Logo
Trang chủ

Chương 229: Tượng khắc gỗ giao long

Đọc to

Sống như một chén nước trong, bình thản đối diện thế sự, Vương Lâm dường như đã ngộ ra điều gì đó. Cuộc sống không đao kiếm này tựa hồ đang gột rửa tâm linh hắn.

Giờ khắc này, hắn quên mất thân phận tu đạo, quên đi bốn trăm năm chém giết, thực sự hòa mình vào thế giới phàm nhân, cảm nhận những vui buồn của kẻ trần tục.

Mỗi sớm mai, Vương Lâm đều dậy sớm mở cửa tiệm. Rồi hắn lại an tĩnh ngồi xuống, cầm lấy một khúc gỗ, chậm rãi điêu khắc. Trong tiệm của hắn, đã bày biện không ít tác phẩm.

Những cửa tiệm lân cận dần dà đều biết nơi này đã đổi chủ. Thấy Vương Lâm là một thanh niên ít nói nhưng lại toát lên vẻ phóng khoáng, ai nấy đều có thiện cảm.

Thời gian thấm thoắt thoi đưa, cửa tiệm của Vương Lâm cũng dần có khách ghé thăm. Dù những người này không nhìn thấy linh khí ẩn chứa trong tượng gỗ, nhưng vẫn có thể cảm nhận được sự tinh xảo trong từng tác phẩm. Dần dà, cửa tiệm của Vương Lâm cũng có chút tiếng tăm trong vùng.

Chớp mắt đã một năm trôi qua, lão nhân thần bí kia cũng không còn xuất hiện. Vương Lâm đôi khi vẫn nhớ đến người này, nhưng rồi cũng dần lãng quên.

Hắn hoàn toàn đắm mình vào việc điêu khắc tượng gỗ, tìm lại lạc thú đã mất từ lâu.

Trong cửa tiệm của Vương Lâm, thứ được bày nhiều nhất là những tượng khắc gỗ hình yêu thú vô cùng sống động. Những tượng gỗ yêu thú này, phần lớn phàm nhân chưa từng thấy qua.

Thật vậy, đừng nói đến bọn họ, ngay cả những tu chân giả tới đây cũng ít người có thể nhận ra. Dù sao nơi này cách Tu Ma Hải quá xa, thiên hạ rộng lớn, chủng loại yêu thú vô số, khó ai có thể tường tận hết được.

Lúc này, Vương Lâm đang cầm trên tay một khúc gỗ vuông vắn. Theo từng đường dao khắc của hắn, dần dần hiện ra hình dạng thô sơ của một con yêu thú giống rùa.

Nhìn tượng gỗ trong tay, Vương Lâm buông dao khắc, cầm lấy hồ rượu sứ men xanh đặt bên cạnh. Nhưng buồn cười thay, rượu trong hồ đã cạn.

Thường thì vào lúc này, Đại Ngưu sẽ chạy tới tìm hắn để xem hắn khắc tượng gỗ. Mỗi lần đến, Đại Ngưu đều mang theo một hồ rượu trái cây.

Quả nhiên, không lâu sau, Đại Ngưu thân hình to lớn đẩy cửa bước vào. Gã Đại Ngưu này mới mười hai tuổi nhưng vóc dáng lại rất cao to.

So với một năm trước, thân thể hắn cũng vạm vỡ hơn không ít.

Bước vào phía sau cửa tiệm, Đại Ngưu than thở một tiếng, đi đến ngồi cạnh Vương Lâm, nói:

- Vương thúc, hôm nọ thúc đến nhà ta, cha ta nói cha luôn muốn ta học nghề rèn của cha, nhưng ta không muốn học. Nếu học, ta muốn học nghề khắc tượng gỗ của thúc thúc.

Nói xong, hắn đặt hồ rượu trái cây cầm trong tay xuống bên cạnh Vương Lâm, nheo đôi mắt bé tí nhìn chằm chằm vào bức tượng gỗ chưa thành hình trên tay Vương Lâm.

Vương Lâm cười ha hả, cầm lấy hồ rượu uống một ngụm lớn. Loại rượu trái cây này có vị ngọt ngào, lại pha lẫn chút cay nồng, uống xong trong bụng dâng lên một tia lửa nóng. Thứ rượu này sau một năm, đã trở thành nhu yếu phẩm mỗi ngày của Vương Lâm.

- Vương thúc thúc, thúc đang khắc con vật gì thế, ta thấy nó cứ như là con rùa vậy.

Đại Ngưu nhìn tượng gỗ một cách mê mẩn nói.

Vương Lâm xoa đầu Đại Ngưu, cười nói:

- Con vật này không phải là rùa, nó là một loài sinh vật có tên là chung cổ. Loài này hình dáng không khác mấy so với loài rùa, nhưng thực tế chúng to lớn vô cùng.

