Logo
Trang chủ

Chương 123: Tu Ma hải

Đọc to

Sắc mặt Vương Lâm trầm xuống như đáy vực. Tin tức Tỏa Quốc đại trận bị phá đối với hắn tuyệt không phải là tin vui. Một khi lũ Hỏa linh thú tràn vào, mục tiêu của chúng chắc chắn sẽ dồn vào một mình hắn.

Nhớ đến cảnh tượng bị cả biển Hỏa linh thú đuổi giết, da đầu Vương Lâm tê dại. Trong lòng hắn lập tức hạ quyết tâm, phải nhanh chóng đoạt lấy bản đồ. Còn về phần Thiên Ly đan, để sau cũng được.

Nghĩ đến đây, Vương Lâm nhíu mày. Cướp bản đồ từ tay Phượng Loan, chẳng thà ra ngoài giết đủ một trăm năm mươi người còn hơn. Suy nghĩ một chút, ánh mắt Vương Lâm lóe lên, trong lòng đã có chủ ý.

Thần thức của hắn khẽ động, trong đầu liền hiện lên vị trí của Dương Hùng và Lâm Đào. Lặng lẽ lui lại vài bước, hắn nhanh chóng phi thân về phía Dương Hùng.

Dương Hùng là một trong số những đệ tử Chiến Thần điện được lệnh ở lại tuần tra ngọn núi. Hắn không dám lơi lỏng, hết sức cảnh giác quan sát xung quanh. Tuy nhiên, đôi mắt hắn thỉnh thoảng lại liếc nhìn về phía đỉnh núi. Mới vừa rồi có một Nguyên Anh mất thân thể bay qua, Dương Hùng có cảm giác như sắp có chuyện lớn xảy ra.

Cố gắng giữ bình tĩnh, Dương Hùng thầm than một tiếng, định đi về hướng Tây Bắc dò xét. Bất chợt tâm thần hắn rung động, liền đổi hướng đi về phía khu rừng. Sau khi vào rừng, hắn nhìn quanh một lượt rồi cung kính nói:

- Dương Hùng tham kiến chủ nhân.

Vương Lâm từ sau một thân cây bước ra. Hắn nhìn Dương Hùng một lượt rồi hỏi:

- Chu Tử Hồng ở đâu?

Dù trong lòng đầy thắc mắc, Dương Hùng cũng không dám hỏi. Suy nghĩ một chút, hắn đáp:

- Ta nhớ Chu sư muội được xếp vào phân đội ba, nhóm thứ tư. Vị trí cụ thể thì thuộc hạ không rõ.

Vương Lâm liếc nhìn Dương Hùng vài lần rồi nói:

- Bản mệnh tinh phách của Chu Tử Hồng ta đã trả lại.

Thân thể Dương Hùng khẽ run lên, hô hấp trở nên dồn dập. Nhưng hắn nhanh chóng lấy lại bình tĩnh, ngẩng đầu nhìn Vương Lâm như muốn nói điều gì.

Vương Lâm vẫn giữ vẻ mặt thản nhiên, nói một cách bâng quơ:

- Nếu ngươi có thể đưa Chu Tử Hồng đến đây, ta sẽ trả lại bản mệnh tinh huyết cho ngươi.

Hai mắt Dương Hùng lập tức đỏ lên, hơi thở gấp gáp. Một lúc sau, hắn nhỏ giọng hỏi:

- Chủ nhân nói thật chứ?

Vương Lâm nhíu mày nhưng vẫn gật đầu. Dương Hùng không nói thêm lời nào, lấy ra một cái ngọc giản, áp vào trán, truyền tin gì đó. Sau khi ngọc giản lóe lên vài đạo ánh sáng, Dương Hùng liền tung nó lên không trung, ngọc giản biến mất.

Khoảng một nén nhang sau, từ xa có tiếng phi kiếm xé gió vọng lại.

Ngay sau đó, một nữ tử với đôi môi đỏ mọng từ trên cao đáp xuống. Người đó chính là Chu Tử Hồng.

Nàng thu hồi phi kiếm, khẽ nhíu mày, định mở miệng thì chợt phát hiện ra Vương Lâm đang đứng cạnh Dương Hùng. Sắc mặt nàng lập tức trở nên tái nhợt.

