Logo
Trang chủ

Chương 136: Sương mù thành biển

Đọc to

Trong khoảnh khắc, cả khách điếm tĩnh lặng như tờ. Mọi ánh mắt đều đổ dồn về lão giả thanh bào. Bàn tay hắn siết chặt cổ gã thanh niên, ánh mắt lạnh lùng đảo quanh.

"Ánh mắt như điện!" Ý nghĩ đó chợt lóe lên trong đầu đám tu sĩ, toàn thân bọn hắn không khỏi rùng mình.

Một gã tu sĩ Kết Đan Kỳ đang cầm chén rượu trên tay, vội vàng cúi đầu, ánh mắt lộ vẻ hoảng sợ, trong lòng thầm than khổ: "Cái cảm giác này... chắc chắn là Nguyên Anh Kỳ!"

Lão thu hồi ánh mắt, buông tay ra. Trên cổ gã thanh niên hiện lên một vết hằn đen kịt.

- Nói! Kể lại toàn bộ sự tình đã xảy ra. - Lão nâng chén rượu lên uống cạn, rồi mới chậm rãi mở miệng.

Gã thanh niên không dám thở mạnh. Với tu vi Trúc Cơ hậu kỳ của hắn, thật khó có thể nhìn thấu được đối phương. Nhưng bằng vào kinh nghiệm của bản thân, hắn đoán tu vi của lão ít nhất cũng phải là Kết Đan trung kỳ, thậm chí là hậu kỳ.

- Bẩm tiền bối! Cách đây nửa tháng, người đó đột nhiên xuất hiện, giết chết mười vị tu sĩ Kết Đan Kỳ của Đấu Tà Phái. Sau đó không biết vì sao, trên người hắn lại có Bách Nhật Tru Sát Lệnh. - Gã thanh niên nhanh chóng kể lại chi tiết những gì mình biết.

Đôi mắt lão giả khẽ nheo lại, tay phải phất nhẹ một cái. Hai mắt gã thanh niên lập tức trợn ngược, thân thể hóa thành một làn sương máu, tan biến trong gió.

Đám tu sĩ trong khách điếm rùng mình, trong lòng ai cũng muốn rời đi, nhưng không ai dám bước chân đầu tiên.

Lão nhân thanh bào trầm ngâm một lát rồi liếc mắt nhìn quanh. Sau đó, lão dừng mắt lại trên một gã tu sĩ Kết Đan sơ kỳ, cất giọng:

- Ngươi! Lại đây.

Thân thể gã tu sĩ Kết Đan sơ kỳ run lẩy bẩy, hắn vội vàng đứng dậy, run rẩy tiến đến trước mặt lão nhân, cung kính nói:

- Vãn bối Hứa Mộc! Tham kiến tiền bối. Tiền bối có gì sai bảo, vãn bối xin dốc lòng. Vãn bối xin lấy Kim Đan trong người ra thề, tuyệt không dám nói dối nửa lời, chỉ mong tiền bối khai ân.

Lão nhân thanh bào nâng chén rượu uống cạn, rồi chậm rãi nói:

- Từ khi bước vào khách điếm, nghe những kẻ kia đàm luận, linh lực trong cơ thể ngươi có chút hỗn loạn. Chứng tỏ, ngươi đã tận mắt chứng kiến, đúng không?

Hứa Mộc hít sâu một hơi, trong lòng vẫn còn sợ hãi, thấp giọng đáp:

- Vãn bối... đúng là đã nhìn thấy sát tinh đó.

- Tu vi của hắn? - Ánh mắt lão nhân lóe lên một tia quang mang, hỏi ngay vấn đề mà lão quan tâm nhất, cũng là điều khiến lão tức giận vì gã thanh niên vừa rồi đã không nhắc tới.

- Kết Đan sơ kỳ! - Hứa Mộc không dám khẳng định, vội vàng nói thêm: - Tiền bối! Người đó thoạt nhìn có tu vi Kết Đan sơ kỳ, nhưng hắn lại có hai kiện pháp bảo.

Nghe đến hai chữ "pháp bảo", vẻ mặt lão nhân vẫn thản nhiên, nhưng trong lòng không khỏi xao động.

- Trong đó có một thanh phi kiếm có thể thuấn di.

Lão nhân có vẻ thất vọng, cầm lấy chén rượu uống cạn.

- Ngoài ra còn có một thứ... nhưng vãn bối không nhìn rõ. Chỉ thấy nó là một đạo hồng quang, bên trong có một vật gì đó. Bất cứ ai bị dính phải liền lập tức hóa thành một cái xác khô mà chết.

Lão trầm ngâm một lát rồi đứng dậy. Ném một viên hạ phẩm linh thạch lên bàn, lão vươn tay, nắm lấy Hứa Mộc. Hai người lập tức biến mất tại chỗ, trong nháy mắt đã ra ngoài ngàn dặm.

Lão vừa rời đi, đám tu sĩ trong khách điếm đều có cùng một suy nghĩ:

- Nguyên Anh Kỳ!

