Linh lực dần xoay chuyển càng lúc càng nhanh, xuyên thấu ra ngoài cả cửa hàng cũ kỹ.
Trên bầu trời, hàng ngàn bông tuyết theo nhau rơi xuống mái nhà, cũng bị cuốn vào vòng xoáy, tạo thành một đoàn bông tuyết cuồng vũ, rồi nhanh chóng tan ra bốn phía.
Tuyết rơi càng lúc càng lớn. Sau một hồi lâu, Vương Lâm dần dần thanh tỉnh lại. Khoảnh khắc hắn mở mắt, hơn nửa số tượng gỗ điêu khắc xung quanh đột nhiên vang lên tiếng "rắc", vỡ vụn.
Tuy rằng hơn nửa số tượng gỗ tan tành, nhưng linh uy ẩn chứa bên trong lại tăng lên gấp bội so với trước đây, phẩm chất cũng được đề cao không ít.
Vương Lâm liếc nhìn một lượt, hít vào một hơi thật sâu.
Hắn đứng dậy, đẩy cánh cửa gỗ đi ra ngoài, một luồng hàn khí lạnh thấu xương ập vào mặt.
Vương Lâm ngẩng đầu nhìn lên bầu trời xám xịt, giọng nói bình thản vang lên:
- Hóa Thần, Vương Lâm ta sẽ sớm đạt tới!
Những bông tuyết từ không trung rơi xuống đã lớn hơn, phủ một lớp dày trên mặt đất. Lúc này, cánh cửa của cửa hàng đồ sắt đối diện bỗng nhiên mở ra, Đại Ngưu và cha hắn đang định bước ra thì thấy Vương Lâm đứng ở phía đối diện, không khỏi ngẩn người. Sau đó, Đại Ngưu đạp lên lớp tuyết, hắt xì mấy tiếng, chạy tới bên người Vương Lâm, kêu lên:
- Vương thúc, người biết là chúng ta sang đây phải không?!
Nói xong, thằng nhóc chạy vào phòng, ngồi bên cạnh lò sưởi.
Cha của Đại Ngưu cười hiền, tay cầm một cái giỏ, hướng Vương Lâm nói:
- Vương huynh đệ, dạo này không bận chứ?
Vương Lâm mỉm cười nhường đường, nói:
- Không bận, mời vào nhà rồi nói chuyện.
Cha của Đại Ngưu bước vào phòng, ánh mắt liếc nhìn những bức tượng gỗ điêu khắc xung quanh, lộ vẻ ngưỡng mộ, sau đó đặt giỏ xuống, dường như muốn nói gì đó nhưng lại ngượng ngùng, chưa dám mở miệng.
Lúc này, Đại Ngưu ngồi bên lò sưởi, thấy được những bức tượng cha mẹ và người thân của Vương Lâm, liền thở dài một tiếng, nói:
- Vương thúc, những bức tượng này sao tới giờ con vẫn chưa thấy qua, là thúc vừa mới làm phải không?
Vương Lâm đóng cửa lại, ngồi xuống một bên, đáp:
- Đây là ta làm từ trước.
Đại Ngưu nhìn những bức tượng này không rời mắt, hỏi:
- Vương thúc, những bức tượng này là thúc điêu khắc ai vậy?
Ánh mắt Vương Lâm lộ ra vẻ hoài niệm, chậm rãi trả lời:
- Đây là thân nhân của ta!
Đại Ngưu ngẩn ra, không hỏi thêm gì nữa mà vội vàng đứng lên, chạy đến cái giỏ mộc, mở khăn che ra. Chỉ thấy bên trong đặt ba món ăn được chế biến tinh xảo và hai bầu rượu trái cây.
Vương Lâm nhìn thoáng qua, như cười như không nhìn cha của Đại Ngưu. Ba năm qua, hắn và đối phương cũng thường xuyên qua lại, nhưng đây là lần đầu tiên thấy người đàn ông cởi mở này có thái độ như vậy, hiển nhiên là hắn có chuyện gì đó cần nhờ mình giúp đỡ.