Vương Lâm vung tay lên, phóng thích bản mệnh tinh huyết của Dương Hùng. Sau khi tiếp nhận, Dương Hùng xấu hổ không dám nhìn Chu Tử Hồng, nhanh chóng rời khỏi rừng.

Khuôn mặt Chu Tử Hồng tái nhợt, khẽ mím môi. Sau khi hít một hơi, nàng mở miệng nói:

- Phượng Loan lão tổ... là mẫu thân của ta. Người vừa gặp ta liền phát hiện ra sự khác thường. Vì vậy...

Vương Lâm lắc đầu, thở dài:

- Chuyện đã qua, không cần nhắc lại. Chu Tử Hồng, ta muốn nhờ ngươi giúp một việc.

Chu Tử Hồng ngẩn người, suy nghĩ rồi đáp:

- Là bản đồ?

Vương Lâm gật đầu:

- Quê hương của ta ở rất xa. Không có bản đồ, ta không thể xác định được phương hướng.

Ánh mắt Chu Tử Hồng có chút phức tạp, liếc nhìn Vương Lâm rồi nói:

- Ngươi giúp ta giết hai người.

- Tu vi thế nào? - Vương Lâm nhíu mày.

- Một người Trúc Cơ trung kỳ, một người Trúc Cơ hậu kỳ đại viên mãn. - Ánh mắt Chu Tử Hồng lóe lên hàn quang.

- Được! - Vương Lâm không chút do dự, gật đầu.

- Hai người đó ngươi cũng đã gặp. Một người là Từ Tư - sư muội thanh mai trúc mã của Mã Lương. Người kia là kẻ luôn quấn lấy nàng - Chu An. Ngươi không cần giết họ ngay. Chờ khi ngươi rời đi, lúc đó ra tay cũng được. Về phần bản đồ, lát nữa ta sẽ mang đến cho ngươi. - Chu Tử Hồng nói xong, liếc nhìn Vương Lâm rồi xoay người đạp kiếm bay đi.

- Mã Lương! Đây là việc cuối cùng ta có thể giúp ngươi. - Vẻ mặt Chu Tử Hồng buồn bã, dần khuất bóng.

Vương Lâm dõi theo bóng lưng Chu Tử Hồng một chút. Sau đó, hắn phát tán thần thức, nhanh chóng tìm được vị trí của Từ Tư. Ngày đó, hắn đã lưu lại trên người Từ Tư một tia thần thức, nên việc tìm kiếm vô cùng đơn giản.

Phát hiện được vị trí của Từ Tư, Vương Lâm dẫm chân xuống, nhanh chóng độn thổ mà đi. Một canh giờ sau, Vương Lâm trở lại vị trí ban đầu, khoanh chân ngồi xuống, chờ Chu Tử Hồng.

Vẻ mặt hắn lúc này có chút quái dị. Vừa rồi, ở một nơi hẻo lánh sau núi, hắn đã tìm được Từ Tư. Nhưng lúc đó, nàng đang cùng Chu An quấn lấy nhau như sam, không hề hay biết sự xuất hiện của hắn. Cả hai phát ra những tiếng rên rỉ dâm loạn.

Vương Lâm đứng xem một lúc rồi lưu lại một tia thần thức, sau nửa tháng sẽ phát tác trên thân thể Chu An. Sau đó, hắn lặng lẽ rời đi.

Sau khi trở lại rừng rậm chờ đợi, Chu Tử Hồng xuất hiện. Nàng đứng bên ngoài ném một cái ngọc giản vào trong rừng, rồi bỏ đi.

Vương Lâm phất tay, chộp lấy ngọc giản. Hắn dùng thần thức xem xét một chút rồi bỏ vào túi trữ vật. Sau đó, hắn hít một hơi thật sâu, độn thổ rời đi.

Xem xét bản đồ, Vương Lâm mới biết Hỏa Phần quốc nằm trên Chu Tước đại lục. Giữa nó và Triệu quốc có một cái Tu Ma hải. Muốn trở về Triệu quốc, hắn phải vượt qua Tu Ma hải - một địa danh nổi tiếng trong truyền thuyết.

