Logo
Trang chủ

Chương 1212: Thức tỉnh! 

Đọc to

Trong sơn cốc, tượng đá Vương Lâm suốt sáu năm nay đã biến đổi, từ một lão già tang thương hóa thành một thanh niên, hầu như giống hệt hắn trước khi hóa tượng. Mỗi lần Lý Thiến Mai yên lặng ngắm nhìn tượng đá, nàng đều ngỡ như Vương Lâm đang đứng trước mặt.

- Chàng đã đồng ý tiễn ta.

Lý Thiến Mai nhẹ giọng thì thào, giống như nói với bức tượng đá Vương Lâm biến thành.

Những kỷ niệm từ khi quen biết Vương Lâm suốt sáu năm qua luôn hiện lên trong đầu Lý Thiến Mai, khắc sâu hơn bao giờ hết. Chỉ là, đôi khi nàng cũng tự hỏi, vì sao hết thảy lại thành ra như thế này.

Nàng chưa rõ ràng, chỉ là thân ảnh Vương Lâm trong lòng nàng đã càng ngày càng sâu đậm.

Nàng càng nghĩ nhiều, khi nhập định, trong đầu lại hiện lên hình ảnh con cá dưới mặt nước, yên lặng nhìn cánh chim bay lượn trên không.

Cánh chim kia một lần hạ xuống, rũ lông cánh, uống nước, mắt nhìn con cá dưới nước, khoảnh khắc ngắn ngủi ấy lại như vĩnh hằng, tồn tại trong tâm trí Lý Thiến Mai.

- Thật sự có kiếp trước không?

Lý Thiến Mai cắn môi dưới. Nàng đã cạn nước mắt, vung mười ngón tay đầy vết máu đông, lại một lần nữa lấy máu huyết vẽ lên tượng đá do Vương Lâm hóa thành.

Thời gian cứ thế chầm chậm trôi qua, chẳng mấy chốc đã lại thêm một năm.

Trong năm này, tốc độ hấp thu máu của tượng đá Vương Lâm càng lúc càng nhanh. Lý Thiến Mai mỗi ngày chỉ còn nửa canh giờ để nghỉ ngơi. Thời gian còn lại, nàng toàn tâm quan sát tượng đá, khi thấy bên ngoài tượng đá không còn máu, lại tiếp tục vẽ lên một lần nữa.

Cứ thế, cứ thế... Một năm này dường như dài bằng sáu năm trước cộng lại. Thân thể Lý Thiến Mai giờ đã vô cùng hư nhược. Không có đủ thời gian khôi phục, nàng chỉ có thể ở dưới loại tiêu hao không ngừng này mà chậm rãi lụi tàn sinh cơ.

Bao nhiêu đan dược trong không gian trữ vật suốt bảy năm qua đã cạn, toàn bộ đều bị nàng nuốt vào, hóa thành nguyên lực trong cơ thể, vận chuyển sinh cơ.

Chỉ là, đan dược nhiều đến đâu cũng không thể so sánh với sự tiêu hao của nàng, dù có nhiều hơn nữa cũng vô dụng, bởi giờ phút này Lý Thiến Mai không có thời gian để tiêu hóa. Mỗi ngày, nàng chỉ còn nửa canh giờ.

Tuy vậy, nhờ đan dược mà nàng mới gắng gượng được đến hôm nay, không chút gián đoạn. Nếu không, mọi nỗ lực của nàng đã đổ sông đổ biển.

Khuôn mặt Lý Thiến Mai đã ảm đạm, không còn chút ánh sáng, không còn chút thần thái. Chỉ có đôi mắt nàng vẫn cố chấp như cũ. Nàng không tự hỏi việc này có đáng giá hay không, chỉ biết bản thân mình muốn làm như vậy, đang làm như vậy, và không hối hận. Thế là đã đủ.

Sau khi bôi vẽ xong, Lý Thiến Mai lại lấy ra một viên đan dược, nhanh chóng nuốt vào miệng, tranh thủ thời gian tiêu hóa. Sau nửa canh giờ, nàng bỏ qua việc hấp thụ, mặc cho dược lực tiêu tán, miễn cưỡng đổi lấy chút ít nguyên lực, lại tiếp tục ngưng tụ sinh cơ bản thân, kích thích thân thể tạo ra máu, rồi lại tiếp tục vẽ lên bức tượng.

