Ánh mắt Vương Lâm khẽ động, thần thức lan tỏa, thân hình hắn cực nhanh, vừa phi hành vừa đảo mắt quan sát bốn phía. Bỗng nhiên, cước bộ hắn khựng lại, ánh mắt hướng về phía Bắc. Cách đó hơn hai ngàn dặm, hắn đã phát hiện hai tu sĩ, đang vội vã hướng Đông mà đi.
Hai gã tu sĩ này đều là nam nhân, một người tuổi còn trẻ, tu vi chỉ ở Trúc Cơ sơ kỳ, người còn lại trạc tuổi trung niên, tu vi đã đạt tới Kết Đan sơ kỳ. Vương Lâm thoáng nhìn qua, thân hình liền lóe lên, nhanh như chớp giật, hướng về phía hai người kia mà lao tới.
Mạch Quốc Vinh, thân là đệ tử của Hạo Thiên Tông, lần này tuân theo sư phụ chi mệnh, đến Vân Thiên Tông dự lễ hội Khai Linh hai năm một lần. Cái gọi là hội Khai Linh, thực chất là một hội đấu giá đan dược do Vân Thiên Tông tổ chức.
Vân Thiên Tông nổi danh với thuật luyện đan ở Sở quốc, đan dược do họ luyện chế, dù là tu chân quốc cấp bốn cũng thường xuyên có người tìm đến giao dịch. Chẳng qua, thông thường Hội Khai Linh mười năm mới diễn ra một lần. Còn loại Khai Linh nhỏ hai năm một lần này, thường do đệ tử cấp thấp của các môn phái ở Sở quốc tham gia, coi như cho bọn hắn một lần lịch lãm.
Hội Khai Linh nhỏ này không có đan dược quá trân quý. Thông thường chỉ là một vài phương thức luyện chế đan hoàn, nhưng đối với đệ tử cấp thấp, những đan dược đó cũng là thứ khó tìm.
Phải biết rằng, phàm là sản phẩm từ Vân Thiên Tông, hiệu quả nhất định cao hơn đan dược cùng loại một bậc. Như vậy, đan dược do Vân Thiên Tông luyện chế ra đều có giá trị nhất định, được nhiều người ưa chuộng.
Mà Vân Thiên Tông, bình thường ngoại trừ hội Khai Linh này thì cự tuyệt mọi giao dịch. Vì vậy, dù chỉ là hội Khai Linh nhỏ hai năm một lần, các môn phái ở Sở quốc vẫn phái ra một lượng lớn đệ tử cấp thấp đến tham gia.
Mạch Quốc Vinh vô cùng tự hào khi được chọn tham gia hội Khai Linh, nhưng hắn biết, sở dĩ có được cơ hội này, tất cả đều nhờ hắn có một sư phụ tốt.
Nghĩ đến đây, ánh mắt Mạch Quốc Vinh hướng về phía trung niên kia. Người này tướng mạo bình thường, sắc mặt vàng như nghệ, thân thể thoạt nhìn như sắp lìa đời. Nhưng Mạch Quốc Vinh không dám khinh thường, thân tâm đều tràn ngập sự kính trọng. Không cần nói đây là sư tôn của hắn, chỉ xét tu vi Kết Đan sơ kỳ của người này, Mạch Quốc Vinh cũng đã thấy vận khí của mình vô cùng tốt.
Phải biết rằng, được tu sĩ Kết Đan kỳ để mắt thu làm đệ tử, chuyện này ở Hạo Thiên Tông cũng không có nhiều. Điều này đại biểu cho thân phận của hắn, nháy mắt đã trở thành đệ tử nội môn. Tuy còn kém đệ tử hạch tâm, nhưng nếu tu vi Mạch Quốc Vinh đạt tới Trúc Cơ hậu kỳ, tự nhiên sẽ trở thành đệ tử hạch tâm.