Trên bản đồ cũng có giới thiệu về Tu Ma hải, nhấn mạnh sự nguy hiểm của nơi này. Ngay cả tu sĩ Nguyên Anh kỳ cũng không dám khinh suất tiến vào.

Hơn nữa, theo bản đồ, Tu Ma hải không phải là một đại dương thực sự. Vào thời thượng cổ, trong một trận đại chiến, nó bị một tu sĩ dùng thần thông làm bốc hơi hết nước để giết địch. Từ đó, Tu Ma hải chỉ còn sương mù bao phủ. Chính xác hơn, nên gọi là vụ hải. Nhiều sinh vật biển đã tiến hóa để thích nghi với sương mù.

Đồng thời, do đặc điểm sương mù, mỗi năm Tu Ma hải lại có một tháng sương mù biến thành nước biển, rồi lại trở về sương mù.

Hoàn cảnh khắc nghiệt khiến tài nguyên nơi đây cằn cỗi, linh mạch thưa thớt. Nó còn trở thành nơi giết người, thu hút nhiều tu ma. Một số tu ma gây họa ở tu chân quốc cấp cao bị truy sát cũng chạy tới đây, lợi dụng đặc điểm của Tu Ma hải để trốn tránh.

Từ đó, nơi đây mới chính thức được gọi là Tu Ma hải. Tên thật của nó đã bị lãng quên. Các thế lực trong Tu Ma hải hết sức hỗn loạn. Nếu không phải tu ma, ít ai dám bén mảng đến đây.

Vương Lâm vừa di chuyển vừa xem xét thông tin trên ngọc giản.

Bất chợt, hắn dừng lại, phát tán thần thức. Theo đó, hắn thấy giữa không trung có hai đạo kiếm quang đang xé gió lao đi. Người phía trước là một nữ tử mặt tái nhợt, thân thể chao đảo như sắp ngã.

Nàng có đôi mày liễu, dung nhan như hoa đua nở, tựa đóa sen thanh khiết. Nàng chính là Lý Mộ Uyển - đệ tử Lạc Hà môn mà hắn đã gặp một lần.

Người đuổi theo phía sau là một thanh niên có khuôn mặt trắng bệch.

Hắn chậm rãi đuổi theo, vừa trêu chọc:

- Tiểu nương tử! Mười ba người trong tiểu đội của ngươi đã bị ta giết hết. Ngươi còn chạy đi đâu?

Lý Mộ Uyển không nói lời nào, cắn răng cố bay về phía trước.

Tên thanh niên khẽ vung tay phải, một tiếng "roạt" vang lên. Lý Mộ Uyển kinh hãi kêu lên. Vạt áo sau của nàng bị xé rách, để lộ làn da trắng như tuyết.

Gã thanh niên cười ha hả, đưa tay lên sờ mũi, hai mắt hiện rõ vẻ dâm đãng.

Vương Lâm theo dõi một chút rồi thôi không nhìn nữa. Tu vi tên thanh niên rất cao, đã đạt tới Kết Đan trung kỳ. Vương Lâm không muốn rước thêm phiền phức. Quan trọng nhất là phải nhanh chóng rời đi trước khi Hỏa linh thú đuổi tới.

Hắn và Lý Mộ Uyển chỉ gặp nhau một lần, không đến mức phải liều mạng cứu giúp. Đang định rời đi, gã thanh niên đột nhiên cúi đầu xuống, hất tay bắn ra một đạo hắc quang về phía Vương Lâm đang ẩn thân dưới đất.

- Không ngờ ở đây lại có một tên tiểu bối thi triển thổ độn thuật. Đã gặp thì ở lại đi!

Vương Lâm thầm thở dài. Ngay khi hắc quang đánh trúng mặt đất, hắn liền nhảy lên. Lý Mộ Uyển nhận thấy sự khác thường, quay đầu nhìn lại.

Thấy hắn, nàng mừng rỡ, gọi to:

- Là ngươi! Sư huynh cứu ta với! - Nói xong, phi kiếm dưới chân nàng đảo một vòng, trong chớp mắt đã đến bên cạnh Vương Lâm.

Tên thanh niên cười ha hả, ngón tay khẽ điểm. Bảy, tám thanh phi kiếm lao ra, nháy mắt đã tới gần hai người. Hầu hết phi kiếm đều tập trung vào Vương Lâm.

