Vào năm mười ba vạn bốn ngàn năm trăm, tại Sở quốc, một tu chân quốc cấp ba, xuất hiện dị tượng kéo dài ba ngày mới tan. Các đại môn phái Sở quốc đều phái đệ tử đến dò xét, nhưng cuối cùng không thu hoạch được gì, chỉ phát hiện một động phủ bị bỏ hoang.
Có lời đồn đại rằng nơi đây có bảo vật xuất thế, dĩ nhiên đã bị người khác đoạt đi.
Đối với lời đồn này, một bộ phận tu sĩ không tin, một bộ phận lại tin sái cổ, bởi vì ánh hào quang kia xuất hiện cách Vân Thiên Tông không đến ngàn dặm. Vì vậy, lời đồn Vân Thiên Tông đoạt được bảo vật càng được lan truyền rộng rãi.
Cùng năm đó, Vân Thiên Tông luyện chế thành công một viên Thiên Tổn Đan, một loại đan dược ngũ phẩm sơ khai, có công hiệu vô cùng lớn đối với những Nguyên Anh đã mất đi thân thể. Đan dược này có thể lập tức chữa trị thân thể, không cần đoạt xá mà có thể tái sinh thân thể cũ.
Loại đan dược này vừa xuất hiện đã khiến Vân Thiên Tông, vốn đang ở thời kỳ đỉnh cao, càng thêm nổi danh. Các tu chân quốc cấp ba đều phải ghé mắt đến. Cuối cùng, Cự Ma Tộc, một tu chân quốc cấp bốn, đã dùng một hiệp nghị bí mật hạng nhất để đổi lấy đan dược này. Trước khi rời đi, bọn chúng còn bố trí trước cửa Vân Thiên Tông một bộ pháp trận cực kỳ lợi hại, dù là các tu chân quốc cấp bốn khác cũng khó lòng công phá.
Vào tháng cuối cùng của năm đó, Vân Thiên Tông mở cửa thu đồ đệ. Cứ ba mươi năm một lần, đại lễ thu đồ đệ sẽ diễn ra trong mười ngày.
Các gia tộc tu chân trong Sở quốc đều đưa con cháu chính hệ của mình đến Vân Thiên Tông, mong muốn được gia nhập, trở thành thành viên của Vân Thiên Tông, từ nay về sau rạng rỡ tổ tông, nước lên thì thuyền lên.
Chẳng qua, Vân Thiên Tông thu đồ đệ có yêu cầu cực kỳ cổ quái. Không giống các môn phái khác chú trọng thiên tư linh căn, Vân Thiên Tông chỉ chú trọng một yếu tố duy nhất: duyên pháp.
Kể từ đó, cứ mỗi ba mươi năm một lần, đại lễ đón nhận đồ đệ lại được mở ra. Nhưng trên thực tế, nhiều nhất cũng chỉ thu được mười người, so với mấy nghìn người tham gia thi tuyển thì quả là một con số quá nhỏ, không đáng kể.
Vân Thiên Tông nổi tiếng là thu đồ đệ rất ít. Nhưng sau hàng loạt sự kiện diễn ra, kết quả là gần như tất cả các tán tu đều tha thiết ước mơ được trở thành đệ tử của Vân Thiên Tông.
Trên đỉnh núi cao của dãy Vân Thiên Sơn, một loạt lầu các được sắp xếp tinh mỹ, tràn ngập tiên khí. Nơi đây chính là sơn môn của Vân Thiên Tông, nhưng thực tế chỉ là một góc nhỏ, một bộ phận nhỏ của Vân Thiên Tông mà thôi. Các tòa lầu các khác đều bị thần thông ẩn giấu. Từ xa nhìn lại, ngoài màu xanh tươi của hàng thông ra, không còn vật gì khác.
Ba chữ lớn màu xanh lam, tựa như ba chiếc đèn lồng, bị một loại pháp thuật thần thông khống chế, không nhúc nhích bay lơ lửng trên hư không.
Đó chính là ba chữ: "Vân Thiên Tông".
Mỗi ba mươi năm một lần, khi đại lễ mười ngày thu đồ đệ bắt đầu, trên không trung ba chữ to này liền xuất hiện. Khi mười ngày trôi qua, ba chữ to như vậy sẽ biến mất.