Một tháng, hai tháng, ba tháng... Một người phụ nữ mang theo sự dẻo dai, mang theo sự cố chấp như vậy, dù là sau tám trăm năm, cho tới khi tính mạng nàng kết thúc.

- Chàng còn chưa trả lời câu hỏi thứ ba của ta, ta còn chưa được nghe câu trả lời của chàng.

Lý Thiến Mai cắn môi, một lần nữa lại vẽ lên tượng, cho tới vĩnh hằng.

Sau tám năm, nàng ngay cả nửa canh giờ nghỉ ngơi mỗi ngày cũng không còn. Tốc độ hấp thu máu của tượng đá Vương Lâm đã đạt đến mức kinh người, hầu như vừa vẽ xong liền lập tức bị hút hết. Lý Thiến Mai không có chút thời gian do dự, đã phải vẽ tiếp.

Cách thức này khiến nàng càng thêm tiều tụy, không có thời gian nghỉ ngơi, gần như chỉ dựa vào tu vi Toái Niết và tiêu hao tính mạng của mình.

Một người phụ nữ có thể làm được điều này, nếu hỏi nàng có đáng giá hay không, đó là một sự kinh nhờn nàng.

Nàng đã mất đi năng lực tự hỏi, đã không còn suy tư bất kỳ điều gì, trong đầu chỉ còn những ký ức về Vương Lâm, hóa thành một cỗ lực lượng chống đỡ nàng, vượt qua tám năm.

Chỉ là, năm thứ chín còn đáng sợ hơn năm thứ tám. Tượng đá Vương Lâm hấp thu máu với tốc độ khủng khiếp, thậm chí chưa vẽ xong lần trước thì đã lập tức bị hút hết.

Điều này vượt quá cực hạn của Lý Thiến Mai. Dù nàng dùng cả hai tay, cũng không thể theo kịp tốc độ này. Ngay khi tình huống này xảy ra, trên mặt Lý Thiến Mai lộ ra vẻ thê thảm. Nàng không chút do dự, cắn nát đầu lưỡi, bắt đầu dùng tới tinh huyết tâm thần!

Tinh huyết là vật cực kỳ trọng yếu của tu sĩ. Nó quyết định tất cả mọi thứ của tu sĩ. Nó không tồn tại trong thân thể tứ chi, mà tồn tại ở đầu lưỡi, là ngọn nguồn của tim.

Một giọt máu tươi nơi đây có thể tương đương với máu huyết toàn thân.

Đầu lưỡi phun máu, Lý Thiến Mai sau khi phun ra liền khoanh chân bắt quyết, đem tinh huyết hóa thành huyết vụ, tràn ngập toàn thân tượng đá, dùng loại tiêu hao vô cùng này mới có thể theo kịp tốc độ hấp thu của tượng đá.

Chỉ là, mỗi lần phun ra tinh huyết, sắc mặt nàng lại trắng bệch thêm vài phần, cả người thoạt nhìn chỉ còn da bọc xương. Dung nhan tuyệt luân trong quá khứ tựa hồ không còn nữa.

Nhưng, hết thảy vào nửa năm sau của năm thứ chín lại thay đổi một lần nữa. Tượng đá Vương Lâm lại tăng tốc độ hấp thu, ngay cả tinh huyết cũng không đủ!

Thân thể Lý Thiến Mai đã cực kỳ suy yếu. Ánh mắt nàng lộ vẻ tuyệt vọng, nhưng cắn răng, vung tay phải lên, một thanh tiểu kiếm màu bạc bay ra, đâm thẳng vào tim nàng.

Tinh huyết còn chứa cả trong tim! Đau đớn xé lòng khiến thân thể Lý Thiến Mai run rẩy kịch liệt. Nhưng tất cả không khiến nàng dừng lại, chỉ là thân thể nàng đã quá yếu rồi.

Bằng phương pháp không thể tưởng tượng này, Lý Thiến Mai đã vượt qua chín năm, đón năm thứ mười.

- Tiếng nói kia đã từng nói, dùng phương pháp này nếu có thể kiên trì mười năm thì chàng có thể thức tỉnh. Lúc này chỉ còn một năm cuối cùng.

Thời gian chín năm khiến Lý Thiến Mai có phán đoán, tinh huyết trong năm thứ mười này chắc chắn không đủ để dâng lên tượng đá.