Trên người Lý Mộ Uyển chỉ có một thanh, hơn nữa không phải vị trí nguy hiểm. Hiển nhiên, đối phương nổi máu dâm nên không muốn giết nàng.

Vương Lâm thầm than một tiếng. Hắn nắm lấy Lý Mộ Uyển, nhẹ nhàng tránh phi kiếm, nhanh chóng thi triển thổ độn thuật bỏ chạy.

Thổ độn thuật không hổ là đại thần thông từ thời thượng cổ. Dù chỉ là biến thể, tốc độ cũng rất nhanh. Vương Lâm mang theo một người mà tốc độ giảm không đáng kể, nhanh chóng bỏ chạy.

Gã thanh niên ở trên cố tình trêu tức, khống chế phi kiếm liên tục đánh xuống mặt đất. Nhưng một lúc sau, tốc độ Vương Lâm càng lúc càng nhanh. Gã thanh niên thôi cười, nhanh chóng đuổi theo.

Dù tu vi Kết Đan kỳ, hắn lại không am hiểu tốc độ. Nếu là tu sĩ Trúc Cơ kỳ dùng phi kiếm, hắn có thể dễ dàng truy đuổi. Nhưng gặp phải ngũ hành độn thuật, nhược điểm của hắn lộ rõ, nhanh chóng bị bỏ rơi.

Vẻ mặt Vương Lâm âm trầm, quay đầu liếc nhìn Lý Mộ Uyển. Nàng giật mình, biết mình làm liên lụy đối phương, vội hé môi anh đào, nhanh chóng nói:

- Người này là trưởng lão Song Tu môn ở Tuyên Vũ quốc. Không biết vì sao hắn biết ta có Thiên Ly đan, nên mới tìm tới.

Nàng chưa kịp nói hết, Vương Lâm đã chớp mắt, trầm giọng:

- Ngươi có Thiên Ly đan?

Ánh mắt Vương Lâm khiến Lý Mộ Uyển sợ hãi. Nàng tự thị thông minh, nếu không cũng chẳng để lộ tin tức về Thiên Ly đan. Để hắn cứu mình, nàng chỉ còn cách đánh cược một lần.

Dù sao thì hắn cũng là người Hỏa Phần quốc. Rơi vào tay hắn còn tốt hơn gã tu sĩ Kết Đan kỳ kia. Nghĩ vậy, nàng vội nói:

- Thiên Ly đan thành phẩm ta không có. Ta chỉ có một viên bán thành phẩm. - Thấy ánh mắt Vương Lâm có vẻ không tốt, nàng vội giải thích:

- Thiên Ly đan của Lạc Hà môn không có thành phẩm. Tất cả đều là bán thành phẩm. Chỉ cần dùng nửa canh giờ tế luyện là có thể hoàn thành bước cuối cùng, biến nó thành hoàn chỉnh.

Thiên Ly đan khi hoàn chỉnh sẽ không tiện cất giữ.

Trong vòng một năm phải sử dụng, nếu không dược hiệu sẽ hao tổn.

Trong lòng Vương Lâm thoáng động, nhanh chóng quay ngược lại. Vốn hắn định đi đường vòng đến Tu Ma hải. Nhưng vì phải bỏ rơi người kia, hắn nắm lấy cánh tay nhỏ bé, mềm mại của Lý Mộ Uyển, đổi hướng, chạy về biên giới Hỏa Phần quốc.

Trong đầu Vương Lâm hiện lên hai phương án. Một là đến ngọn núi Hỏa Phần minh, nơi có vô số cao thủ. Chỉ cần đến gần đó sẽ được cứu. Nhưng chưa nói đến việc gã thanh niên Kết Đan kỳ có cho họ chạy về đó hay không, mà chỉ cần khi đến gần ngọn núi, Lý Mộ Uyển lật lọng, hắn rất khó lấy được Thiên Ly đan.

Lựa chọn thứ hai là đến biên giới Hỏa Phần quốc. Tính toán thời gian, Hỏa linh thú đang ở phía trước.

Vương Lâm không do dự, chọn phương án thứ hai.