Cứ như vậy, các tán tu trong Sở quốc, các gia tộc tu chân toàn bộ đều biết. Chỉ cần ba chữ Vân Thiên Tông xuất hiện trên không trung, thì đại lễ thu môn đồ của Vân Thiên Tông cũng là lúc bắt đầu, một khi ba chữ biến mất, cũng là lúc đại lễ thu đồ đệ kết thúc.
Sáng sớm hôm nay, trên không trung ngàn dặm không một gợn mây, sóng xanh cuồn cuộn trên rừng thông. Các đạo kiếm quang từ bốn phương tám hướng bay nhanh như tên bắn về phía Vân Thiên Tông. Cách môn phái này một ngàn dặm, các đạo kiếm quang hạ xuống, lộ ra một đoàn người xinh đẹp cả nam lẫn nữ. Những người này tuổi cũng không lớn, một phần trong số đó là một mình ngự kiếm mà đến, phần còn lại là đi theo trưởng bối.
Vì để biểu thị sự tôn kính đối với Vân Thiên Tông, nên về cơ bản, trong vòng bán kính một ngàn dặm, những người bái sư không tiếp tục phi hành, mà dựa vào đôi chân đi bộ tới.
Lúc này, nếu đứng trên không trung nhìn xuống, có thể thấy rõ ràng, trong phạm vi ngàn dặm quanh Vân Thiên Tông, có vô số tốp năm tốp ba cả nam lẫn nữ đều đi bộ tới.
Tại cửa ngoài sơn môn Vân Thiên Tông, có ba tu sĩ trẻ tuổi đứng, phụ trách công việc an bài cho những người đến bái sư.
Lúc này, trong vòng năm trăm dặm của sơn môn Vân Thiên Tông, có hai tu sĩ một nam một nữ đang hướng về phía trước đi đến. Trong đó, nam tử tuổi chừng hai mươi bảy hai mươi tám, trông có vẻ trầm tĩnh, ánh mắt bình thản, trên vạt áo có thêu một phi kiếm màu tím, chứng tỏ hắn đã là một đệ tử nội môn của Kiếm Khí Tông.
Đi bên cạnh hắn là một thiếu nữ tuổi trăng tròn. Nàng mặc một bộ quần áo màu tím, eo được thắt lại bằng tấm vải lụa tơ tằm cùng màu sắc, dáng người đầy đặn cân đối, khiến người ta nhìn không chán mắt.
Quan sát lên phía trên, cô gái này có tướng mạo động lòng người, dùng từ hoa nhường nguyệt thẹn để hình dung cũng chưa đủ để diễn tả. Lúc này, nàng chu miệng, day day hai chân, cất tiếng nói:
"Ca ca, Vân Thiên Tông này có gì tốt vậy, sao huynh cứ khăng khăng dẫn muội đến đây? Muội không thích luyện đan, muội thích Kiếm Khí Tông!"
Người đàn ông thần sắc như thường, nhìn nữ tử, dí nhẹ lên trán nàng một cái rồi cười nói:
"Kiếm Khí Tông giết chóc quá nặng, không thích hợp với muội. Muội phải biết, Vân Thiên Tông là môn phái đứng đầu ở Sở quốc. Kể cả Sở quốc gặp đại nạn cũng không bao giờ lan đến tông phái này. Nếu muội có thể bái nhập vào Vân Thiên Tông, vi huynh cũng hoàn toàn yên tâm, cha mẹ dưới suối vàng cũng nhất định mỉm cười."
Cô gái nghe thấy huynh trưởng nhắc đến cha mẹ, vẻ mặt không khỏi tối sầm lại, trầm mặc một lúc sau, nàng ngoan ngoãn gật gật đầu, nhìn huynh trưởng, cất giọng như chim sơn ca nói:
"Ca ca, nếu muội có thể bái nhập vào Vân Thiên Tông, muội sẽ tập trung luyện đan cho huynh. Huynh thấy thế nào? Đến lúc tu vi của huynh cao, chúng ta trở về gia tộc để mấy lão già cứng đầu kia phải nhìn. Ca ca phải giáo huấn tốt bọn chúng."
Người đàn ông nghe được lời này, quay đầu đi, hai mắt lộ ra một tia lạnh lẽo sắc bén. Vì sợ muội muội hắn không chịu nổi đả kích, hắn không hề cho muội muội biết chi tiết chuyện năm đó.
"Ca ca, huynh xem người kia kìa. Hắn mặc quần áo kỳ quái quá."
Cô gái mở to hai mắt nhìn thiếu niên phía trước, che miệng cười nói.