Lý Thiến Mai lựa chọn tiếp theo là đạo huyết của nguyên thần. Gọi là đạo huyết nguyên thần bởi vì đó là ý cảnh cả đời nàng, dung nhập vào nguyên thần, trở thành căn bản tu vi. Nếu luyện hóa bức ra thứ này, nó sẽ hóa thành một luồng khí tức. Luồng khí tức này không phải là máu, nhưng lại quý giá hơn máu rất nhiều, ẩn chứa sinh cơ, là toàn bộ những gì Lý Thiến Mai có!

Trong năm cuối cùng, Lý Thiến Mai cũng đã từng do dự. Chỉ là sự do dự của nàng, trong khoảnh khắc nhìn thấy tượng đá Vương Lâm, liền hóa thành một nụ cười tươi, giống như lần đầu gặp mặt năm đó, nụ cười rất động lòng người.

- Trong lòng chàng có một nữ tử khác, ta sẽ không cướp đoạt chàng, không khiến chàng phải lựa chọn. Chàng vì nàng ấy mà những năm qua vô cùng khổ sở, ta sao có thể ép chàng.

Chàng không để ý đến ta cũng được. Chuyện trên thế gian này không thể tính toán chi ly, cũng chẳng thể thay đổi được. Ta nghĩ, chín năm này nếu để nữ tử kia ở đây, nàng ấy nhất định sẽ làm tốt hơn ta.

Dù là Mộc Băng Mi kia, nếu biết chuyện này, nếu đến nơi này, ta nghĩ nàng ta cũng sẽ làm được. Ta không cầu gì xa xôi, chỉ cần hoàn thành hình ảnh vẫn luôn hiện lên trong lòng ta là được.

Kiếp trước, chàng là chim bay, ta là cá nhảy. Những năm qua, ta đã nghĩ rất nhiều, đã hiểu rất nhiều rồi. Có lẽ, ảo ảnh đó ta cũng đã thấy rất nhiều.

Ta thấy, trong mơ hồ, cánh chim do chàng hóa thành hai lần rơi xuống mặt nước nơi ta du đãng. Một lần là uống nước, một lần là chàng bị thương, rơi vào trong nước. Ta dùng khí lực toàn thân nâng chàng lên bờ, cho chàng có thể hô hấp, có thể tiếp tục bay.

Lý Thiến Mai mang theo nụ cười ôn hòa, nhìn tượng đá Vương Lâm, nhắm mắt lại. Trong nháy mắt mắt nàng nhắm lại, nguyên thần trong cơ thể vận chuyển, từ mi tâm chợt hiện ra một dòng chảy. Một dòng đạo huyết chậm rãi tràn ra, rơi xuống toàn thân Vương Lâm.

Lý Thiến Mai suy sụp lại càng nhanh.

Chỉ là năm thứ mười này dường như dài đằng đẵng, so với chín năm trước còn dài hơn. Tới tháng thứ chín của năm ấy, Lý Thiến Mai lại mở mắt. Nàng nhìn pho tượng trầm mặc rất lâu.

Nàng đứng dậy, nhìn bầu trời, dường như thấy được cảnh mình nhìn thấy cánh chim bay ở kiếp trước.

Nhẹ nhàng lắc đầu, Lý Thiến Mai tiếp tục lấy ra một ngọc bội. Đó là mệnh hồn của nàng. Nhìn tượng đá, Lý Thiến Mai ném ngọc bội về phía nó.

- Lấy tất cả của ta cũng không cách nào giúp chàng vượt qua ba tháng cuối cùng. Ta không làm được rồi. Nhưng, ta biết tất cả tu sĩ khi tới chiến trường Yêu Tông, chỉ cần được Yêu Tông coi trọng đều được thái thượng trưởng lão Yêu Tông thi triển thần thông, lấy ra một phần hồn huyết. Một khi tử vong ở chiến trường, dựa vào hồn huyết này, một lần nữa có thể tái tạo hồn phách, chuyển thế trọng tu. Ta năm đó cũng được Yêu Tông coi trọng, cũng để lại hồn huyết. Lúc này ta lấy cả hồn huyết đó ra, may ra có thể giúp chàng vượt qua ba tháng này.

Lý Thiến Mai nhìn bức tượng Vương Lâm, hồi lâu thu hồi ánh mắt.