Gã thanh niên vẫn bám theo không bỏ. Thấy tốc độ đối phương càng lúc càng nhanh, hắn tức giận hừ một tiếng, lấy từ túi trữ vật ra một chiếc lá cây, nâng niu ngắm nghía rồi ném thẳng về phía trước. Kích thước chiếc lá lập tức tăng nhanh, cuối cùng dài hơn một trượng. Gã thanh niên đạp lên phiến lá, hô:

- Tật!

Vừa dứt lời, phiến lá liền vọt về phía trước. Tốc độ quá nhanh, chỉ để lại một chuỗi tàn ảnh.

Khoảng cách giữa hai bên dần rút ngắn. Khuôn mặt Lý Mộ Uyển càng lúc càng tái nhợt. Nàng không dám nghĩ đến hậu quả nếu bị đuổi kịp. Trong lòng nàng oán giận vì Vương Lâm không chạy về phía ngọn núi Hỏa Phần minh. Nhưng nàng không dám lộ ra, sợ chọc giận đối phương, bị bỏ lại.

Vẻ mặt Vương Lâm vẫn thản nhiên, thầm tính toán thời gian.

Từ khi đại trận bị phá đến giờ mới khoảng ba canh giờ.

Trừ đi thời gian Nguyên Anh thuấn di đến báo tin, có lẽ lúc này, Hỏa linh thú đang từ Hỏa Phần quốc tiến về biên giới Tuyên Vũ quốc.

Vương Lâm thầm tính toán. Chợt, thần thức hắn nhận thấy từ xa có một đám mây đỏ đang trôi đến.

Gã thanh niên đang đuổi theo vừa nhìn thấy đám mây đỏ, liền biến sắc, không chút do dự quay đầu bỏ chạy. Hắn đã biết nguyên nhân Hỏa Phần quốc xâm lấn Tuyên Vũ quốc, tất cả là do đàn Hỏa linh thú này.

Tốc độ Hỏa linh thú hiển nhiên rất nhanh, nhưng tốc độ độn thuật của Vương Lâm còn nhanh hơn. Trong nháy mắt, hai bên đã vượt qua nhau, kéo dãn khoảng cách.

Lý Mộ Uyển kinh hãi nhìn đám mây đỏ trên bầu trời ngày càng xa. Vừa bình tĩnh được một chút, nàng sực nhớ ra, vội hô:

- Dừng lại! Chúng ta phải nhanh chóng báo tin... đám Hỏa linh thú chẳng phải đang bị Tỏa Quốc đại trận phong bế sao?

Vương Lâm lạnh lùng nhìn nàng:

- Họ đã biết từ trước rồi, không cần ngươi quan tâm.

Đúng lúc này, một đạo thần thức rất mạnh chợt xuất hiện, lướt qua bầu trời, rồi tập trung vào Vương Lâm. Hắn thầm kêu không hay, vội lấy linh dịch từ túi trữ vật uống vào, không nói lời nào, nắm lấy tay Lý Mộ Uyển thi triển thổ độn thuật đến mức cao nhất, nhanh chóng bỏ chạy.

Đám Hỏa linh thú vừa bay qua chợt dừng lại, gầm lên điên cuồng, quay người đuổi theo.

Khoảng cách hai bên rất xa. Hơn nữa, Vương Lâm phản ứng cực nhanh, tốc độ không giảm mà còn tăng lên. Mặc cho Hỏa linh thú đuổi theo, chúng cũng không thể rút ngắn khoảng cách.

Thần thức Lý Mộ Uyển nhận thấy điều đó liền hoảng sợ. Trong lòng nàng chợt nảy ra một suy nghĩ. Nàng cảm giác mục tiêu của đám Hỏa linh thú không phải là Hỏa Phần minh, mà chính là tên thanh niên có khuôn mặt lạnh như băng đang nắm tay nàng.

Ngũ hành độn thuật quả là một trong những đại thần thông. Sử dụng nó không chỉ tiêu hao linh lực, mà còn yêu cầu cao về tư chất. Nhưng thứ Vương Lâm tu luyện chỉ là biến thể, thuộc loại ngụy thổ độn thuật. Loại này ngoài việc tiêu hao nhiều linh lực, yêu cầu về tư chất không cao. Thậm chí, chỉ cần vận dụng một thời gian là có thể nắm vững. Dù Vương Lâm lĩnh ngộ chưa lâu, nhưng số lần sử dụng lại rất nhiều, nên khả năng vận dụng rất thuần thục.

