Thời gian tựa thoi đưa, thấm thoắt đã hai năm trôi qua. Vương Lâm an cư tại kinh thành cũng đã ngót nghét ba năm.
Đại Ngưu ngày một vạm vỡ, thân thể cường tráng hơn xưa. Xóm giềng láng giềng cũng có thêm vài hộ mới, Khổng chủ tiệm vải vì bệnh mà qua đời, cửa hàng cũng đổi chủ.
Trên gương mặt song thân của Đại Ngưu dần xuất hiện những nếp nhăn, dù vẫn còn trẻ nhưng không giấu nổi dấu vết thời gian.
Trong hai năm này, không ít người mai mối đã đến ngỏ lời, nhưng Vương Lâm đều khéo léo từ chối.
Nhị công tử nhà họ Từ cũng đã cưới vợ, sinh được một quý tử kháu khỉnh. Hôm Từ Đào hồi kinh, y cung kính đến bái kiến Vương Lâm, dâng lên trăm lượng hoàng kim, nói là Thế tử điện hạ kính biếu.
Thực ra, cứ mỗi độ xuân thu nhị kỳ, Từ Đào lại mang đến rất nhiều vàng bạc, Vương Lâm cũng không từ chối, trực tiếp nhận lấy.
Xuân qua thu đến, năm tháng vô tình. Trong hai năm qua, Vương Lâm đã chứng kiến sinh lão bệnh tử, trong lòng không khỏi cảm khái.
Trong hai năm này, hắn chỉ tĩnh tọa thổ nạp vỏn vẹn hai lần. Đối với bản lãnh của mình, hắn cũng chẳng mấy để tâm. Đã lâu lắm rồi hắn không còn để ý đến đám sương hồng quanh thân, giờ chỉ còn lại một tầng mỏng manh, ngưng kết thành ba viên châu đỏ, được hắn thu vào túi trữ vật. Theo hắn suy đoán, nếu viên châu đỏ thứ tư được ngưng tụ thành, đám sương hồng kia sẽ tan biến hoàn toàn.
Cũng trong hai năm này, hai gã tu sĩ kia đã đến đây một lần. Sau khi dâng lên vô số vàng bạc của phàm nhân, bọn chúng cung kính mang đi ba bức tượng gỗ.
Hai năm nay, cửa hàng của Vương Lâm ở phía tây thành cũng dần có tiếng tăm. Khách đến tuy không quá đông đúc, nhưng so với lúc mới khai trương thì đã khấm khá hơn nhiều.
Chỉ có điều, đến cửa hàng của Vương Lâm phần lớn không phải phàm nhân mà là tu sĩ. Thường thì cứ mười người đến, sẽ có sáu bảy người là tu đạo giả.
Mỗi một tu đạo giả đến đây đều dùng vàng bạc của phàm nhân để mua tượng gỗ. Hai năm qua, tượng gỗ bán ra không ít, vàng bạc Vương Lâm tích lũy cũng được một rương lớn.
Việc ở phía tây kinh thành có một kỳ nhân, trong giới tu chân này cũng dần có chút danh tiếng.
Tâm tính của Vương Lâm vẫn luôn bình thản, không hề thay đổi. Cái hắn hướng tới chính là tâm tính của phàm nhân, trải nghiệm cuộc đời của phàm nhân, cảm nhận thiên đạo luân hồi. Cửa hàng này, chỉ là công cụ để hắn cảm nhận thiên đạo, tượng điêu khắc gỗ cũng vậy mà thôi.
Lúc này đã gần cuối năm, trong kinh thành mọi người vui vẻ hân hoan. Vương Lâm từ trong cửa hàng bước ra, ngồi trước cửa, nhìn dòng người qua lại, trong mắt hắn lộ vẻ hồi tưởng sâu sắc.
Đây là lúc hắn kết thúc năm thứ ba ở kinh thành. Sau mỗi năm, cảm nhận tuy không giống nhau, nhưng đều có chút hoài niệm về thời thơ ấu.
Từ trong cửa hàng bán đồ sắt đối diện, Đại Ngưu chạy nhanh ra, tay cầm pháo hoa, phấn khích chơi đùa. Nhìn Đại Ngưu, ánh mắt Vương Lâm lộ vẻ thoải mái. Ba năm qua nhìn đứa bé này lớn lên, từ một thằng nhóc mười một tuổi nay đã là một thiếu niên mười bốn tuổi.
Năm trước, Đại Ngưu thật sự không chịu nổi cha hắn càm ràm, miễn cưỡng bắt đầu học nghề rèn. Tuy nhiên, mỗi khi rảnh rỗi, nó vẫn chạy sang nhìn Vương Lâm chế tác tượng gỗ.