Nam tử ngẩng đầu lên nhìn, thấy ở hai trăm trượng phía trước, một thiếu niên mặc quần áo vải thô chậm rãi tiến về phía trước. Phải biết rằng, người có thể đến Vân Thiên Tông bái sư thường là các tán tu hoặc các gia tộc tu chân, phàm nhân căn bản không thể đến nơi này.
Cho nên, khi nhìn gần, mới thấy rõ ràng cách ăn mặc của một thiếu niên vùng sơn thôn.
Như nghe thấy thanh âm của thiếu nữ, thiếu niên kia quay đầu lại liếc nhìn hai người một cái, nhìn một hồi rồi thu hồi ánh mắt, tiếp tục đi về phía trước.
Hai mắt người đàn ông thoáng hiện một tia kinh ngạc. Hắn biết tướng mạo của muội gái mình có chút động lòng người, các tu sĩ gặp dọc đường đi đều phải để mắt đến. Nhất là khi tiến vào trong vòng ngàn dặm của Vân Thiên Tông, phàm ai nhìn thấy muội gái hắn cũng đều phải liếc nhìn nhiều lần. Duy chỉ có thiếu niên này, ánh mắt bình tĩnh như nước, khi nhìn đến muội gái hắn không hề có vẻ gì dao động.
Thần thức của người đàn ông đảo qua, tu vi của thiếu niên này chẳng qua chỉ là Ngưng Khí kỳ tầng hai tầng ba mà thôi. Hắn nhìn thoáng qua rồi thu hồi ánh mắt.
Thiếu nữ kia nhìn thiếu niên, ánh mắt lộ ra vẻ hứng thú, bước nhanh về phía trước gọi to:
"Này, ngươi cũng là tới để bái sư phải không?"
Thiếu niên kia nhướn mày, không để ý đến đối phương, tiếp tục bước đi.
Thiếu nữ hừ nhẹ một tiếng, thân mình nhẹ nhàng nhảy lên, vượt qua thiếu niên, dừng lại phía trước người hắn, bất mãn nói:
"Ngươi có bị câm điếc không? Ta hỏi ngươi, ngươi cũng tới đây bái sư hả?"
Thiếu niên liếc mắt nhìn cô gái một cái, bất đắc dĩ nói:
"Chẳng lẽ điều này không phải là vô nghĩa sao?"
Nói xong, hắn lắc đầu, lách qua người thiếu nữ đi tiếp.
Thiếu nữ mặt đỏ ửng lên. Nàng suy xét lại lời nói của mình vừa rồi. Đúng là vô nghĩa, đối phương đã đến nơi đây, mà chính mình lại hỏi hắn có phải đến bái sư không.
Người anh của thiếu nữ khẽ mỉm cười, đối với câu trả lời của thiếu niên, hắn không có gì không vui. Ngược lại, khi muội gái mình hỏi câu hỏi đó, hắn cũng có cảm giác như vậy.
Thiếu nữ dậm chân một cái, lại đuổi theo, sóng vai cùng thiếu niên, bất mãn nói:
"Ta nói đương nhiên không phải là vô nghĩa. Quần áo của ngươi ăn mặc như thế này, nhìn thế nào cũng không giống như đi bái sư. Ngươi nhìn người khác xem, có ai giống như ngươi vậy không? Ngươi phải biết rằng Vân Thiên Tông thu đồ đệ..."
Lông mày thiếu niên nhíu lại, hắn thầm than một tiếng. Xem ra, cô gái này chính là một con nhóc, hơn nữa còn là một con nhóc đặc biệt đáng ghét.
Nếu không phải tu vi hiện tại của hắn còn quá thấp, hắn đã sớm vung tay áo rời đi, không để bị nha đầu kia quấy rầy.
Thời gian thoắt trong nháy mắt đã qua buổi trưa, ánh mặt trời trên không trung dần dần như lửa đốt. Mồ hôi từ trán thiếu niên toát ra, nội tâm hắn cười khổ, thầm nhủ đã lâu rồi mình không thở hồng hộc, có cảm giác của phàm nhân bình thường.
Đúng lúc này, tay phải của thiếu nữ bên cạnh hắn khẽ lật, trong túi trữ vật xuất hiện mấy quả vải, nàng bóc vỏ bỏ vào miệng, liếc nhìn thiếu niên một cái, rồi đưa tay phải ra hỏi:
"Có ăn không?"