- Tằng đại ca, có chuyện gì ngươi cứ nói thẳng ra đi.
Vương Lâm nói.
Cha của Đại Ngưu do dự một chút, xấu hổ nói:
- Có chút việc! Có chút việc!
Đại Ngưu nhìn giỏ đồ ăn, miệng nuốt nước miếng, đưa tay định chộp lấy. Cha hắn trừng mắt, doạ thằng nhóc vội vàng rụt tay lại, bất mãn lẩm bẩm:
- Không phải chỉ là muốn mượn chút bạc thôi sao, có gì mà ngượng ngùng khó nói.
Cha của Đại Ngưu lập tức đỏ mặt, mắng:
- Tiểu quỷ, ngươi đi về nhà!
Đại Ngưu thè lưỡi ra, nhìn sang Vương Lâm nói:
- Vương thúc, cha con ngượng ngùng không nói thì để con nói vậy. Mẹ con chuẩn bị thuê lại cửa hàng bên cạnh, làm cho cửa hàng nhà con rộng ra, nhưng tiền còn chưa đủ.
Cha của Đại Ngưu thở dài, nhìn Vương Lâm, bất đắc dĩ nói:
- Vương huynh đệ, đại tẩu của ta bảo rằng cửa hàng của chúng ta hơi nhỏ, cho nên người đến mua bán cũng không nhiều. Thấy cửa hàng của Lý gia bên cạnh cho thuê nên đang tính thuê lại.
Vương Lâm mỉm cười gật đầu, cầm lấy bầu rượu trong giỏ, uống một ngụm, hỏi:
- Cần nhiều không?
Cha của Đại Ngưu do dự một chút, nói:
- Cửa hàng của hắn khá lớn, hơn nữa quan trọng nhất là phải thuê hai năm, cần năm mươi lượng bạc... À... Ba mươi hai lạng bạc, ba mươi lượng bạc là đủ rồi.
Đại Ngưu bĩu môi, nhỏ giọng nói:
- Rõ ràng là Mẹ nói cần tám mươi hai...
Chưa đợi thằng nhóc nói hết, cha hắn đã hung hăng trừng mắt nhìn sang.
Vương Lâm gật gật đầu, cũng không nói gì mà đứng dậy đi vào phòng trong, nơi này có một cái rương lớn, trong đó chất đầy toàn bộ là vàng bạc. Vương Lâm tuỳ ý cầm lấy một thỏi vàng, trở lại ngoài cửa hàng, đặt trước mặt cha của Đại Ngưu.
Sau khi nhìn thấy thỏi vàng, cha của Đại Ngưu lập tức ngẩn ra, vội vàng nói:
- Không cần dùng đến nhiều như vậy đâu. Vương huynh đệ, ngươi mau cầm lại đi, ta chỉ cần mượn ba mươi lượng bạc là đủ rồi.
Hắn cho rằng thỏi vàng này ít nhất cũng đến mười lượng, so với con số hắn cần thì lớn hơn nhiều lắm.
Vương Lâm cầm lấy bầu rượu, cười nói:
- Tằng đại ca, số tiền này không phải là cho ngươi mượn mà là tiền ta mua rượu. Từ nay về sau, mỗi ngày một bầu. Rượu trái cây của ngươi không tệ, số tiền này cũng đáng mười năm tiền rượu.
Cha của Đại Ngưu do dự một chút, khuôn mặt lộ ra vẻ kích động, nói:
- Vương huynh đệ, chuyện này...
Ánh mắt Đại Ngưu khẽ nhướng lên nói:
- Cha, người cầm lấy đi. Vương thúc bán một bức tượng gỗ điêu khắc có giá tới mười lượng vàng đó.
Sau khi trừng mắt nhìn Đại Ngưu một cái, cha Đại Ngưu hít sâu một hơi, cầm lấy bầu rượu, hung hăng uống một ngụm, gật đầu nói:
- Vương huynh đệ, cần gì phải nói mười năm, tám năm. Chỉ cần người còn ở nơi này một ngày, ta đều mỗi ngày đưa một bầu rượu này sang đây.