Ngoài ra, điều khiến hắn càng tôn kính sư tôn hơn, chính là sư phụ hắn là một trong số ít người luyện đan ở Hạo Thiên Tông. Vốn người luyện đan không nhiều, tuy không thể so với Vân Thiên Tông, nhưng chênh lệch cũng không lớn.
Do đó, thân phận sư phụ ở Hạo Thiên Tông lập tức cao hơn. Có câu "nước lên thuyền lên". Chuyện này tất nhiên liên quan đến Mạch Quốc Vinh, khiến hắn cảm thấy mình tài trí hơn người so với đệ tử nội môn.
"Tĩnh tâm ngự kiếm, không nên mất bình tĩnh. Nơi này chắc hẳn rất gần Vân Thiên Tông, chớ để mất danh tiếng của Hạo Thiên Tông ta!"
Giọng nói khàn khàn cắt ngang suy nghĩ của Mạch Quốc Vinh, hắn vội vàng gật đầu đáp ứng, không dám nghĩ miên man, nhanh chóng theo sau.
Một lát sau, Mạch Quốc Vinh nhìn sư phụ phía trước, vừa phi hành vừa tò mò hỏi: "Sư phụ, Vân Thiên Tông..."
"Im lặng!"
Hắn còn chưa nói xong, trung niên mặt vàng kia bỗng biến sắc, thân hình lập tức dừng lại, vội quay đầu nhìn phía sau, nhíu mày quát khẽ.
Mạch Quốc Vinh ngẩn ra, vội dừng thân, quay đầu nhìn. Chỉ thấy trên bầu trời xanh mây trắng, không có gì dị thường, hắn nghi hoặc trong lòng. Nhưng lúc này, từ xa truyền đến tiếng động ầm ầm. Tầng mây phía xa bị một luồng sức mạnh hùng hậu thúc đẩy, chậm rãi di chuyển về phía trước. Tầng mây dường như biến thành gợn sóng, mây trôi đồng loạt tán ra.
Vẻ mặt Mạch Quốc Vinh lập tức biến đổi, ánh mắt lộ vẻ hoảng sợ.
Cùng lúc đó, một bóng đen với tốc độ cực nhanh lao tới, chỉ vài hơi thở, bóng dáng người đó đã đến gần.
Mạch Quốc Vinh nhìn rõ, người này mặc quần áo đen, khuôn mặt lạnh lùng, mái tóc bạc bay sau lưng, thoạt nhìn có một loại cảm giác yêu dị.
Theo đánh giá của Mạch Quốc Vinh, tu vi của người này sâu không lường được như biển cả. Nhất là đôi mắt, tràn đầy vẻ lạnh giá vô cùng tận, mơ hồ còn lộ ra hàn ý như băng giá, khiến người ta kinh hãi.
Mạch Quốc Vinh vội cúi đầu, đứng sau sư phụ với sắc mặt tái nhợt, thân tâm lạnh giá.
"Sát khí quá nặng!"
Luyện đan đại sư Từ Ly của Hạo Thiên Tông, sư phụ của Mạch Quốc Vinh, con ngươi co rút. Với thần thức của lão, lập tức phát giác tu vi đối phương đã vượt xa mình, nhất là sát khí trên người đối phương, càng khiến người ta rợn người.
Theo đánh giá của lão, dù người này chưa đạt tới Nguyên Anh kỳ, nhưng lại cho lão cảm giác như khi gặp tu sĩ Nguyên Anh kỳ nội tông.
Do đó, hắn không dám khinh thường. Theo hắn, tu sĩ Nguyên Anh kỳ ở Hạo Thiên Tông cũng không tràn ngập sát khí như người này.
Cả đời Từ Ly nghiên cứu thuật luyện đan nên cực kì mẫn cảm với sự dao động của linh lực. Lão có thể tưởng tượng được, người có sát khí như thế, đôi tay tất nhiên nhuốm máu tanh vô cùng. Đối với người như vậy, nếu không cẩn thận, sẽ rước họa vào thân.