Dưới sự dẫn đường của Hứa Mộc, thân ảnh lão nhân liên tục lóe lên trên không trung. Sau khoảng nửa canh giờ, bọn hắn đã đến vị trí của Đấu Tà Phái. Thần thức mạnh mẽ của lão quét qua một lượt, nhanh chóng tìm được Thượng Quan Mặc.

Dưới ánh mắt kinh ngạc của Thượng Quan Mặc, lão nhân thanh bào thản nhiên bức ra một giọt bản mệnh tinh huyết từ mi tâm hắn. Sau đó, lão ném Hứa Mộc sang một bên, căn cứ theo mối liên hệ của giọt bản mệnh tinh huyết, lão nhanh chóng bay về phía Tây Nam.

Về phần Vương Lâm, lúc này hắn đang mang theo Lý Mộ Uyển bay đi rất nhanh. Nhờ có phi kiếm mở đường, sương mù dày đặc của Tu Ma Hải tự động tách ra hai bên, nhường đường.

Trong Tu Ma Hải, quanh năm sương mù bao phủ, chỉ có khoảng một tháng, sương mù lại hóa thành nước biển. Ở trong Tu Ma Hải nhiều năm, nhưng do Vương Lâm luôn bế quan nên chưa từng chứng kiến quá trình sương mù ngưng tụ thành biển.

Một tháng sau khi hắn tiến vào sơn cốc thứ mười bốn, sương mù liền hóa thành nước biển. Từ đó về sau, trong ba năm tiếp theo, quá trình đó cứ lặp đi lặp lại, cho đến khi hắn rời đi. Hôm nay, lại vừa đúng vào thời điểm sương mù hóa thành nước biển.

Lý Mộ Uyển thì khác, gần như năm nào nàng cũng trải qua cảnh tượng này. Dưới sự bảo vệ của đại trận, nước biển không thể xâm nhập vào động phủ. Nhưng đứng từ bên trong nhìn ra, vẫn có thể thấy một làn nước biển xanh thẫm, với vô số linh thú quý hiếm bơi lội qua lại.

Gần bốn năm, bốn lần biển thay đổi. Mỗi lần, Lý Mộ Uyển đều lo lắng, tự mình chủ trì đại trận. Chỉ đến khi nước biển trở lại thành sương mù, nàng mới yên tâm.

Lúc này, cảm giác ẩm ướt do sương mù mang lại, so với khi hai người mới tiến vào năm đó, còn đậm đặc hơn nhiều. Thậm chí có chỗ, sương mù đã có dấu hiệu ngưng tụ thành nước.

- Sắp thành biển rồi. - Lý Mộ Uyển nhẹ nhàng nói.

Vương Lâm vẫn im lặng không đáp. Bất chợt, hắn dừng lại, quay đầu nhìn về phía sau. Hắn ngưng thần quan sát sương mù xung quanh, chỉ thấy sương mù đang dao động nhẹ nhàng, rồi chợt ùa về phía trước. Thậm chí có một số sinh vật sống trong sương mù cũng nhanh chóng bỏ chạy.

- Sư huynh! Có chuyện gì vậy? - Lý Mộ Uyển nhận thấy sắc mặt Vương Lâm thay đổi, liền hỏi.

- Không có gì. - Vương Lâm nói xong liền tăng tốc bay về phía trước. Trong lòng hắn không khỏi lo lắng. Căn cứ vào tốc độ dao động của sương mù, rõ ràng phía sau đang có người nào đó đuổi theo với tốc độ cực nhanh. Mà tu vi của kẻ đó cũng phải rất mạnh, nếu không không thể khiến sương mù dao động đến vậy.

Hơn nữa, sinh vật trong sương mù chỉ tản ra xung quanh, chứ không chạy về phía trước. Điều đó càng khẳng định suy đoán của Vương Lâm.

Thực ra, chuyện này cũng rất dễ hiểu. Giống như trong một ao nhỏ có một đàn cá. Nếu lấy một thanh kiếm đâm thẳng vào trong nước, ngay lập tức đàn cá sẽ tản ra xung quanh, chứ không bơi về phía trước.

Khi còn niên thiếu, Vương Lâm thường xuyên cùng đám trẻ trong thôn chơi đùa, nên đối với những chuyện như vậy hắn hoàn toàn hiểu rõ. Vì thế, lúc này, hắn mới có thể dựa vào tình huống mà đoán ra được.

Ánh mắt Vương Lâm lóe lên hàn quang. Hắn lấy linh dịch ra uống một ngụm lớn. Kim Đan trong cơ thể nhanh chóng vận chuyển, hấp thu linh khí từ linh dịch, hồi phục linh lực đã hao tổn. Tốc độ của Vương Lâm tăng lên đáng kể.

Lý Mộ Uyển cũng cảm nhận được sự khẩn trương của Vương Lâm. Nàng liền lấy từ trong túi trữ vật ra một ít vật liệu, bố trí thành một trận pháp đơn giản, ném về phía sau.