Vương Lâm mỉm cười, nhìn hai cha con, nội tâm đã dần không còn lạnh lẽo nữa mà đã có một tia ấm áp.
Đêm đó, cha của Đại Ngưu uống rất nhiều, hai bầu rượu hiển nhiên không đủ. Đại Ngưu một bên hầu hạ, lấy thêm đến bầu rượu thứ mười mới đủ uống.
Cuối cùng cha của Đại Ngưu say khướt, nhưng bàn tay vẫn nắm chặt thỏi vàng, được Đại Ngưu dìu về.
Trước khi về, Đại Ngưu còn nhỏ giọng nói với Vương Lâm:
- Vương thúc, loại rượu này của nhà con còn nhiều, cha không cho con nói cho người khác biết. Thực tế, nhà con có cả một hầm rượu, có đến mấy hũ rượu lớn, đều là do tổ tiên lưu lại, nghe bảo phía dưới đất còn có không ít. Nếu không phải vì cha con kiên quyết không cho Mẹ đem bán, thì Mẹ cũng không bắt cha đi vay tiền.
Cha con Đại Ngưu đi rồi, Vương Lâm ngồi bên cạnh lò sưởi, nội tâm cảm động. Vàng bạc đối với phàm nhân mà nói là một số tiền lớn, nhưng đối với người tu tiên mà nói thì cũng chẳng khác gì rác rưởi cả, nhìn cũng không thèm để vào mắt.
Hắn lẳng lặng ngồi trong cửa hàng, cầm lấy một đoạn gỗ, tay phải vung khắc đao, bắt đầu điêu khắc.
Thời gian thấm thoắt, đã ba năm nữa trôi qua. Cửa hàng nhà Đại Ngưu đã mở rộng hơn gấp đôi, việc buôn bán quả nhiên đúng như mong mỏi của mẹ Đại Ngưu, so với trước kia tốt hơn rất nhiều. Nhưng theo đó, thời gian rảnh rỗi của Đại Ngưu cũng ít đi, cả ngày đều phải giúp cha làm nghề rèn.
Chỉ sau khi kết thúc những công việc liên quan đến cửa hàng, Đại Ngưu mới có thời gian lê tấm thân mệt mỏi, mang theo một bầu rượu trái cây sang chỗ Vương Lâm, nhìn hắn điêu khắc tượng gỗ.
Thân mình Đại Ngưu vì mấy năm làm nghề rèn mà càng thêm khỏe mạnh. Tiểu tử mười bảy tuổi này dù là giữa mùa đông giá rét cũng chỉ mặc một bộ y phục mỏng manh, không biết rét lạnh là gì.
Chỉ có điều những nếp nhăn trên mặt cha mẹ hắn dần nhiều thêm.
Tướng mạo của Vương Lâm so với sáu năm trước cũng có biến hóa, nhìn qua hắn không còn là một thanh niên nữa mà đã như bước vào tuổi trung niên, trên mặt dần có thêm nếp nhăn.
Đây cũng là do hắn cố ý sử dụng pháp thuật tạo ra, dù sao nếu là một phàm nhân mà sáu năm cũng không có chút biến hóa nào thì đối với những người thuần phác thiện lương xung quanh cũng là một việc khó tin.
Trong ba năm qua, số lần Từ Đào đến chỗ hắn cũng thường xuyên hơn. Gần như tháng nào cũng đến một lần, mang theo rất nhiều vàng bạc cùng với rượu ngon, chủ ý nhờ cậy dựa dẫm không cần nói ra cũng biết. Đôi khi trong lời nói cũng lộ ra mấy thứ này đều là Thái tử hiếu kính.
Đối với vị Thái tử này, Vương Lâm cũng không có nửa điểm hứng thú. Hắn sở dĩ ở lại Kinh đô là vì muốn thấu hiểu cảm giác của người phàm, khiến cho tu vi của mình đột phá.
