy từ Mai Anh gửi đến. Quay sang đề phòng Linh nhìn thấy rồi cũng lén lút mở ra đọc.. 

 

“Nam ơi, tớ mệt quá, cậu có thể xuống nhà tớ được không?”

 

Nhìn dòng tin nhắn trước mặt, nó trở nên lo lắng rồi cũng nhìn xung quanh.. Khi xác định vị trí của Ngọc, nó đứng lên cầm theo cái chén giả bộ đi mời.. Rồi cũng qua đó thì thầm.. 

 

-Mai ốm hả?

 

-Ừ, ốm từ đêm qua, sao cậu biết?

 

-Hỏi thế chứ tại sáng giờ không thấy mặt đâu.. 

 

Nó gật gù rồi về lại chỗ, nói nhỏ vào tai Linh.. 

 

-Anh có chút việc, em cứ ngồi đây với mọi người xong 30p nữa anh về đón nha.. 

 

-Anh đi đâu chứ? - Em ngạc nhiên hỏi lại.. 

 

-Có tí việc bên trại lớp thằng Hưng ý mà.. Anh sang đó tí rồi về luôn, yên tâm không có xích mích đánh nhau, không đánh bạc.. Chỉ qua đó nhậu 1 2 chén rồi về thôi.. 

 

-Thật không?

 

-Không tin anh đưa em đi cùng nha.. 

 

Nó tự tin nói vậy vì biết chắc chắn em sẽ không đi, bởi chỉ cần nó tạo đủ lòng tin thì em cũng sẽ hết mực tin tưởng nó.. Xuyên không trở về, cảnh vật sự kiện thay đổi chứ tính cách sao thay đổi được.. Nó đã thuộc làu từ lâu rồi.. 

 

-Thôi anh đi đi, em ngại lắm.. Đi sớm về sớm với em nhé.. 

 

Nó thơm vào má em rồi cũng gật đầu.. Sau đó đứng lên cầm theo cái túi, lặng lẽ ra chỗ nhà để xe và phóng đi mất.. 

 

Nó mua cháo kèm theo một đống thuốc, chỉ nhắn mỗi vài chữ “Cậu đợi chút nhé, tớ đang xuống đây” rồi đề máy phóng thẳng.. 

 

Năm này luật nồng độ cồn đã có nhưng chưa gay gắt như ở tương lai.. Nên nó thoải mái đi mà chẳng sợ gặp phải giao thông.. Mà có gặp thì cũng sẽ gọi điện nài nỉ với bố Quang, 2 bố con lại dấm dúi với nhau tránh để mẹ biết nên chả sợ cho lắm.. 

 

Đường vắng nên đi vèo cái đã đến lối rẽ vào làng.. Trước đây buổi tối nó rất ít khi đi đường này vì xa, thêm cả thanh niên làng hay ngồi trên mấy cây trứng gà mà đáp gạch xuống trai lạ vào làng, chỉ vòng lối tắt qua đập Miễu để vào nhà em cho nhanh.. Nhưng hôm nay phần vì lo lắng, phần vì có men trong người nên nó chả sợ, cũng gần 11h giờ chắc mấy thanh niên làng đã đi ngủ hết, thừa hơi đâu mà chặn đường nó.. 

 

Nhưng có vẻ như nó đã chủ quan, đến đoạn đường ngõ đâm thẳng ra trường tiểu học cách nhà em khoảng 500m, xung quanh tối đen như mực. Nó thấy lấp ló có đám đông đang đứng dựng xe giữa đường, dù đầu đã nảy số nhanh và quay đầu lại nhưng bỗng có 3 4 xe máy nữa từ trong ngõ lao ra chặn đường lùi của nó.. 

 

Rồi một giọng nói vang lên.. 

 

-Cuối cùng thì tao cũng dụ được mày vào hang, hôm nay thì nợ cũ nợ mới, nợ của cả thằng Lộc em tao, tao tính với mày 1 thể.. 

 

Nó ấn bật đèn pha rọi thẳng về nơi có tiếng nói, chỉ thấy mặt thằng Hiếu hiện lên nham hiểm, trên tay còn lăm lăm con dao mèo sáng choang.. 

 

--------------------------------------------------------------------------

Note: Ghi nhớ địa chỉ mới Vozer.io, cấp tài khoản VIP xóa quảng cáo tại đây. Đề xuất Voz: Đạo sĩ tản mạn kì
Quay lại truyện Thời Không Đảo Lộn
BÌNH LUẬN
Ẩn danh

Ánh Đặng Công

Trả lời

4 tháng trước

Hay quá ạ

Ẩn danh

DƯƠNG Nguyễn Trùng [Chủ nhà]

Trả lời

5 tháng trước

Niếu bên đây không vào link group được các bác vui lòng liên hệ qua fanpage "Chiều hoàng hôn năm ấy" để được tác giả cho vào group ạ xin cảm ơn.