Nghĩ đến đây, hắn vội cung kính ôm quyền, trầm giọng nói: "Đạo hữu, tại hạ Từ Ly của Hạo Thiên Tông, đây là tiểu đồ. Các hạ vội vã đến, không biết có chuyện gì? Nếu Từ mỗ giúp được, nhất định không từ chối."
Gã thanh niên đầu bạc kia chính là Vương Lâm. Hắn liếc nhìn hai người, dừng mắt trên người Từ Ly, rồi ôm quyền, trầm giọng hỏi: "Đạo hữu, nơi này là tu chân quốc nào?"
Từ Ly ngẩn ra, đánh giá đối phương vài lần, trầm giọng đáp: "Nơi này là Sở quốc, không biết đạo hữu từ đâu đến?"
"Sở quốc..."
Vương Lâm trầm ngâm một chút, không trả lời câu hỏi của đối phương, tay phải vỗ lên túi trữ vật.
Hành động này khiến vẻ mặt Từ Ly đại biến, vội kéo đệ tử Mạch Quốc Vinh lùi lại vài bước, ánh mắt lộ vẻ thận trọng.
Vương Lâm nhìn hắn, tay phải vừa lật, trên lòng bàn tay xuất hiện một viên ngọc giản. Hắn dán ngọc giản lên trán, một bản đồ rộng lớn hiện ra trong đầu.
Viên ngọc giản này hắn lấy được từ Chu Tử Hồng ở Chiến Thần Điện, ghi chép tin tức chung quanh Hỏa Phần quốc.
Nghe đến hai chữ "Sở quốc", hắn nhớ ra dường như đã từng nhìn thấy nó ở đâu đó.
Tra ngọc giản, hắn biết vị trí một cách rõ ràng.
Sở quốc, phía Bắc của Hỏa Phần quốc, phía Đông của Lâm Tuyên Vũ quốc, giáp biên giới với Tu Ma Hải, còn lại là dãy núi đá vụn gọi là di tích của tiên nhân.
Có thể nói, Sở quốc là một tu chân quốc nằm dựa vào dãy núi đá vụn. Diện tích Sở quốc rất lớn, tu sĩ cũng rất nhiều, là tu chân quốc cấp ba, đứng ở trên cao của cấp ba, có thể đột phá trở thành thành viên tu chân quốc cấp bốn bất cứ lúc nào.
Tất cả những điều này là do Sở quốc có hơn mười tu sĩ Nguyên Anh hậu kỳ. Nguồn lực lượng khổng lồ này là trọng điểm để Sở quốc tiến lên.
Chỉ cần một người trong số này đột phá Hóa Thần kỳ, Sở quốc lập tức sẽ tiến lên trở thành tu chân quốc cấp bốn.
Đây cũng là nguyên nhân năm đó, sau khi Hỏa Phần quốc có kịch biến, tu sĩ Hỏa Phần quốc chọn xâm lấn Tuyên Vũ quốc, chứ không phải Sở quốc!
Dù sao đối với tu sĩ Hỏa Phần quốc, chọn Tuyên Vũ quốc là lựa chọn tốt nhất.
Ngọc giản cũng ghi lại một số môn phái của Sở quốc. Vương Lâm nhìn qua, thu hồi ngọc giản, nhìn Từ Ly, trầm giọng hỏi: "Đạo hữu, nơi này là đâu của Sở quốc?"
Tay trái Từ Ly đặt lên túi trữ vật, âm thầm cảnh giác, nghe đối phương hỏi, trầm ngâm đáp: "Nơi này là dãy núi Vân Thiên!"
Vương Lâm gật đầu, đảo mắt nhìn khắp nơi, cuối cùng nhìn về phía trước, bình thản nói: "Vậy, phía trước cách đây ngàn dặm, trên đỉnh dãy Vân Thiên kia, chính là nơi cư trú của Vân Thiên Tông?"
Từ Ly lộ tinh quang, cẩn thận hỏi: "Các hạ và Vân Thiên Tông có chuyện gì?"