Tranh đấu quyền thế trong nhân gian, với thân phận của hắn, thật sự không muốn tham dự vào.
Cuối mùa thu năm đó, lá của mấy cây liễu lớn hai bên đường bị gió thổi qua, ào ào lìa cành, rụng xuống, bị gió cuốn đi thật xa, để lại những cành cây trụi lá.
Trên tất cả các con phố đều có thể thấy lá rụng. Vương Lâm từ trong cửa hàng đi ra, trên người mặc quần áo rất dày, đầu đội mũ da. Lúc này, nếu có người của Triệu quốc hay Sở quốc nhìn thấy Vương Lâm, chắc chắn không thể nhận ra đây chính là Sát tinh Vương Lâm, nhân vật oai hùng năm đó, giết người vô số, tay nhuốm đầy máu tanh.
Mặc dù là một số ít kẻ được hắn tha chết cũng tuyệt đối không thể nhận ra.
Lúc này đây, Vương Lâm và người phàm không có gì khác biệt. Không chỉ là vẻ tương tự bên ngoài, mà thậm chí cả xương cốt bên trong cũng không có chỗ nào khác nhau.
Trải qua sáu năm hóa phàm, Vương Lâm đã hoàn toàn trở thành người phàm. Hiện tại, khuôn mặt hắn có chút già nua, tuy rằng thân hình vẫn cao như cũ, nhưng không khác gì một trung niên phàm nhân luôn bận rộn lo lắng việc làm ăn.
Chỉ có một thứ hắn có chút không giống với người phàm, đó chính là ánh mắt của hắn. Trắng đen rõ ràng, không có tạp sắc, ẩn ẩn một tia hàn mang, khiến cho cả người hắn nhìn qua rất phi phàm.
Trải qua ba năm, Vương Lâm cũng không ngồi xuống tu luyện một lần nào. Dù là hồng vụ ngoài cơ thể hắn, từ hai năm trước cũng vô tình bị hắn ngưng luyện hoàn toàn, hóa thành hạt châu màu máu, thu vào trong túi trữ vật.
Đi ra khỏi cửa hàng, một trận gió ập vào mặt, mang theo chút se lạnh của mùa thu, Vương Lâm kéo cổ áo lại, đóng chặt cửa cửa hàng lại, sau đó chậm rãi đi về hướng xa xa.
Lúc này, từ cửa hàng bán đồ sắt đi ra một tiểu tử khỏe mạnh, trong tay cầm một thùng than bỏ đi. Ngay khi bước ra khỏi cửa hàng, hắn thấy Vương Lâm nên nhoẻn miệng cười, nói:
- Vương thúc, lại đi nghe hát à?
Vương Lâm xoay người, cười nói:
- Đại Ngưu, lấy cho ta một bầu rượu.
Thằng nhóc dạ một tiếng, để thùng than sang một bên, vội vàng đi vào cửa hàng. Không lâu sau, hắn cầm một bầu rượu chạy đến, ánh mắt lộ vẻ thân thiết nói:
- Vương thúc, người lớn tuổi rồi, uống ít một chút! Uống vài hớp làm ấm người rồi thôi.
Vương Lâm mỉm cười gật đầu, tiếp lấy bầu rượu, vỗ vỗ vai Đại Ngưu, xoay người chậm rãi rời đi.
Đại Ngưu nhìn bóng dáng của Vương Lâm, trong lòng có chút cảm giác chua xót. Sáu năm qua, trong mắt hắn, Vương thúc từ một người không gì không làm được đã già đi rất nhiều. Hắn giờ vẫn còn nhớ rõ, sáu năm trước, Vương thúc có khuôn mặt đầy anh khí cùng với ánh mắt sáng như sao.
Một đám tượng gỗ rất sống động từ trong tay người này điêu khắc thành hình.