Trong sơn cốc phía xa, Lý Thiến Mai từ không gian trữ vật lấy ra chín thanh phi kiếm, phân biệt đâm về bốn phía, hợp thành một kiếm trận, chính là trận pháp đã giúp nàng chém giết vô số mãnh thú trên chiến trường.

Để lại kiếm trận thủ hộ, Lý Thiến Mai cắn môi, lấy thân thể suy yếu, nuốt vào đan dược, rồi lao đi. Trong mười năm, lần đầu tiên nàng rời khỏi đại lục hoang dã này, bay về phía Yêu Tông ở tinh vực cấp chín!

- Ta không có nhiều thời gian. Ngọc bội mệnh hồn chỉ có thể duy trì tầm một tháng. Trong một tháng, ta phải quay trở về lấy hồn huyết, chỉ là... Hồn huyết không phải muốn lấy là lấy.

Lý Thiến Mai hóa thành một đạo cầu vồng, biến mất trong tinh không. Bức tượng Vương Lâm nàng không thể mang đi. Ba năm trước, bức tượng này cùng với đại lục hoang dã này đã hợp thể thành một.

Lý Thiến Mai lần này ra đi, sẽ không trở lại nữa.

Ba tháng cuối cùng chậm rãi trôi qua. Bên trong sơn cốc đã vắng bóng nàng. Tựa hồ, vì nàng rời đi mà sơn cốc này cũng trở nên cô độc. Tiếng mãnh thú rít gào trên đại lục càng ngày càng kịch liệt, dường như đang hướng về phía sơn cốc xông tới.

Chỉ là, có đại trận do chín thanh phi kiếm kia tạo thành đã cản tất cả mãnh thú ở bên ngoài.

Con nào tiến vào đều kêu lên thảm thiết mà chết. Đám mãnh thú thối lui, không dám tiến vào nữa.

Một ngày, hai ngày, ba ngày... Chớp mắt đã qua mười ngày.

Ngọc bội Lý Thiến Mai lưu lại đặt trên tượng đá Vương Lâm tỏa ra ánh sáng nhu hòa, dường như Lý Thiến Mai chưa hề rời đi, làm bức tượng Vương Lâm dễ chịu.

Mang theo sự ấm áp của nàng, mang theo mười năm khổ sở của nàng, mang theo trái tim nàng, hóa thành một luồng lực lượng, kề bên tượng đá Vương Lâm.

Ngày thứ mười một, ngày thứ mười hai... Cho tới hai mươi ngày.

Lý Thiến Mai vẫn không trở về. Nàng dường như đã tan biến trong thiên địa, chẳng có chút hồi âm. Dường như trong sơn cốc này chưa từng có một nữ tử như vậy xuất hiện. Chỉ có kiếm trận kia và ngọc bội là chứng kiến tất cả.

Sơn cốc vô cùng yên tĩnh. Chỉ thấy tượng đá tỏa ra ánh sáng trong suốt, mơ hồ chiếu khắp bốn phía cùng với ánh sáng trên ngọc bội. Chỉ là ánh sáng của ngọc bội càng ngày càng mờ nhạt, như ánh nến bị gió thổi qua, tựa hồ lúc nào cũng có thể bị dập tắt.

Thời gian chậm rãi trôi qua. Vào ngày hai mươi bảy Lý Thiến Mai rời đi, trên không trung của đại lục, rất ít tu sĩ đi tới nơi này, bỗng xuất hiện một bà lão mặc bạch y đạp bước tới.

Vẻ mặt bà lão âm trầm, cầm trong tay một ngọc giản, vừa đi vừa ấn chứng phương hướng, dần dần khoảng cách tới đại lục hoang dã này càng ngày càng gần.

Một ngày sau, trong sương mù phía trước, bà lão thấy đại lục hoang dã.

Bà lão hừ lạnh một tiếng, bước về phía trước, cả người lập tức tiêu tán, khi xuất hiện đã đứng trên đại lục.

Vừa mới hạ xuống, bà lão liền tản thần thức ra, tuôn ra khí tức của Toái Niết đại viên mãn, quét ngang qua đại lục hoang dã này.

Trong phút chốc, bà đã tìm được sơn cốc kia!