Vương Lâm liếc nhìn Từ Ly như cười như không, chắp tay ôm quyền, nói: "Cảm tạ, cáo từ!"
Nói xong, thân hình Vương Lâm lóe lên, hóa thành cầu vồng, xẹt nhanh về phía chân trời, biến mất không thấy bóng dáng.
Đến khi Vương Lâm đi rồi, Từ Ly mới thở ra một hơi dài, sau lưng ướt đẫm mồ hôi. Gió nhẹ thổi qua, đột nhiên có cảm giác lạnh lẽo.
Vương Lâm mang đến cho lão áp lực quá lớn. Nếu không phải Từ Ly luyện đan hàng năm, tu vi vững chắc, tâm tính hơn người, vừa rồi duy trì với Vương Lâm, chắc chắn đã tâm thần kịch chấn.
Lão thở sâu, quay đầu nhìn đệ tử, lúc này Mạch Quốc Vinh vẫn đang kinh hãi, nhìn về phía Vương Lâm biến mất, run giọng hỏi: "Sư... Sư phụ, người này có tu vi gì? Là tiền bối Nguyên Anh kỳ sao?"
Từ Ly lắc đầu, trầm giọng nói: "Trên người hắn có sát khí, nếu vi sư đoán không sai, e rằng hắn từ Tu Ma Hải chạy ra. Người như vậy có thể thấy trong Sở quốc, nhưng người có sát khí như vậy, cả đời vi sư mới thấy lần đầu."
"Sát khí?"
Mạch Quốc Vinh ngẩn ra.
"Mỗi lần giết một người, lại tích lũy một ít sát khí, khi sát khí đạt tới một trình độ nhất định thì có thể chuyển hóa thành lệ khí. Lệ khí này đối với tu sĩ, là tài liệu luyện khí tốt. Nếu lệ khí tích lũy lâu thì mới chuyển hóa thành sát khí. Sát khí của người này ngập trời. Hắn chưa xuất ra thần thông gì, nhưng thân thể lại phát ra sát khí, làm người ta hoảng sợ. Không biết hắn có thể sử dụng sát khí trên thân thể không? Nếu hắn sử dụng sát khí này, dù là tu sĩ Nguyên Anh kỳ, cũng có thể bị ảnh hưởng mà sinh ra ảo giác."
Từ Ly chậm rãi nói.
Mạch Quốc Vinh thở sâu, do dự hỏi: "Sư phụ, theo người nói, người này chưa đạt tới Nguyên Anh kỳ sao?"
Từ Ly trầm mặc, gật đầu, nói: "Tuy chưa đạt tới, nhưng cách đột phá không xa. Nếu vi sư không nhìn lầm, e rằng hắn đã đạt tới cảnh giới Giả Anh của Kết Đan hậu kỳ đại viên mãn."
"Được rồi, không nhắc chuyện người ngoài nữa, tránh mang phiền toái. Dù khi trở lại Hạo Thiên Tông, cũng không được tùy ý nói lung tung, ngươi có biết không?"
Mạch Quốc Vinh vội gật đầu. Dù Từ Ly không phân phó, hắn cũng sẽ không nói lung tung, dù sao người này mang đến cho hắn cảm giác thật sự đáng sợ. Hắn không muốn rước thêm phiền toái.
Sau khi Vương Lâm xác định vị trí, tốc độ tăng nhanh. Sau khi phi hành rất xa, thần thức cảm nhận được từng luồng linh lực dao động ở phía trước. Theo miêu tả trên bản đồ ngọc giản, phía trước là nơi cư trú của Vân Thiên Tông.
Vương Lâm âm thầm gật đầu, nghĩ rằng thầy trò kia không nói dối. Xác định vị trí, Vương Lâm quyết định, không thể tiếp tục phi hành, mà phải bế quan gần Vân Thiên Tông! Hắn liếc nhìn Vân Thiên Tông phía xa, không nói hai lời quay đầu bay đi.