Về chuyện tiêu hao linh lực, Vương Lâm không hề lo lắng.

Liên tục sử dụng thổ độn thuật trong ba ngày, Vương Lâm mang theo Lý Mộ Uyển băng qua Hỏa Phần quốc. Đám Hỏa linh thú phía sau ngày càng gần, tiếng gầm rú liên tục vọng đến tai. Đến biên giới Hỏa Phần quốc, Vương Lâm chui lên từ dưới đất, nhìn Tu Ma hải, uể oải ngồi xuống. Khuôn mặt hắn tái nhợt, hỏi Lý Mộ Uyển:

- Ngươi có chắc có thể tế luyện Thiên Ly đan hoàn chỉnh trước khi Hỏa linh thú đuổi kịp không?

Lúc này, Lý Mộ Uyển có cảm giác e ngại Vương Lâm. Nàng khẳng định mục tiêu của Hỏa linh thú chính là hắn. Nếu không, chúng đã không quay lại đuổi theo. Thái độ của chúng cho thấy chúng căm hận hắn đến cực điểm.

Quan trọng nhất, Lý Mộ Uyển hiểu rõ về thổ độn thuật. Trừ tu sĩ Kết Đan kỳ trở lên, tu sĩ Trúc Cơ kỳ cơ bản không thể sử dụng liên tục trong ba ngày. Mỗi khi linh lực tiêu hao, hắn lại uống một loại dịch thể. Điều này khiến nàng tò mò.

Nghe Vương Lâm nói, sắc mặt nàng càng thêm tái nhợt. Vốn là người thông minh, nàng hiểu ý đối phương. Nếu có thể tế luyện được, có lẽ hắn còn cho nàng một con đường sống, chẳng hạn như dẫn nàng rời khỏi đám Hỏa linh thú. Nhưng nếu không thể, hắn chắc chắn sẽ lấy đi Thiên Ly đan ở dạng bán thành phẩm, rồi mặc kệ nàng.

Nghĩ đến đây, thân hình mềm mại của Lý Mộ Uyển run rẩy.

Nàng đã thấy nhiều lần cảnh Hỏa linh thú xé xác tu sĩ, nên vô cùng sợ hãi.

Vương Lâm nhướng mày. Thời gian gấp rút, nếu đối phương cự tuyệt thì sao? Dù thế nào, hắn cũng không đoán được suy nghĩ của đối phương. Thực ra, suy nghĩ của Lý Mộ Uyển không hoàn toàn chính xác. Nếu trong thời gian ngắn nàng không thể tạo ra thành phẩm, dù Vương Lâm có lấy đi bán thành phẩm Thiên Ly đan, hắn cũng sẽ cho nàng một số pháp bảo để bảo vệ tính mạng. Hơn nữa, mục tiêu của Hỏa linh thú là hắn, nên cơ hội sống sót của Lý Mộ Uyển rất lớn.

Thấy Vương Lâm cau mày, Lý Mộ Uyển run lên, mấp máy môi:

- Sư... sư huynh! Thời gian quá ngắn, ta... ta không thể tạo ra thành phẩm. Nhưng... ta... ta có thể luyện đan. Gần như tất cả các loại đan dược của Lạc Hà môn ta đều có thể luyện chế. Hơn nữa, ta nhớ rất nhiều đan phương từ thời thượng cổ. Chỉ cần có dược liệu, ta có thể luyện chế.

Vương Lâm ngẩn người, liếc nhìn Lý Mộ Uyển. Thấy từ chân trời xuất hiện hồng quang, hắn vội nắm lấy tay Lý Mộ Uyển, nhanh chóng lao về phía Tu Ma hải.

Lý Mộ Uyển không biết lời nói của nàng đã khiến Vương Lâm động tâm. Lúc này, hắn coi Lý Mộ Uyển như một cái lò luyện đan di động. Nếu có thể sử dụng tốt, tu vi chắc chắn sẽ tăng lên rất nhiều. Điều này Vương Lâm biết được thông qua ngọc giản ký sự của Tôn Hữu Tài.