Phát hiện ra vị trí của sơn cốc, thân thể bà lão như một đạo cầu vồng lao đi, ầm ầm như lôi điện phóng tới, phá vỡ hư không, xuất hiện ở ngoài sơn cốc có tượng đá Vương Lâm.

- Chính là nơi này rồi!

Lão bà cau mày, đang muốn bước vào sơn cốc thì đột nhiên chín đạo kiếm khí vang trời từ trong sơn cốc lao thẳng tới, ngăn cản không cho bà ta tiến vào dù chỉ là nửa bước!

Thần sắc bà lão như thường, nhưng trong mắt đã có vẻ phức tạp, nhìn phi kiếm, thầm than, vung ngọc giản trong tay về phía trước. Ngọc giản này lập tức đụng vào chín đạo kiếm khí.

Ngọc giản lóe sáng, bên trong tỏa ra một khí tức nhu hòa, vờn quanh chín đạo kiếm khí. Chín đạo kiếm khí lập tức chấn động, rồi nhanh chóng không chống cự, tiêu tán trong thiên địa.

Đã không còn kiếm khí ngăn trở, bà lão tiến vào sơn cốc, liền lập tức thấy ở trung tâm sơn cốc là tượng đá Vương Lâm, và cả ngọc bội trên cổ tượng đá.

Thấy tượng đá Vương Lâm, ánh mắt bà lão lộ vẻ phức tạp, hồi lâu thở dài một tiếng.

- Lý Thiến Mai, ngươi hy sinh nhiều như vậy, chỉ vì người này sao! Thôi, lão thân đã đáp ứng ngươi, thay ngươi mang hồn huyết tới, cũng coi như hoàn thành lời hứa với ngươi!

Bà lão vung tay áo lên, lập tức trước người xuất hiện một khe nứt trữ vật. Từ trong đó, một trái cầu máu cỡ nắm tay bay ra.

Trái cầu này không phải là máu chính thức, mà là một phần hồn phách ngưng tụ lại. Sau khi xuất hiện, dưới cái vung tay của bà lão, nó liền lao thẳng tới pho tượng Vương Lâm, dung nhập vào bên trong.

Ngay trong nháy mắt khi hồn huyết này dung nhập, tượng đá Vương Lâm ầm ầm chấn động, bên ngoài tỏa ra huyết quang ngập trời. Nhưng huyết quang này không có chút sát khí nào, ngược lại lại có một luồng sinh cơ, một cỗ ôn nhu của mười năm nay.

Cùng với sự chấn động của tượng đá, một cỗ khí tức từ trong đó lan ra, dường như muốn bùng nổ! Một loạt tiếng răng rắc vang lên, chỗ hai mắt của bức tượng xuất hiện rất nhiều vết nứt. Vương Lâm, trong giấc ngủ say mười năm, lần đầu tiên mở mắt!

Cùng với hai mắt mở ra, trên bề mặt tượng đá cũng dần dần nứt ra, sụp đổ dần dần, tựa hồ như muốn vỡ vụn toàn bộ, cần một chút thời gian nữa.

Trong mắt mang theo vẻ mịt mờ, Vương Lâm dường như vừa trải qua một giấc mộng. Hắn tiến vào một cảnh giới kỳ dị, đó là Đạo cảnh.

- Hừ, ngươi đã tỉnh dậy rồi!

Một tiếng nói lạnh như băng cắt đứt sự mê man của Vương Lâm, khiến hai mắt hắn khôi phục thần thái, lóe lên một cái liền nhìn ra bà lão mặc bạch y đứng ở xa xa.

- Ngươi là...

Ánh mắt bình tĩnh nhìn bà lão. Hắn liếc mắt một cái là có thể thấy được trong cơ thể đối phương có một pho tượng nguyên thần đang vận chuyển. Trong nguyên thần nọ có đủ loại thần thông lóe ra, thậm chí dưới ánh mắt của hắn, các loại thần thông trong nguyên thần của đối phương lập tức đình chỉ biến hóa, dường như theo tâm hắn mà động, có thể thấy rõ căn bản của thần thông này!

Theo ánh mắt hắn di động, hắn lại có thể thấy trên thân thể lão bà này, ở trên trái tim còn có một đạo phong ấn, phong ấn này dùng để trị thương, nhưng đã tồn tại không dưới ngàn năm.