Hắn vẫn nhớ Vương thúc từng nói, chờ khi hắn buôn bán có tiền rồi sẽ trở về cưới người con gái đang chờ hắn làm vợ. Nhưng thoáng cái sáu năm đã trôi qua, Đại Ngưu thủy chung vẫn chưa thấy mặt vợ của Vương Lâm. Đối với việc này, hắn cũng không hỏi lại lần nữa.
Đại Ngưu thở dài, xoay người đi vào trong cửa hàng. Cha hắn cũng đã già rồi, những công việc chủ yếu của cửa hàng giờ đều đến tay hắn. Dù sau khi cửa hàng đóng cửa, cũng còn rất nhiều việc khiến hắn phải làm. Thói quen từ thời niên thiếu thường xuyên nhìn Vương Lâm chế tác tượng gỗ dĩ nhiên cũng không thể tiếp tục được nữa.
Chỉ có thể cách vài ngày, hắn lại bớt chút thời gian chạy đến trò chuyện với vị Vương thúc cô độc này mà thôi.
Trong tiết mùa thu, những cơn gió đã mang theo hơi lạnh, Vương Lâm một đường chậm rãi bước đi. Một lúc sau, cuối cùng hắn cũng đến một quán trọ ở đầu phố, liền bước vào.
Tiểu nhị của quán trọ, vắt một cái khăn trên vai, có chút lanh lợi, nói:
- Ai da, Vương chưởng quỹ đến đó ư, mau mời vào!
Vương Lâm vào trong, cởi mũ da xuống, cười nói:
- Ta cũng không có bạc để thưởng đâu, ngươi có nhiệt tình hơn nữa cũng vô ích thôi.
Tiểu nhị cười ha hả nói:
- Chưởng quỹ đã căn dặn, vị trí đẹp nhất sát cửa sổ phía đông vĩnh viễn lưu lại cho ngài.
Nói xong, hắn bước nhanh vài bước, đến bên chiếc bàn cạnh cửa sổ nhìn ra hướng đông, lấy khăn lau qua mặt bàn rồi lui người ra sau.
Vương Lâm ngồi xuống ghế dài, một lúc sau, tiểu nhị liền bê lên mấy món, lại mang lên một chiếc nồi nhỏ chứa đầy nước sôi. Vương Lâm đem bầu rượu mang theo cho vào trong nồi, bắt đầu hâm nóng rượu.
Thỉnh thoảng Vương Lâm lại lấy ra rót một ly uống, cứ thế ngồi chỗ này nhìn những người lục tục tiến vào quán trọ. Dần dần, quán trọ mỗi lúc một đông. Qua chừng nửa canh giờ, có mấy cô đào cầm đàn từ phía sau phòng đi ra. Mấy người này vừa xuất hiện, quán trọ liên tục vang lên những thanh âm trầm trồ khen ngợi, náo nhiệt hẳn lên.
Trong số mấy cô đào này có một cô gái tướng mạo có đôi chút xinh đẹp. Đa số người đến quán trọ này đều là đến để xem nàng.
Đôi mắt đẹp của cô gái này đảo qua, tay áo vũ động, bắt đầu ngâm xướng.
Thanh âm của nàng rất êm ái, khiến cho những vị khách đến quán uống rượu không ngừng trầm trồ khen ngợi. Trong khoảng thời gian ngắn, không khí đã đạt đến đỉnh điểm.
Vương Lâm mỉm cười nhìn cô gái đang hát, nhâm nhi rượu trái cây. Những ngày như thế này đã diễn ra được hơn một năm.
Không lâu sau, một trung niên hơi béo, mặc một bộ y phục rất dày từ sau phòng đi ra, bước nhanh đến bên cạnh Vương Lâm, ngồi xuống. Tiểu nhị vội vàng cung kính bê lên một bầu rượu.
Người trung niên mập mạp lập tức rót đầy chén, một hơi uống cạn, liếc nhìn Vương Lâm, xấu hổ nói:
- Vương chưởng quỹ, chuyện này...
Vương Lâm cầm lấy bầu rượu, uống một ngụm, cười nói:
- Lý chưởng quỹ, hôm nay ta cũng không đến để thu địa tô, ngươi cứ yên tâm đi.