Thiếu niên liếc cũng không liếc mắt một cái, lắc đầu, tiếp tục cất bước về phía trước.
Thiếu nữ hừ nhẹ một tiếng, không để ý đến nữa, quay lại bên huynh trưởng của mình, đưa toàn bộ quả vải đặt vào tay ca ca nàng.
Hai canh giờ sau, sơn môn Vân Thiên Tông đã gần ngay trước mắt. Ánh mắt của thiếu niên lộ ra một tia cảm khái, nhìn tòa kiến trúc to lớn này, hắn không tự chủ nghĩ đến năm tháng còn ở Hằng Nhạc Phái.
Thiếu niên này chính là Vương Lâm.
Chính xác mà nói, đây chính là phân thân của Vương Lâm. Sau khi tu luyện thành công Thần Đạo Thuật, hắn đã tách ra khỏi cơ thể một phân thân. Phân thân này và bản thể của hắn giống nhau như đúc, đều có huyết nhục.
Chẳng qua, thời gian tồn tại của phân thân chỉ có ba mươi năm.
Đây là phương án duy nhất hắn tính đến, để không phải tán công, từ bỏ Cực Cảnh, lại vừa có thể có phương pháp đột phá về tu vi. Còn bản thể của hắn đã ẩn giấu ở một vị trí nào đó gần Vân Thiên Tông.
Cái động phủ năm xưa, dĩ nhiên đã bị hắn bỏ đi không dùng nữa. Nguyên nhân là khi phân thân xuất hiện, không ngờ lại gây ra dị tượng, xuất hiện những luồng sáng mờ kéo dài không biến mất.
Vì thế, hắn không thể không mau chóng vứt bỏ động phủ, một lần nữa tìm kiếm một nơi để bắt đầu trường kỳ bế quan.
Bản thể bế quan, phân thân thì nhanh chóng rời đi, cư ngụ mấy tháng ở một sơn thôn dưới chân núi Vân Thiên Tông. Sau đó, khi Vân Thiên Tông thu đồ đệ, Vương Lâm trầm ngâm một lúc rồi quyết định thử một phen.
Vì thế, mới có cảnh tượng như trước mắt. Kỳ thật, ý định ban đầu của hắn là sử dụng các linh dịch, sau đó tìm cách làm đệ tử của Vân Thiên Tông, trà trộn vào trong đó để trộm cắp dược vật.
Hiện tại, nếu có thể được Vân Thiên Tông thu làm đồ đệ, Vương Lâm cũng muốn thử một phen. Nếu có thể thành công, thì không cần phải bắt người để giả dạng trà trộn vào nữa.
Những người đến Vân Thiên Tông bái sư đều được đưa đến một khu nhà bên ngoài để nghỉ ngơi, đợi kỳ hạn mười ngày qua đi, tất cả sẽ tiến vào, để tu sĩ Vân Thiên Tông tiến hành sàng lọc.
Vương Lâm và thiếu nữ đều được đệ tử Vân Thiên Tông đưa vào ngọn núi phía sau cửa, ngay sau đó, huynh trưởng của nàng xoay người rời đi. Tuy nhiên, trước khi rời đi, hắn còn liếc nhìn Vương Lâm vài lần.
Ánh mắt của Vương Lâm bình tĩnh. Tuy rằng tu vi của hắn không bằng, nhưng kinh nghiệm thì không thiếu. Hắn nhận thấy tu vi của thanh niên này tuyệt đối không đạt tới Kết Đan kỳ, nhiều nhất cũng chỉ là Trúc Cơ hậu kỳ thôi. Đối với tu sĩ bậc này, bản thể của Vương Lâm nếu muốn giết cũng không cần tốn nhiều sức.
Lưu lại ở Vân Thiên Tông mấy ngày, ba chữ lớn trên bầu trời chậm rãi tiêu tan, cuối cùng biến mất. Lúc này, đại lễ thu đồ đệ của Vân Thiên Tông xem như đã kết thúc.
Tiếp theo, trong vòng mười ngày, tất cả mọi người sẽ tiến vào Vân Thiên Tông, chuẩn bị sát hạch để bái sư, tuyển ra nhiều nhất mười đệ tử, số còn lại phải rời khỏi Vân Thiên Tông.