Dưới ánh mắt của hắn, sắc mặt bà lão mặc bạch y đại biến, theo tiềm thức lùi lại vài bước, trên trán toát mồ hôi lạnh. Bà, trong khoảnh khắc vừa rồi, có cảm giác bao nhiêu bí ẩn trong lòng mình, cả thần thông thuật đều lộ ra trong mắt đối phương. Thậm chí, bà có cảm giác, nếu tâm niệm của đối phương vừa động, có thể loại bỏ hoàn toàn thần thông ra khỏi trí nhớ của mình.

Càng làm bà sợ hãi hơn là thân thể bà, trong ngàn năm trước khi chém giết với người khác bị trọng thương, được thái thượng trưởng lão của Yêu tông phong ấn chữa thương, dưới ánh mắt của đối phương lại gần như sụp đổ, suýt nữa động tới thương thế sắp khỏi hẳn trong cơ thể bà, dường như có thể nghịch chuyển ngàn năm, khiến bà trong thời gian ngắn lại chịu trọng thương ngàn năm trước.

- Lão thân từ Yêu tông cấp chín tới đây, đem hồn huyết của Lý Thiến Mai tới, cứu tỉnh ngươi. Ngươi muốn làm gì? Chẳng lẽ muốn giết lão thân?

Bà lão này vô cùng hoảng sợ, nhưng với tính cách luôn mạnh mẽ, giờ phút này sau khi lùi lại mấy bước, nhìn chằm chằm vào Vương Lâm khẽ quát.

- Lý Thiến Mai?

Vương Lâm ngẩn ra.

Lão bà thấy vẻ mặt Vương Lâm, tựa như sự hoảng sợ cũng bị ngăn lại, mang theo một tia bi ai, cười dài nói:

- Lý Thiến Mai ơi là Lý Thiến Mai, ngươi làm tất cả mọi chuyện, hóa ra người này căn bản nửa điểm cũng không biết! Thôi, hồn huyết lão thân đã đưa tới, trả xong cái tình cho ngươi. Thế là giữa chúng ta không còn nợ nần gì nữa!

Lão bà xoay mạnh người, chuẩn bị rời đi.

- Đạo hữu xin chớ vội đi!

Trong lòng Vương Lâm mơ hồ có chút suy đoán, lập tức mở miệng nói.

Theo tiếng nói của hắn, thiên địa dường như có quy tắc biến hóa. Thân thể bà lão chấn động, không thể rời đi. Bà xoay người nhìn chằm chằm Vương Lâm, âm trầm mở miệng:

- Tu vi của ngươi cao, giết ta rất đơn giản, lúc này không cho ta rời đi, không biết có ý gì?

- Tại hạ hôn mê đã lâu, không biết đã xảy ra những chuyện gì. Mong đạo hữu kể lại giúp chi tiết một lần!

Vương Lâm nhìn bà lão, chậm rãi mở miệng.

Bà lão kia cười lạnh, hồi lâu nói:

- Ngươi không biết gì? Được, ta nói cho ngươi biết! Ngươi có biết một người tên là Lý Thiến Mai hay không? Ngươi cũng đừng nói là ngươi không biết! Ta không biết hai người quen nhau như thế nào, nhưng ngươi có biết trong mười năm trước, Lý Thiến Mai đã từ bỏ cơ duyên trở thành đại đệ tử của Yêu tông, bỏ qua sự coi trọng của Yêu tông đối với nàng, trở thành người đầu tiên rời khỏi chiến trường, nghe nói là tới Vô Cực Tông tìm một người!

Nàng làm vậy, hiển nhiên là Yêu tông không muốn. Ngay cả luật lệ của Phá Thiên Tông chưa ai dám vi phạm, nàng cũng không tuân thủ! Những gì nàng mất đi ngày đó, hiển nhiên không có quan hệ gì, ngươi không biết cũng không trách!

Vương Lâm sửng sốt. Hắn đích xác không biết chuyện ngày đó. Hắn ở Vô Cực Tông thấy Lý Thiến Mai, nhưng nàng không hề nói gì.