Trung niên mập mạp lập tức thở phào một hơi, mỉm cười làm lành nói:
- Kinh doanh không được tốt! Ngài đừng nhìn hiện tại ở đây có không ít người, nhưng để mời được đoàn hát này ta đã phải tiêu tốn không ít bạc, làm ăn thật không dễ dàng.
Vương Lâm cười cười, cũng không nói gì mà im lặng nghe khúc nhạc. Trung niên mập mạp họ Lý tên gọi là gì đến bây giờ Vương Lâm vẫn chưa biết. Hai năm trước, người này đến tìm Vương Lâm, đem quán trọ này ra thế chấp để vay hai mươi lạng vàng. Cho tới bây giờ, số tiền này vẫn chưa hoàn trả, nên đương nhiên quán trọ này đã thuộc về Vương Lâm.
Một năm qua, hắn thấy Vương Lâm gần như ngày nào cũng đến đây, trong lòng luôn cảm thấy bất an, thường xuyên lại đây thăm dò ý tứ của hắn.
Đôi mắt đẹp của cô đào kia chuyển động, những người đàn ông trong quán trọ đều vang lên tiếng ủng hộ. Đúng lúc đó, từ bên ngoài truyền đến giọng nói của một người, âm thanh có chút bỉ ổi:
- Ái chà, tiểu nương tử này hát hay thật, khiến cho ta từ phía bắc thành cũng bị câu dẫn đến đây! Hay!
Ngay khi thanh âm truyền tới, một lão nhân tóc tai bù xù, trên mặt chỗ xanh chỗ đỏ, mặc một bộ quần áo màu xám, trên vạt áo phía trước ngực còn có một dấu chân rất lớn.
Hắn vừa tiến vào, lập tức lớn tiếng tán thưởng. Tiểu nhị nhướn mày, lập tức quát lên trách mắng:
- Sao lại có lão ăn mày tới đây, đi ra, hôm nay không có tiền cho ngươi đâu.
Nói xong, hắn muốn tiến lên đẩy lão ra.
Lão nhân kia trừng mắt lên, nói:
- Ngươi đẩy ta ư?! Ngươi nếu dám đẩy ta, ta gục xuống đây không đi liền! Lão tử hôm nay tới để nghe hát.
Ngay khi Vương Lâm nhìn đến lão nhân kia, đôi mắt nhiều năm ảm đạm bỗng nhiên lóe sáng như sao. Lão nhân này không phải ai xa lạ mà chính là kẻ sáu năm trước lừa Vương Lâm một bữa cơm!
Lão trung niên mập mạp chưởng quỹ ngồi trước Vương Lâm lập tức nhướn mày, đứng lên, bước nhanh ra cửa, lấy túi tiền ra, sờ soạng một lúc lâu rồi rút ra một đồng tiền, sau khi ném cho lão nhân, nói:
- Cho ngươi! Đi nhanh đi. Thật là xui xẻo!
Lão nhân cầm lấy đồng tiền, cắn răng một cái, trên đồng tiền còn dính thêm một chút vết xanh, nhếch miệng cười với tiểu nhị, nói:
- Ừ, là thật, còn cứng hơn cả vàng, nhìn ngươi chắc là chưởng quỹ, hừ hừ!
Nói xong, hắn ném đồng tiền trong tay cho tiểu nhị, đắc ý nói:
- Một bình trà!
Sau đó ánh mắt đảo qua, dừng lại trên người Vương Lâm, đi tới. Đây không phải là do hắn nhận ra Vương Lâm, mà là trong cả quán trọ, chỉ có mỗi bàn của Vương Lâm là có một người ngồi.
Tiểu nhị kia ngây người ra một lúc, nhìn đồng tiền trong tay, lại nhìn sang chưởng quỹ. Hắn cũng đã gặp nhiều ăn mày, nhưng kẻ mà cắn đồng tiền một cái, lại lấy ngay đồng tiền vừa được cho để mua trà uống thì là lần đầu tiên gặp được.