Đại Ngưu nửa hiểu nửa không gật đầu. Sau một năm, trong cửa tiệm của Vương Lâm, hắn đã được nhìn thấy vô số loài động vật, loài nào hắn cũng chưa từng thấy qua.

Vương Lâm cầm dao khắc, bắt đầu khắc lên tượng gỗ. Sinh vật này trông giống rùa, nhưng thực tế là một loại linh thú trung phẩm tương đối hiếm thấy trong Tu Ma Hải. Khi chúng nổi cơn thịnh nộ, tu sĩ bình thường khó lòng chống cự.

Tuy nhiên, đối với loại linh thú bậc thấp này, Vương Lâm đã hạ sát vô số, nội đan cũng nuốt vào không ít. Vì vậy, giờ đây hắn điêu khắc loài thú này, hình dáng đã khắc sâu trong tâm trí, từng nhát dao hạ xuống liên tục, không hề do dự.

Sau nửa canh giờ, Vương Lâm đưa dao khắc sâu vào mắt con thú này một chút, lập tức bức tượng gỗ trở nên sống động như thật, dáng vẻ hung ác vô cùng.

Con thú này ngẩng đầu nhìn trời, ánh mắt không cam lòng pha lẫn vẻ sợ hãi, miệng mở rộng như đang phát ra những tiếng rống vô thanh. Một luồng khí mà phàm nhân không thể cảm nhận thấy từ trên tượng gỗ khuếch tán ra.

Chỉ có điều, luồng khí này mới khuếch tán ra chưa được ba tấc, Vương Lâm điểm tay phải một cái, luồng khí này lập tức trở nên mờ nhạt.

Vương Lâm hít sâu một hơi, tùy ý đặt tượng gỗ lên một cái giá. Sau một năm, Vương Lâm phát hiện ra rằng, nhiều nhất hắn cũng chỉ có thể chế tác được tượng linh thú trung phẩm, còn tượng linh thú thượng phẩm thì không cách nào điêu khắc được.

Mỗi lần điêu khắc linh thú thượng phẩm, đến khi chỉ còn vài nét khắc cuối cùng, hắn liền không thể khống chế được, khiến cho bức tượng vỡ vụn.

Vương Lâm biết nguyên nhân chính là do bản lĩnh của hắn chưa đủ. Dù sao, linh thú thượng phẩm cũng tương đương với tu sĩ Hóa Thần kỳ.

Ánh mắt Đại Ngưu lộ ra vẻ say mê. Suốt một năm qua, ngày nào hắn cũng xem Vương Lâm điêu khắc, dần dà trở nên yêu thích lúc nào không hay.

Trong năm qua, hắn cũng đã từng vụng trộm thử cầm dao khắc, nhưng không thể khắc ra được một bức tượng vừa ý. Lúc này, nhìn Vương Lâm dễ dàng khắc ra một hình, hắn không thể nhịn được mà hỏi Vương Lâm.

Vương Lâm trầm mặc một chút, ngẩng đầu nhìn gã thiếu niên, suy nghĩ rồi nói:

- Điêu khắc tượng gỗ cần phải có cảm ngộ. Nếu ngươi muốn học, thì phải xem ta điêu khắc liên tục sáu mươi năm, sáu mươi năm sau ngươi mới có thể chế tác.

Đại Ngưu lè lưỡi nói:

- Sáu mươi năm... Nhưng ta thấy gã thợ mộc họ Chu ở phía nam thành mới hơn bốn mươi tuổi mà đã khắc tượng gỗ rất đẹp rồi mà.

Vương Lâm lại cầm lấy hồ rượu uống một ngụm, nói:

- Ta và hắn không giống nhau.

Ánh mắt Đại Ngưu lộ vẻ bối rối. Rõ ràng, hắn không hiểu lời nói này có ý gì.

Đúng lúc này, bỗng nhiên từ bên ngoài truyền vào tiếng động ồn ào. Đại Ngưu vội vàng đứng dậy chạy ra ngoài thăm dò, không lâu sau liền chạy vào, ngạc nhiên vui mừng nói:

- Vương thúc thúc, con cả của cửa hàng Từ gia đã về rồi, theo sau hắn là hơn mười cỗ xe ngựa, còn có không ít người, trông oai phong lắm!

Nói xong, hắn lại chạy ra ngoài.

Vương Lâm không để ý, cầm lấy một khúc gỗ, nhớ lại hình ảnh một hoang thú to lớn ở nơi cổ thần năm nào. Sau một chút do dự, Vương Lâm liền cầm lấy dao khắc, bắt đầu khắc lên khúc gỗ.