Ánh mắt Vương Lâm lộ vẻ tán thưởng. Lý Mộ Uyển thấy vậy trong lòng ấm áp. Đáng tiếc, nàng đã hao phí tinh thần quá nhiều trước đó, nên lúc này cảm thấy lực bất tòng tâm. Thấy Vương Lâm lấy linh dịch ra uống, tốc độ liền tăng lên không ít, nàng do dự một chút rồi cũng lấy ra chiếc bình mà hắn đưa cho, uống vào vài giọt. Ngay lập tức, tinh thần nàng hưng phấn trở lại. Kinh ngạc nhìn chất lỏng trong bình, nàng thầm khen hiệu quả của nó. Sau đó, nàng tiếp tục bố trí những trận pháp nhỏ.

Hai người bay lên càng cao, lực cản vô hình dần tăng lên. Đây là uy lực đặc biệt của Tu Ma Hải. Bất cứ ai cố gắng thoát ra đều phải chịu ảnh hưởng.

Lão nhân thanh bào còn cách Vương Lâm khoảng bảy ngàn dặm, đưa tay vỗ vào túi trữ vật. Một chiếc hồ lô xanh biếc bay ra. Kích thước của nó nhanh chóng tăng lên, thoáng cái đã to hơn gấp trăm lần. Lão bình tĩnh ngồi lên, hồ lô lập tức bay về phía trước. Tốc độ so với vừa rồi tăng lên gấp đôi.

Vương Lâm càng lúc càng cảm thấy sương mù xung quanh dao động mạnh hơn. Một phần là do tốc độ di chuyển của hắn quá nhanh, phần còn lại là do tốc độ của kẻ đang đuổi theo cũng tăng lên nhanh chóng.

Lúc này, trong Tu Ma Hải, sương mù từ từ mỏng dần. Trong không gian, chậm rãi xuất hiện những làn hơi nước. Nếu đứng từ trên cao nhìn xuống, sương mù trong Tu Ma Hải đã loãng đến mức có thể nhìn xuyên qua.

Dưới ánh trăng, mặt Tu Ma Hải phản xạ một tầng ánh sáng nhàn nhạt. Một làn nước từ từ xuất hiện, nhanh chóng lan rộng. Thoáng cái, trên mặt biển đã xuất hiện những con sóng. Tiếng sóng biển vang vọng khắp không trung.

Lão nhân thanh bào ngồi trên hồ lô chợt cau mày. Trước mặt lão xuất hiện một cái trận pháp. Mặc dù lão không quan tâm lắm, nhưng tốc độ chắc chắn sẽ bị ảnh hưởng.

Hừ lạnh một tiếng, lão vung tay áo, vỗ lên hồ lô. Trong nháy mắt, từ miệng hồ lô phun ra một nguồn năng lượng. Ngay tại miệng hồ lô xuất hiện một gợn sóng, lan nhanh về phía trước. Nơi nó đi qua, trận pháp lập tức tan vỡ. Thậm chí sương mù, nước biển cũng bị đẩy ra xung quanh, tạo thành một cái thông đạo. Lão nhân đang ngồi trên hồ lô liền lao vào trong thông đạo.

Toàn thân Vương Lâm ướt sũng. Sau khi hắn uống xong một ngụm linh dịch, bất chợt lao ra, nhảy thẳng vào làn nước biển.

Hắn ôm lấy Lý Mộ Uyển, thân thể giống như một con cá lướt nhanh tới. Trong nháy mắt, hắn đã lọt vào giữa biển khơi. Quay đầu nhìn lại, ánh mắt Vương Lâm lóe lên hàn quang. Tay hắn điểm một cái về phía phi kiếm đang bay phía trước. Phi kiếm lập tức biến mất tại chỗ.

Sau đó, Vương Lâm kéo tay Lý Mộ Uyển, giống như một thanh kiếm xuyên thẳng từ dưới biển lên trên trời. Trong nháy mắt, hai người đã từ dưới Tu Ma Hải, bay lên không trung, hóa thành một đạo cầu vồng, biến mất phía chân trời.

Lúc này, dưới làn nước, phi kiếm lặng lẽ ẩn mình trong những con sóng, chờ đợi.

Sau nửa canh giờ, ngoài khơi xuất hiện một dòng xoáy. Chu vi của dòng xoáy rộng tới trăm trượng, cuốn theo vô số con sóng lớn.

Tại trung tâm vòng xoáy có một cái thông đạo nối thẳng với đáy Tu Ma Hải. Từ từ, một cái hồ lô xanh biếc chậm rãi hiện lên.

Đề xuất Voz: Bạn gái tôi là lớp trưởng
Quay lại truyện Tiên Nghịch (Dịch chuẩn)
BÌNH LUẬN
Ẩn danh

Hữu Luân Lê

Trả lời

1 tháng trước

Chap 933 lỗi

Ẩn danh

Tiên Đế [Chủ nhà]

1 tháng trước

ủa lỗi gì đó b?

Ẩn danh

Tao Pham

Trả lời

2 tháng trước

vương lâm hóa phàm lần 3 chap bao nhiêu thế các đạo hữu

Ẩn danh

Túc Mệnh

Trả lời

3 tháng trước

Chương 1056, 1552, 1816, 1824, 1827 lỗi

Ẩn danh

Tiên Đế [Chủ nhà]

3 tháng trước

Cảm ơn bạn mình đã fix hết rồi nha.