Ngày này, ở ngọn núi lớn phía trên Vân Thiên Tông, mấy nghìn đệ tử muốn bái sư đều khoanh chân ngồi, lẳng lặng chờ đợi khảo nghiệm. Trong số những người này, có nam có nữ, có già có trẻ, trong đó người có tu vi cao nhất đã đạt tới Kết Đan kỳ, thấp nhất thì cũng không sai biệt nhiều so với Vương Lâm, chỉ là tầng ba của Ngưng Khí kỳ.
Ở bốn phía trên cao, có mấy người mặc trang phục đệ tử màu trắng của Vân Thiên Tông, trên mặt bọn họ đều thể hiện vẻ lãnh đạm, mơ hồ lộ ra một cỗ ngạo khí. Dù sao, bọn họ cũng đã là thành viên của Vân Thiên Tông, thân phận so với những người đến bái sư này tự nhiên cao hơn một bậc.
Không lâu sau, một người mặc áo trắng, một trung niên trên cổ tay áo có hình ba chiếc đỉnh, chậm rãi từ phía trên của Vân Thiên Tông bay xuống. Người này dừng lại ở giữa không trung, liếc mắt nhìn xuống mọi người một cái, giọng điệu trầm thấp nói:
"Vào làm môn hạ Vân Thiên Tông ta chỉ có mười người, nếu người nào không muốn, hiện tại có thể rời đi."
Những lời này vừa dứt, trên sân mấy nghìn người không một ai đứng dậy rời đi, ai nấy đều lộ ra ánh mắt kiên định. Trong số những người này, ít ra cũng có vài tu sĩ Kết Đan kỳ, bọn họ biết, lời nói của người đàn ông trung niên chính là để cho bọn họ nghe.
Yên lặng chờ một chút, người đàn ông trung niên vung tay trái lên, trên bãi đá bỗng nhiên xuất hiện một lực đẩy mạnh. Lập tức, các đệ tử bái sư trong khoảng này đều bị đẩy đi vài bước, lộ ra một khoảng trống lớn hơn mười trượng trên sân đá.
Cùng lúc đó, một luồng xoáy màu đen bỗng nhiên từ nơi đó dâng lên, mây khói cuồn cuộn bên trong quay cuồng mãnh liệt. Trông có chút đồ sộ. Cột trụ tạo bởi hắc vụ dường như một cánh tay to lớn chống đỡ thiên địa, từ trong mặt đất dâng lên rồi kéo dài về phía chân trời, nhìn theo lên căn bản không thấy điểm cuối.
"Mọi người, bất kể sử dụng loại phương thức nào, nếu có thể cảm nhận được loại vật chất gì bên trong cột trụ này, thì coi như đủ tư cách, thời gian là sáu canh giờ!"
Thanh âm của người đàn ông trung niên kia chầm chậm truyền đến. Sau khi nói xong, thân hình hắn chợt lóe sang một bên, lẳng lặng đứng thẳng nhìn về phía cột trụ hắc vụ.
Vương Lâm thần sắc như thường, ánh mắt bình tĩnh nhìn chằm chằm vào cột trụ hắc vụ, vẻ trầm tư hiện lên. Mặc dù nói đây là phân thân của hắn, hơn nữa khi cô đọng ra phân thân, thần thức và tu vi của hắn không hề có bên trong phân thân. Nhưng trừ bỏ tu vi và thần thức ra, hắn giữ lại toàn bộ pháp thuật và tất cả trí nhớ, không bỏ sót một chút nào.
Lúc này, ánh mắt Vương Lâm chợt lóe lên, trong đầu không ngừng phân tích. Dần dần, ánh mắt của Vương Lâm lộ ra vẻ mỉm cười. Cột trụ này, theo hắn thấy rõ ràng chính là một loại cấm chế thuật, tác dụng của cấm chế là hạn chế một số loại dò xét nhất định của những người bái sư.
Như vậy, Vân Thiên Tông chắc hẳn muốn dùng phương pháp này để loại trừ những kẻ ít thành tâm bái sư. Chẳng qua, nghi vấn duy nhất của Vương Lâm là cấm chế này hạn chế về phương diện gì?
Nói cách khác, Vân Thiên Tông sử dụng cấm chế này để tìm ra đệ tử như thế nào!
Dựa theo hiểu biết về cấm chế của Vương Lâm, với cấm chế trước mắt, đối với người bình thường, hầu như không thể nhìn thấu bên trong.