- Ngươi cũng biết mười năm trước Lý Thiến Mai cãi lại mệnh lệnh của sư tôn, rời khỏi Vô Cực Tông, về lại ngoại tông! Điểm này ngươi cũng biết, nhưng ngươi có biết nàng sau khi trở về tông phái liền bị sư tôn giam cầm, không cho đi ra ngoài nửa bước trong vòng ba tháng! Tại sao lại giữ nàng trong vòng ba tháng? Bởi vì lúc đó có một người đang gặp nguy cơ sinh tử! Hết thảy chuyện này lão thân không biết được nhiều lắm, nhưng chắc ngươi đã hiểu!

Tâm thần Vương Lâm chấn động. Hắn hiển nhiên là biết. Chỉ là những chuyện của Lý Thiến Mai và Phá Thiên Tông, đây là lần đầu tiên hắn được nghe.

- Ngươi có biết, Lý Thiến Mai vì đi cứu ngươi mà một mực quyết liệt với sư tôn, lấy cái chết để đổi lấy một cơ hội rời đi, từ đó về sau trở thành người không còn môn phái!

- Ngươi có biết Lý Thiến Mai vì giúp ngươi thức tỉnh, trong vòng mười năm qua, ngày nào cũng dùng máu tươi vẽ lên toàn thân ngươi. Sau đó, máu tươi dùng hết, lại thay thế bằng tinh huyết. Cuối cùng, tinh huyết cũng không đủ, phải dùng ý cảnh nguyên thần thay thế!

- Ngươi có biết trừ mấy tháng cuối cùng của năm nay, nàng chưa bao giờ rời khỏi sơn cốc này một bước, ngày và đêm làm bạn với ngươi!

- Ngươi có biết trong mười năm qua, nàng dùng không chỉ máu tươi, mà còn ẩn chứa sinh cơ của nàng. Nàng dùng tất cả, tiêu hao sinh cơ, dung nhập vào máu đưa cho ngươi, giờ đã suy yếu đến cực điểm!

- Ngươi có biết cuối cùng nàng không thể dùng nguyên thần thay thế, không ngờ lại đi Yêu Tông, trả giá gì để thu hồi hồn huyết, khiến lão thân đưa tới đây hay không?

- Ngươi có biết nàng, trước khi đi, cũng để lại ngọc bội mệnh hồn trên người ngươi, cho thân thể ngươi dễ chịu. Tất cả những điều này, ngươi không biết? Không ngờ ngươi đều không biết?

Thần sắc bà lão bi phẫn, nhìn chằm chằm vào Vương Lâm, lời nói tuôn ra xối xả.

Những lời này rơi vào tai Vương Lâm giống như sấm sét, khiến thân thể hắn run rẩy kịch liệt. Hắn biết rồi, hắn đã biết tại sao trong Thiên Nghịch lại có đoàn huyết quang không bao giờ gián đoạn, mang theo sự ôn nhu và ấm áp, dù là trong Đạo cảnh cũng vẫn luôn nuôi dưỡng hồn phách hắn. Hắn đã biết nó rốt cuộc là cái gì!

Hắn cúi đầu, lại thấy ngọc bội kia. Ngọc bội tỏa ra ánh sáng ảm đạm, dường như lúc nào cũng có thể tiêu tan. Vương Lâm nhìn thấy, không biết vì sao trên ngọc bội đã xuất hiện một cái khe rất nhỏ!

- Ngươi có biết hiện giờ nàng ở nơi nào không?

Lão bà cười thảm, mang theo vẻ bi ai.

- Ngươi có biết, để thu hồi hồn huyết, nàng đã đáp ứng điều kiện gì của Yêu Tông hay không? Chuyện này làm sao ngươi biết được. Ta nhìn nàng lớn lên từ nhỏ, là sư tỷ của nàng. Lần này Yêu Tông ép hỏi nàng mọi chuyện, nếu không ta cũng không biết được.

- Nàng đang ở đâu.

Vương Lâm trầm mặc, rồi khẽ hỏi.

- Quay về, lại bị Phá Thiên Tông chối bỏ, Yêu Tông có thể không trừng phạt sao. Nàng muốn lấy lại hồn huyết, thì phải trả giá rất đắt.

- Vì thu hồi hồn huyết, nàng đã đáp ứng Yêu Tông đi vào khe sâu nhất của chiến trường dò xét, xem thế giới tràn ngập mãnh thú đó có thông đạo với giới ngoại hay không!

- Nếu thật sự có thông đạo với ngoại giới, vậy nàng sao có thể trở về an toàn? Mặc dù không có thông đạo với giới ngoại, ở đó cũng tồn tại mãnh thú chí cường, nàng chắc chắn sẽ phải chết!