Trên một ngọn núi cách sơn môn Vân Thiên Tông bảy tám ngàn dặm, Vương Lâm hạ thân, nhìn khắp nơi, hài lòng, tay phải vung về phía trước, một thanh phi kiếm bay ra từ túi trữ vật, đẽo gọt vách đá theo hình trôn ốc.
Một tòa động phủ nhanh chóng xuất hiện trong vách núi. Động phủ này dựa theo thói quen ngày xưa của Vương Lâm, có hai gian thạch thất. Thân hình Vương Lâm lóe lên, tiến vào động phủ, nhìn khắp nơi, suy tư, lại mở thêm một thạch thất.
Làm xong những việc này, hắn bay ra ngoài, tay phải vỗ vào túi trữ vật, Cấm Phiên bay lên. Vương Lâm bấm pháp quyết, chỉ lên Cấm Phiên, Cấm Phiên không gió mà động, nhanh chóng biến lớn, tăng lên hơn mười lần.
Hai tay Vương Lâm biến hóa pháp quyết, đánh ra từng đạo linh quang, Cấm Phiên kéo dài ra vô tận, gần như hình thành tấm màn đen che trời.
Ánh mắt Vương Lâm bình tĩnh, quát nhẹ: "Tán!"
Tấm màn đen run rẩy, từng cái cấm chế rơi xuống, chìm vào vách núi. Hơn một ngàn cấm chế xuất hiện, bao quanh toàn bộ vách núi.
Vương Lâm hít sâu, tay phải phất lên, Cấm Phiên thu nhỏ lại, rơi vào tay hắn, ném xuống, xuyên sâu vào vách đá.
Lúc này, từ ngoài nhìn vào, động phủ trong vách núi biến mất, không còn dấu hiệu gì. Toàn bộ vách núi tầm thường, không có gì thần kỳ.
Vương Lâm trầm ngâm, hai tay liên tục huy động, đánh ra mấy cái cấm chế tàn ảnh, dừng lại trên vài chỗ quanh vách núi, bố trí thành vòng phòng hộ chặt chẽ, mới thở ra.
Hắn bước về phía trước, chạm vào vách núi, thân hình biến mất, đã tiến vào động phủ. Trong động phủ, tay phải hắn chạm vào túi trữ vật, lấy ra một vật.
Đó là Thanh Long ngọc giản mà năm xưa Lý Mộ Uyển tặng. Tuy có vết nứt, nhưng không ảnh hưởng đến việc sử dụng. Vương Lâm nhìn ngọc giản, đánh lên nó, ngọc giản truyền ra tiếng rồng gầm, một con thanh long nhảy ra, vòng quanh thân thể Vương Lâm vài vòng, bóng dáng lớn dần, hóa thành thanh long khổng lồ, xoay tròn quanh thạch thất. Vách đá dường như trong suốt, không có gì cản trở nó.
Thanh long rít gào, chui lên phía trên động phủ, hòa hợp với vách núi, hình thành vòng phòng hộ.
Động phủ này là nơi nghiêm mật nhất mà Vương Lâm bố trí từ trước đến nay.
Gian động phủ này, khiến Vương Lâm tiêu hao rất nhiều công sức. Nguyên nhân là vì động phủ này, nếu không có chuyện ngoài ý muốn, hắn phải ở lại đây một thời gian dài.
Vương Lâm đứng trầm ngâm trong động phủ thật lâu, trong mắt lộ vẻ quyết đoán. Tay phải đặt vào mi tâm, ma đầu Hứa Lập Quốc, ma đầu thứ hai, từng con bay ra.
Hai ma đầu có biểu hiện khác nhau. Ma đầu thứ hai vừa hiện thân liền nhìn về phía Vương Lâm, ánh mắt sùng kính cuồng nhiệt. Chỉ cần Vương Lâm ra lệnh, dù bảo nó cắn nuốt tu sĩ Hóa Thần kỳ, nó cũng sẽ xông lên không do dự, dù chỉ có con đường chết.