Mà nếu Vương Lâm hoàn toàn hiểu rõ, thì hắn sẽ có biện pháp tốt hơn để nắm bắt được ẩn ý của Vân Thiên Tông. Tuy nhiên, đây không phải là điểm quan trọng nhất. Điểm quan trọng nhất khiến Vương Lâm lo lắng là nếu chính mình không hoàn toàn hiểu được Vân Thiên Tông muốn thông qua cấm chế này tìm dạng đệ tử như thế nào, mà hắn lại coi thường, tùy tiện hóa giải cấm chế bằng trình độ cấm chế thuật của mình, tất nhiên sẽ khiến cho tông phái này chú ý, đến lúc đó lợi bất cập hại.
Cho nên, Vương Lâm không vội phá giải mà lẳng lặng chờ đợi. Hắn không tin Vân Thiên Tông đã bày ra trận thế lớn như vậy, đưa tất cả mọi người tập hợp lại một chỗ, rồi tuyên bố không ai đủ tư cách.
Nếu đúng như hắn phân tích, thì không bao lâu sau, tự nhiên sẽ có người tìm ra đáp án.
Thời gian dần trôi qua, trong nháy mắt đã qua ba canh giờ. Trên sân đá, một số người dần dần ngồi không yên. Bọn họ đã dùng thần thức tra xét, nhưng thần thức khi chạm vào màn hắc vụ liền bị một cỗ lực lượng mạnh mẽ ngăn cản, đẩy bắn trở lại. Mặc cho bọn họ sử dụng phương pháp nào cũng không thành công.
Cuối cùng, có một người bỗng nhiên vỗ vào túi trữ vật, bên trong xuất ra một tượng gỗ điêu khắc. Miệng lẩm nhẩm, hắn ném tượng gỗ về phía cột hắc vụ. Đối với động tác này, người trung niên phụ trách thu đồ đệ không nói gì, mà im lặng nhìn cột đá. Nhưng Vương Lâm cẩn thận để ý thấy người trung niên này tuy biểu tình thong dong, nhưng đệ tử của Vân Thiên Tông ở bốn phía lại có mấy người ánh mắt chợt lóe lên, có vẻ cổ quái.
Tượng gỗ điêu khắc vừa hiện ra lập tức to lên, cuối cùng hóa thành một kim điêu thật lớn, kêu lên một tiếng mãnh liệt, nhằm phía trong hắc trụ. Nhưng ngay khi kim điêu chạm vào hắc vụ, bỗng nhiên xuất hiện một bàn tay to vươn ra, tóm lấy kim điêu, thu vào bên trong màn hắc vụ.
Người tung ra kim điêu lập tức biến sắc, bật mạnh đứng lên, xoay người hướng về người đàn ông trung niên của Vân Thiên Tông, gấp gáp nói:
"Vãn bối thất lễ, mong tiền bối trả lại pháp bảo, đây là trọng bảo của gia tộc vãn bối."
Người trung niên liếc nhìn người này một cái, chậm rãi nói:
"Tượng gỗ điêu khắc kim văn, đây là bảo vật của nhà Công Tôn, bản tông dĩ nhiên không giữ lại, đợi lúc ly khai, tự nhiên sẽ trả lại cho ngươi."
Đệ tử kia lập tức nén giận, mặt giãn ra, ánh mắt lộ vẻ cảm kích, ngồi xuống bãi đá.
"Ta đã nói, các ngươi có thể dùng tất cả các biện pháp để nhìn rõ vật bên trong, như vậy sẽ vượt qua cửa ải này!"
Người đàn ông trung niên lại lần nữa nhấn mạnh.
"Nhưng nếu nhìn thấy rõ ràng, một khi nói ra, chẳng phải người khác cũng biết sao?"
Một thiếu niên trên bãi đá cẩn thận hỏi.
"Không thể! Nếu các ngươi có ai nhìn thấu, thì sẽ biết điểm huyền bí bên trong."
Người trung niên mỉm cười đáp lại.
Đề xuất Voz: Đại Việt Truyền Kỳ
Hữu Luân Lê
Trả lời1 tháng trước
Chap 933 lỗi
Tiên Đế [Chủ nhà]
1 tháng trước
ủa lỗi gì đó b?
Tao Pham
Trả lời2 tháng trước
vương lâm hóa phàm lần 3 chap bao nhiêu thế các đạo hữu
Túc Mệnh
Trả lời3 tháng trước
Chương 1056, 1552, 1816, 1824, 1827 lỗi
Tiên Đế [Chủ nhà]
3 tháng trước
Cảm ơn bạn mình đã fix hết rồi nha.