Đại Ngưu tuy không thường đến nữa, nhưng mỗi ngày đều có một hồ rượu trái cây không hề gián đoạn.
Đặt pháo hoa xong, Đại Ngưu hô to một tiếng, chạy đến cạnh Vương Lâm, đặt mông lên ghế gỗ lạnh cóng mà như không hề cảm thấy lạnh. Nó nháy mắt nói:
- Vương thúc, mấy hôm trước con nghe cha con nói. Chưởng quầy họ Lữ ở phía đông muốn gả con gái cho thúc, vì sao thúc lại không đồng ý? Con đã thấy con gái hắn rồi, nhan sắc cũng không tệ đâu.
Vương Lâm mỉm cười, xoa đầu Đại Ngưu, nói:
- Thúc thúc có thê tử rồi.
- Thật sao? Sao con chưa thấy bao giờ?
Đại Ngưu đứng phắt dậy, vẻ mặt kinh ngạc.
- Nàng đang đợi ta ở một nơi rất xa. Sẽ có một ngày, ta sẽ đến tìm nàng.
Ánh mắt Vương Lâm lộ vẻ nhu tình, trong đầu hiện lên hình ảnh một nữ nhân.
- Con hiểu rồi, Vương thúc. Thúc định khi nào việc buôn bán ở kinh thành trở nên phát đạt mới quay về cưới vợ chứ gì.
Đại Ngưu cười ha hả nói.
Vương Lâm đột nhiên cười lớn, gật gật đầu nói:
- Đúng vậy, chờ đến lúc thúc buôn bán có lời rồi mới về cưới vợ.
Đại Ngưu đang định nói tiếp thì cha nó ở cửa hàng đồ sắt gọi vọng sang, Đại Ngưu vội vàng lên tiếng trả lời, vẻ mặt không đành lòng nhìn Vương Lâm nói:
- Trời ạ! Lại phải rèn sắt rồi.
Nói xong, nó bất đắc dĩ quay lại cửa hàng.
Từ trong cửa hàng lại vọng ra vài câu trách mắng của cha Đại Ngưu. Vương Lâm uống một ngụm rượu, lặng lẽ ngồi ở cửa. Lúc này, từ trên trời nhẹ nhàng rơi xuống vài bông tuyết. Dần dần, tuyết rơi ngày một dày. Trận mưa tuyết đầu mùa đã lặng lẽ giáng xuống.
Nhiệt độ nhanh chóng trở nên lạnh hơn.
Bông tuyết rơi vào mặt Vương Lâm, tan thành nước lạnh. Vương Lâm ngẩng đầu nhìn bầu trời bao la, một lúc sau vươn tay phải ra, tùy ý nắm chặt. Thoáng chốc, bông tuyết từ bốn phía lập tức ngưng tụ.
Vương Lâm thở sâu, buông tay ra, bông tuyết lại tan ra bay về bốn phía.
Cảnh tượng này diễn ra cực nhanh, không một người đi đường nào phát hiện ra điều dị thường, chỉ có đám người cúi đầu vội vã chạy đi.
Trời ngày càng tối, người đi đường cũng thưa dần, cuối cùng không còn ai qua lại trên con đường này nữa. Các cửa hàng xung quanh cũng vì trận mưa tuyết lớn mà đóng cửa, không buôn bán nữa, cả nhà quây quần sưởi ấm quanh bếp lửa.
Không chỉ thân thể, ngay cả tâm hồn mỗi người dường như cũng cảm nhận được sự ấm áp khi cả gia đình sum vầy bên lò sưởi, xua tan đi cái giá rét.
Trong ánh mắt Vương Lâm dần lộ vẻ ảm đạm, bông tuyết mang đến cảm giác băng giá, nhưng đối với hắn mà nói thì chẳng đáng kể. Nhưng lúc này, nhìn những cửa hàng xung quanh đã lên đèn, chỉ mỗi cửa hàng của hắn là tối đen như mực, trong lòng hắn bỗng dâng lên một tia lạnh lẽo.
Loại lạnh lẽo này không phải dùng lửa là có thể xua tan, không một loại pháp thuật thần thông nào có thể bù đắp. Loại hàn ý này là cái giá phải trả cho việc cảm ngộ thiên đạo, là điều mà người tu tiên nào cũng phải trải qua.
Muốn Hóa Thần, trước phải Hóa Phàm.
Nhưng Hóa Phàm, nói thì dễ, thực tế lại không hề đơn giản. Hiện tại, Vương Lâm cảm thấy cô độc. Hắn biết rõ sự cô độc này sẽ mãi theo hắn.