Còn ma đầu Hứa Lập Quốc thì nhìn ngắm xung quanh, làm ra vẻ cung kính, cúi đầu khom lưng về phía Vương Lâm, lộ ra nụ cười lấy lòng.
Vương Lâm chỉ vào một gian thạch thất, trầm giọng nói: "Từ hôm nay, hai ma đầu các ngươi tu luyện trong thạch thất, không có sự cho phép của ta, không được ra ngoài một bước, nếu không ta sẽ lập tức tiêu diệt."
Hứa Lập Quốc ngẩn ra, vừa muốn nói, ma đầu thứ hai đã nhanh chóng bay vào thạch thất mà Vương Lâm chỉ. Hứa Lập Quốc do dự, vội nuốt câu nói vào bụng, thầm nhủ: "Lão Nhị sẵn sàng như vậy, nếu hắn không tỏ thái độ, chẳng phải kém lão Nhị?" Vì vậy hắn vội đuổi theo, tiến vào thạch thất.
Khi nhị ma tiến vào, Cực Cảnh Thần Thức Vương Lâm thoáng động, quét qua thạch thất, lưu lại một chút thần niệm, rồi thu về.
Như thế, nếu hai ma đầu không nghe lời, muốn bay ra, sẽ gặp công kích của Cực Cảnh Thần Thức. Vương Lâm cần cẩn thận phòng bị, dù sao hai ma đầu đều do hắn luyện hóa thành. Nếu bình thường thì hắn không lo lắng, nhưng chuyện tiếp theo hắn phải làm, không cho phép có chuyện ngoài ý muốn, nên hai ma đầu bị hắn bao vây lại.
Làm xong những việc này, Vương Lâm trầm mặc chốc lát, đi vào thạch thất ở giữa, khoanh chân ngồi xuống, thở sâu, tay phải đặt mạnh vào mi tâm, một viên cầu ánh sáng bảy màu lóe ra, bay ra. Viên cầu dần ngưng thật, lộ ra Thiên Nghịch Châu.
Yên lặng nhìn Thiên Nghịch Châu, tay phải Vương Lâm vung lên, Thiên Nghịch Châu lơ lửng một bên. Ngay sau đó, Vương Lâm lấy ra mấy bình ngọc từ túi trữ vật, phân ra hai bên.
Tiếp theo đó, hắn im lặng nhắm mắt, ngồi xuống.
Thời gian trôi qua, trong nháy mắt đã một năm. Trong thời gian một năm này, ngoài việc mỗi ngày Vương Lâm thu thập linh dịch, thân thể gần như không nhúc nhích.
Lúc này ngồi xuống, Vương Lâm không ngừng nén linh lực dư thừa trong cơ thể, hóa thành ba lốc xoáy. Trong lốc xoáy, có một sợi thiên kiếp màu đỏ.
Mấy ngày nay, sợi tơ thiên kiếp đã bị hắn ngăn chặn, nhưng Vương Lâm không dám lơi lỏng. Tuy sợi này còn nhỏ, nhưng lực lượng thiên kiếp có thể hủy hoại thân thể hắn trong nháy mắt. Tuy thân thể đã trải qua trọng tổ, nhưng Vương Lâm không muốn dùng bản thân để nghiệm chứng.
Ngoài ra, thời gian còn lại của Vương Lâm đều dùng để cân nhắc một đạo thuật thần thông, đây là phương pháp thiên môn mà hắn dùng để giải quyết sự đình trệ tu vi.
Đến bây giờ Vương Lâm vẫn nhớ rõ năm đó ở ngọn núi phía sau Chiến Thần Điện, trong sơn động nhìn thấy sự bố trí của thủy tổ Chiến Thần Điện, dựa vào trí nhớ mà khắc ra thuật Thần Đạo!