Thời gian chậm rãi trôi đi. Vài canh giờ sau, cửa tiệm bỗng có người đẩy vào. Chỉ thấy Đại Ngưu phấn khởi chạy vào, theo sau hắn còn có một thanh niên thân hình vạm vỡ. Thanh niên này bước vào cửa tiệm, nhìn tượng gỗ bày bốn phía, hai mắt bỗng sáng ngời.

Đại Ngưu nhanh chóng đến bên cạnh Vương Lâm, nháy mắt ra hiệu rồi thấp giọng nói:

- Đừng có bán đắt quá nhé!

Nói xong, hắn vội vàng xoay người, lớn tiếng nói tiếp:

- Từ thiếu gia, ngài xem đi. Ta đã nói tượng điêu khắc gỗ của cửa tiệm này không hề kém của thợ mộc họ Chu. Thế nào, mua vài cái đi.

Vương Lâm bật cười. Tên Đại Ngưu này chắc hẳn thấy một năm qua khách đến cửa tiệm của Vương Lâm không nhiều, nên khi gặp khách hàng giàu có, hắn liền kéo đến tiệm của Vương Lâm trước tiên.

Thanh niên họ Từ kia nhìn một vòng, ánh mắt ngày càng sáng lên. Hắn khác với Đại Ngưu, hắn là người từng trải trên đời, hiện tại đang là một trong những tùy tùng thân tín của Nam Vương thế tử. Hắn liếc mắt một cái đã nhận ra chất lượng của những tượng gỗ này cao hơn rất nhiều so với tượng của thợ mộc danh tiếng ở kinh thành.

Tuy rằng tượng điêu khắc gỗ của thợ mộc họ Chu cũng sinh động như thật, nhưng luôn thiếu một vài thứ. Hắn trầm mặc một chút, bỗng nhiên hiểu ra tượng gỗ của thợ mộc họ Chu so với những vật trước mắt còn kém một chữ, đó là chữ "Sinh"!

Một bên là sinh động như thật, một bên là giống như đang sống.

Chỉ kém một chữ nhưng khác biệt vô cùng lớn.

Thanh niên họ Từ ánh mắt sáng ngời, tiến lên cầm lấy một bức tượng gỗ. Bức tượng giao long này Vương Lâm đã điêu khắc đúng một năm trước.

Con giao long này đầu và thân hướng lên nhìn trời, từng cái vảy trên thân mình đều có thể thấy được rõ ràng, càng làm cho thanh niên họ Từ cảm thấy kinh hãi. Ngay khi hắn chạm vào bức tượng, hắn bỗng cảm thấy con thú này giống như đang sống. Hắn hoảng hốt buông tay, bức tượng gỗ từ trong tay rơi xuống.

Đại Ngưu đã sớm để ý đến vẻ mặt của đối phương. Hắn biết một khi cầm những bức tượng này trong tay sẽ gặp phải một loại cảm giác kỳ lạ. Vì vậy, hắn thường chỉ dám nhìn chứ không dám chạm vào.

"Loảng xoảng" một tiếng, bức tượng gỗ rơi xuống đất. Cũng may đây là chế phẩm bằng gỗ, nên vài lần va đập cũng không gây tổn hại gì.

Thanh niên họ Từ đỏ mặt, vội vàng nói:

- Vương sư phụ, bức tượng này là loài động vật gì vậy? Ta thấy có chút giống như rắn.

Không đợi Vương Lâm trả lời, Đại Ngưu ưỡn ngực nói:

- Đây là giao long! Giao long ngươi biết không? Đây là thần tiên hạng nhất!

- Giao long... - Thanh niên họ Từ lẩm bẩm ghi nhớ, rồi hỏi - Tượng giao long này bán thế nào?

Vương Lâm tùy ý cười, nói:

- Mười lượng vàng.

Đề xuất Voz: Nếu tôi nói nhớ, em có ngoảnh lại
Quay lại truyện Tiên Nghịch (Dịch chuẩn)
BÌNH LUẬN
Ẩn danh

Hữu Luân Lê

Trả lời

3 tuần trước

Chap 933 lỗi

Ẩn danh

Tiên Đế [Chủ nhà]

3 tuần trước

ủa lỗi gì đó b?

Ẩn danh

Tao Pham

Trả lời

1 tháng trước

vương lâm hóa phàm lần 3 chap bao nhiêu thế các đạo hữu

Ẩn danh

Túc Mệnh

Trả lời

2 tháng trước

Chương 1056, 1552, 1816, 1824, 1827 lỗi

Ẩn danh

Tiên Đế [Chủ nhà]

2 tháng trước

Cảm ơn bạn mình đã fix hết rồi nha.