Trung niên mập mạp trên khuôn mặt giật giật, xắn tay áo lên, đang định đi lên đuổi lão nhân này ra thì Vương Lâm khoát tay nói:
- Bỏ đi.
Trung niên mập mạp lập tức dừng lại, do dự một chút, nói thêm mấy câu rồi xoay người hướng vào phòng trong bước đi.
Lão nhân cười ha hả, nhìn Vương Lâm nói:
- Ngươi...
Vừa mới thốt ra một chữ, bỗng nhiên lão sửng sốt, nhìn chằm chằm vào Vương Lâm, nhìn kỹ một lúc, sau đó khuôn mặt mới lộ ra vẻ cổ quái, kinh ngạc nói:
- Là ngươi!
Vương Lâm mỉm cười nói:
- Tiền bối, bảy năm không gặp, phong thái vẫn không có gì thay đổi!
Vẻ cổ quái trên mặt lão nhân càng đậm, nhìn chằm chằm Vương Lâm rất lâu, sau đó mới thở dài, trong mắt không ngờ lộ ra một tia tán thưởng, nói:
- Hóa phàm... Không ngờ ngươi thật sự đã Hóa phàm!
Vương Lâm cầm lấy bầu rượu từ trong nồi nhỏ, rót đầy một chén, uống cạn rồi nói:
- Vãn bối chỉ là vật lộn trong phàm nhân mà thôi. Đâu như tiền bối, tự tại ngao du trong nhân gian.
Lão nhân hít một hơi thật sâu, đoạt lấy bầu rượu, tự mình uống một chén, nói:
- Bình sinh lão phu gặp vô số Hóa Thần kỳ tu sĩ, nhưng có thể trong sáu năm thành công hóa phàm thì ngươi là người đầu tiên.
Vương Lâm cũng không nói gì, tâm tình cũng không dao động, chỉ mỉm cười nhìn về phía cô đào đang ngâm xướng.
Lão nhân nhìn thẳng vào Vương Lâm, hồi lâu sau, trong mắt càng lúc càng lộ vẻ tán thưởng, nói:
- Tuyệt không phải chỉ là bề ngoài, mà là đã đạt đến cái thần. Tiểu tử, nếu ngươi có thể lĩnh hội ý cảnh, thì trong vòng một trăm năm, ta cam đoan ngươi có thể Hóa Thần!
Vương Lâm quay đầu lại, uống một ngụm rượu, hỏi:
- Ý cảnh gì?
Lão nhân đang định nói tiếp, bỗng nhiên chớp mắt, cười nói:
- Ngươi xem, cơ thể này đã già rồi, bụng đói thì không nghĩ ra được cái gì cả!
Vương Lâm nhìn lão nhân một cái thật sâu, cười nói:
- Tiền bối cứ chậm rãi mà xem hát, vãn bối cáo từ!
Nói xong, hắn cầm lấy bầu rượu, đứng dậy rời khỏi quán trọ.
Lão nhân ngẩn ra, hai mắt lập tức sáng lên, lẩm bẩm:
- Thú vị!
Vương Lâm mang theo bầu rượu, chậm rãi bước đi trên đường, dưới chân dẫm lên lá rụng. Về tới cửa hàng, hắn mở cửa sau bước vào.
Đề xuất Voz: [Không thể ngủ] Hình như mới gặp ma trong nhà tắm
Hữu Luân Lê
Trả lời3 tuần trước
Chap 933 lỗi
Tiên Đế [Chủ nhà]
3 tuần trước
ủa lỗi gì đó b?
Tao Pham
Trả lời1 tháng trước
vương lâm hóa phàm lần 3 chap bao nhiêu thế các đạo hữu
Túc Mệnh
Trả lời2 tháng trước
Chương 1056, 1552, 1816, 1824, 1827 lỗi
Tiên Đế [Chủ nhà]
2 tháng trước
Cảm ơn bạn mình đã fix hết rồi nha.