Năm đó hắn tiêu hao tâm thần, nhìn thấu thuật này, tìm ra chỗ thần thông của nó. Thuật này là pháp môn phân thân hạng nhất, có đầy đủ đại thần thông, tu luyện thuật này đạt được phân thân, hoàn toàn là một khối chân thân.
Dựa vào việc tu luyện cùng lúc với phân thân, tốc độ tu luyện được nâng lên. Trong khoảnh khắc Kết Anh, hai thân thể hợp nhất, nâng cao xác suất thành công của việc Kết Anh.
Nhưng công pháp này không trọn vẹn, tu luyện phân thân có chỗ thiếu sót trí mạng. Phân thân tự hình thành một thân thể, sau khi sinh ra thì không có tu vi, tuổi thọ chỉ không quá ba mươi năm.
Năm đó Vương Lâm không chọn phương pháp này, là vì linh dược của hắn không nhiều, bản thân còn không đủ dùng, thì làm sao cho phân thân dùng được? Nhưng hiện tại, Vương Lâm lại thấy được một số phương pháp có thể khiến hắn không tán công, mà vẫn đột phá Nguyên Anh kỳ.
Tu luyện một khối phân thân, trong ba mươi năm đạt tới Nguyên Anh kỳ, sau đó bản thể và phân thân dung hợp, có thể vượt qua thiên kiếp của cực cảnh tại Kết Đan hậu kỳ!
Như vậy, hắn vừa không sử dụng tán công, vừa có cơ hội đột phá tu vi. Chẳng qua phương pháp này có một chút khó khăn, đó là làm sao trong ba mươi năm, phân thân phải đạt tới Nguyên Anh.
Với sự trợ giúp của Thiên Nghịch không gian, thời gian ba mươi năm sẽ kéo dài ra rất nhiều. Dựa theo phân tích thông thường sáu lần, nếu ở trong Thiên Nghịch không gian, Vương Lâm có thể có được thời gian ba giáp, tức là một trăm tám mươi năm.
Nhưng phương pháp này còn một vấn đề quan trọng, chính là đan dược!
Vấn đề này, sẽ được trả lời ở Vân Thiên Tông! Đây là nguyên nhân khiến Vương Lâm biết được khi đi vào Sở quốc, và sau khi cách Vân Thiên Tông không xa, hắn lập tức quyết định ở nơi này bế quan!
Ánh mắt Vương Lâm bình tĩnh, có ba bình bạch ngọc trên mặt đất trước mặt hắn. Trong thời gian một năm sắp xếp này, linh dịch rơi xuống từ Thiên Nghịch Châu, là do hắn chuẩn bị phần lễ vật đầu tiên cho phân thân!
Trầm mặc một hồi, trong mắt Vương Lâm hiện lên quyết đoán, hắn thở sâu, hai tay bắt quyết, chậm rãi nhắm mắt, theo yêu cầu của thuật Thần Đạo, bắt đầu ngưng luyện phân thân.
Nếu có thể nhìn thấu thuật Thần Đạo này, tu luyện không quá khó, và không liên quan đến tư chất của một người. Năm đó người bố trí Chiến Thần Điện, có thể nói là người có tư chất kém nhất trong Chiến Thần Điện, nhưng chỉ có hắn mới kế tục được sư phụ, chỉ duy nhất một người nhìn thấu bản ghi chép thuật Thần Đạo này.
Đề xuất Voz: [ Hồi ức ] Em ! người con gái đã thay đổi cuộc đời thằng lưu manh .
Hữu Luân Lê
Trả lời1 tháng trước
Chap 933 lỗi
Tiên Đế [Chủ nhà]
1 tháng trước
ủa lỗi gì đó b?
Tao Pham
Trả lời2 tháng trước
vương lâm hóa phàm lần 3 chap bao nhiêu thế các đạo hữu
Túc Mệnh
Trả lời3 tháng trước
Chương 1056, 1552, 1816, 1824, 1827 lỗi
Tiên Đế [Chủ nhà]
3 tháng trước
Cảm ơn bạn mình đã fix hết rồi nha.