- Huống chi, sinh cơ của nàng giờ phút này đã tan biến, tu vi đã tổn hao nhiều, tiêu hao sinh mệnh, làm sao có thể tồn tại chứ? Yêu Tông làm vậy, chính là muốn nàng chết tại chiến trường, coi như một lời cảnh cáo.

- Nàng, vì thu hồi hồn huyết, giờ phút này đã tiến vào khe sâu trong chiến trường. Người Yêu Tông sẽ không cho nàng trở về. Ngay cả hồn huyết, nàng cũng chỉ có thể nhờ ta mang tới. Hết thảy mọi chuyện giờ ngươi biết rồi chứ? Nàng không cho ta nói với ngươi, nhưng nếu ngươi đã hỏi, ta sao không nói cho ngươi, tại sao lại không nói cho ngươi? Ta chính là muốn nói tất cả với ngươi.

Bà lão cười lạnh, từng chữ từng chữ như những nhát búa đánh mạnh vào lòng Vương Lâm.

Thân thể Vương Lâm run rẩy. Toàn thân hắn vốn cần một thời gian nữa mới mở được lớp da đá, trong nháy mắt khi nghe xong những chuyện này, những vết nứt lại lan ra kịch liệt, từng trận tiếng nổ ầm ầm vang lên, toàn bộ sụp đổ!

Lớp da đá này liên kết với máu thịt hắn, lúc này tan nát, lập tức khiến Vương Lâm toàn thân biến thành một người máu. Nhưng, hết thảy với hắn không còn quan trọng.

Hắn biến thành tượng đá, cùng với đại lục này đã hòa làm một. Giờ phút này, trong nháy mắt sụp đổ, lập tức cả đại lục ầm ầm run rẩy, trong thời gian ngắn không ngờ tan nát.

Những tiếng ầm ầm kinh thiên động địa vang lên. Cả đại lục ầm ầm rời ra, những cái khe khổng lồ theo chấn động khiến đại lục hoang dã tan nát thành bốn năm mảnh.

Trong nháy mắt khi đại lục sụp đổ, thân thể Vương Lâm lao ra. Một luồng khí tức mạnh mẽ tới cực kỳ, trong nháy mắt này, từ trên người hắn tuôn ra. Tu vi cao cường tới mức này, có thể nói là kinh thiên động địa.

Sau khi xuất hiện, Vương Lâm nhìn tinh không, thân thể bước một bước, tay phải chụp vào hư không, lập tức bắt được lão bà kia.

- Dẫn đường đi! Ta muốn tới chiến trường Yêu Tông!

Tiếng nói Vương Lâm bình thản, nhưng lại lộ ra một loại uy nghiêm không thể cự tuyệt. Dù là tu sĩ Toái Niết đại viên mãn cũng không thể cự tuyệt. Không dám cự tuyệt!

- Ngươi...

Bà lão dưới khí tức mạnh mẽ của Vương Lâm, nguyên thần run rẩy, thậm chí cả thần thông cũng không thể biến ảo ra, căn bản không thể thoát khỏi tay hắn, ngay lập tức bị Vương Lâm chụp lấy.

- Ta đi cứu nàng!

Note: Ghi nhớ địa chỉ mới Vozer.io, cấp tài khoản VIP xóa quảng cáo tại đây. Đề xuất Tiên Hiệp: Huyền Giám Tiên Tộc (Dịch)
Chương 1212: Thức tỉnh! 
Quay lại truyện Tiên Nghịch (Dịch chuẩn)
BÌNH LUẬN
Ẩn danh

Hữu Luân Lê

Trả lời

1 giờ trước

Chap 933 lỗi

Ẩn danh

Tiên Đế [Chủ nhà]

44 phút trước

ủa lỗi gì đó b?

Ẩn danh

Tao Pham

Trả lời

3 tuần trước

vương lâm hóa phàm lần 3 chap bao nhiêu thế các đạo hữu

Ẩn danh

Sức Mạnh Tràn Về

Trả lời

1 tháng trước

Chương 1056, 1552, 1816, 1824, 1827 lỗi

Ẩn danh

Tiên Đế [Chủ nhà]

1 tháng trước

Cảm ơn bạn mình đã fix hết rồi nha.