Diện tích Tu Ma hải rất rộng. Nó giống như một mảnh đất lớn bằng phẳng, chỉ là có nhiều núi. Mặc dù không có cây cối, lại có vô số thực vật kỳ lạ. Nếu tìm hiểu kỹ, chúng chính là thực vật biển từ thời thượng cổ.

Thời điểm Vương Lâm tiến vào là lúc sương mù Tu Ma hải dày đặc nhất. Không bao lâu nữa, sương mù sẽ biến thành nước biển, rồi lại trở về sương mù.

Lý Mộ Uyển bị Vương Lâm kéo tay nhảy vào sương mù. Thân thể nàng run lẩy bẩy, nhỏ giọng:

- Sư... sư huynh! Đây là Tu Ma hải.

- Ta biết! - Vương Lâm lạnh lùng đáp.

Lý Mộ Uyển thầm than, rồi im lặng.

Vừa tiến vào sương mù Tu Ma hải, một luồng khí âm hàn tỏa ra. Cảm giác lạnh lẽo lâu lắm mới gặp khiến Vương Lâm chấn động. Hắn không ngờ ở đây lại có linh lực âm hàn, trong lòng vừa mừng vừa sợ.

So với Hỏa Phần quốc, Tu Ma hải như một tảng băng, hoàn toàn đối lập với sự khô nóng của Hỏa Phần quốc. Đây là lần đầu tiên Lý Mộ Uyển đến Tu Ma hải. Trước đây, nàng nghe nhiều lời đồn về nó, giờ nhớ lại càng thêm tái nhợt.

Vương Lâm đứng trong sương mù. Ở vị trí này, sương mù không quá dày, vẫn có thể thấy bờ biển Hỏa Phần quốc. Một đám mây đỏ xuất hiện, vô số Hỏa linh thú tụ tập. Chúng chỉ dám đứng trên bờ biển, gầm rống phẫn nộ, nhưng không dám bước tới.

Số lượng Hỏa linh thú ngày càng nhiều, nhưng không con nào tiến vào Tu Ma hải. Giữa đại lục và Tu Ma hải dường như có một thứ ngăn cản, khiến chúng không dám bước tới.

Một lúc sau, một con Hỏa linh thú vọt ra, vừa chạm vào sương mù liền kêu thảm thiết. Thân thể nó nhanh chóng nhỏ lại, tỏa ra khói trắng mù mịt. Làn da đỏ rực nhanh chóng chuyển thành màu xám, giống như viên than mới ở trong lò bị ném xuống nước.

Vương Lâm thấy vậy liền an tâm. Nếu Hỏa linh thú dám tiến vào sương mù, đám sinh vật và tu sĩ Tu Ma hải cũng có thể ngăn cản chúng.

Hơn nữa, diện tích Tu Ma hải tương đương mấy ngàn Hỏa Phần quốc. Nếu Vương Lâm muốn trốn, dù Hỏa linh thú có tìm cũng rất khó khăn.

Thân thể Vương Lâm lóe lên, nắm lấy tay Lý Mộ Uyển nhanh chóng lao xuống phía dưới. Cực cảnh thần thức của hắn tản ra, quan sát xung quanh.

Tạo ra một động phủ, nhanh chóng kết đan. Đó là ý định duy nhất trong đầu Vương Lâm lúc này. Chỉ có kết đan thành công, trở thành đệ nhất nhân dưới Nguyên Anh kỳ, hắn mới có thể sinh tồn ở Tu Ma hải.

Đề xuất Tiên Hiệp: Tiên Đạo Phần Cuối
Quay lại truyện Tiên Nghịch (Dịch chuẩn)
BÌNH LUẬN
Ẩn danh

Hữu Luân Lê

Trả lời

1 tháng trước

Chap 933 lỗi

Ẩn danh

Tiên Đế [Chủ nhà]

1 tháng trước

ủa lỗi gì đó b?

Ẩn danh

Tao Pham

Trả lời

2 tháng trước

vương lâm hóa phàm lần 3 chap bao nhiêu thế các đạo hữu

Ẩn danh

Túc Mệnh

Trả lời

3 tháng trước

Chương 1056, 1552, 1816, 1824, 1827 lỗi

Ẩn danh

Tiên Đế [Chủ nhà]

3 tháng trước

Cảm ơn bạn mình đã fix hết rồi nha.

Đăng Truyện