Năm tháng qua đi, những người thân bên cạnh lần lượt chết đi, cảm giác dường như cả đất trời chỉ còn lại một mình mình. Đó mới thực sự là cô độc.
Vương Lâm trầm mặc, một lúc lâu sau mới đứng lên, cả người dường như già đi nhiều lắm. Hắn chậm rãi xếp lại cái ghế, đi vào trong cửa hàng, nhẹ nhàng đóng cửa lại.
Hồi lâu sau, từ bên trong cửa hàng sáng lên một ánh lửa. Tuy thoạt nhìn không khác những ngôi nhà xung quanh, nhưng thực tế, ánh lửa này chỉ là lớp vỏ bên ngoài che giấu sự cô tịch ẩn sâu bên trong đáy lòng hắn.
Vương Lâm ngồi bên lò sưởi, trong cửa hàng rất ấm áp, chỉ là nội tâm hắn ngày càng lạnh lẽo. Trầm mặc hồi lâu, Vương Lâm lấy từ trong túi trữ vật ra một bức tượng đặt bên cạnh.
Khuôn mặt khắc trên bức tượng chính là cha hắn.
Nhìn bức tượng, nội tâm của Vương Lâm càng trở nên lạnh giá. Hắn lại lấy ra bức tượng mẹ hắn. Sau đó, một loạt các bức tượng được hắn lấy ra từ trong túi trữ vật, đặt xung quanh.
Trong số các bức tượng này có nam có nữ, có già có trẻ, toàn bộ đều là những người thân quen của hắn ở quê nhà.
Nhìn những bức tượng này, Vương Lâm lộ ra một nụ cười, tuy nụ cười này chứa đầy vẻ thỏa mãn, nhưng nếu có ai nhìn thấy đều có thể nhận ra rằng hắn không phải đang cười, mà rõ ràng là đang khóc không thành tiếng.
Lò lửa chập chờn, lúc sáng lúc tối, chiếu thẳng vào mặt hắn, khi chiếu lên những bức tượng gỗ được điêu khắc lại tạo ra cảm giác kỳ quái.
Nhẹ nhàng cầm từng bức tượng, sự lạnh lẽo trong nội tâm của Vương Lâm cũng giảm đi đôi chút. Tuy nhiên, sự cô độc giảm xuống thì nỗi bi ai lại càng tăng lên.
- Không buông được... Không buông xuống được... Vương Lâm thì thào nói. Năm đó, khi hắn bắt đầu bước vào con đường tu tiên, hắn không bỏ lại được thân nhân, cho đến hiện tại vẫn không thể buông tay!
Tuy nhiên, loại tình cảm này không giống với tình cảm năm xưa. Muốn Hóa Thần, trước tiên phải Hóa Phàm. Nếu thực sự bỏ đi thân tình, buông xuống hết thảy, thì việc Hóa Phàm căn bản là chuyện không thể.
Mỗi tu sĩ Hóa Thần kỳ, sở dĩ cường đại, bên cạnh tu vi thì quan trọng hơn là nội tâm luôn che giấu một nỗi niềm. Chính vì phần tình cảm này mới khiến họ Hóa Phàm, nương theo tình cảm đột phá Nguyên Anh kỳ, đạt đến Hóa Thần kỳ.
Bởi vì phần chấp niệm này, nên khi Vương Lâm Hóa Phàm cũng không gặp quá nhiều khó khăn, mà dần cảm nhận được cảm giác của người phàm.
Giờ khắc này, hắn đắm chìm trong sự tưởng niệm về cha mẹ, lặng lẽ cảm nhận loại cảm giác này, linh lực trong cơ thể hắn một lần nữa lại bắt đầu điên cuồng xoay chuyển. Loại xoay chuyển này dần thấu xuất ra bên ngoài cơ thể, tất cả các tượng gỗ điêu khắc trong cửa hàng bỗng dâng lên một tia linh khí, bắt đầu xoay chuyển cùng nhịp độ với linh lực trong cơ thể hắn.
Đề xuất Tiên Hiệp: Thiên Ảnh
Hữu Luân Lê
Trả lời3 tuần trước
Chap 933 lỗi
Tiên Đế [Chủ nhà]
3 tuần trước
ủa lỗi gì đó b?
Tao Pham
Trả lời1 tháng trước
vương lâm hóa phàm lần 3 chap bao nhiêu thế các đạo hữu
Túc Mệnh
Trả lời2 tháng trước
Chương 1056, 1552, 1816, 1824, 1827 lỗi
Tiên Đế [Chủ nhà]
2 tháng trước
Cảm ơn bạn mình đã fix hết rồi nha.