Ánh mắt Từ Đào chợt lộ vẻ hoảng sợ. Hắn chỉ liếc qua đã nhận ra gã tu sĩ tai to kia chính là kẻ đã bức thế tử điện hạ phải rụt rè, không dám bước chân ra khỏi hoàng cung nửa bước. Trong lòng hắn trào dâng từng đợt sóng lớn, nhưng sau khi nhìn thoáng qua Vương Lâm, hắn liền cố gắng kìm nén bản năng muốn lùi bước, im lặng không nói.
Tiểu đạo sĩ vừa bước vào cửa hàng đã nhe răng cười rộ lên, lớn tiếng quát:
- Sư phụ, chính là hắn! Chính hắn đã đả thương đệ tử!
Tiểu đạo sĩ chỉ thẳng vào Vương Lâm. Hắn quay đầu lại, bỗng kinh ngạc phát hiện sư phụ hắn không hề nhìn người kia, mà lại dán mắt vào những pho tượng gỗ điêu khắc xung quanh.
Vương Lâm vẫn giữ im lặng, nhàn nhã ngồi uống rượu, ánh mắt chỉ lướt qua hai người kia rồi thu về.
Gã tu sĩ tai to kia cẩn thận quan sát những pho tượng gỗ điêu khắc, ánh mắt bỗng khựng lại, dừng trên hai tượng gỗ phía trên. Hai tượng gỗ này chính là hình ảnh người văn sĩ trung niên và lão bà của Bạch Vân tông.
Đại tu sĩ nhìn hồi lâu, mỉm cười tự nhiên như không hề coi mình là người ngoài, ngồi xuống đối diện Vương Lâm.
- Đạo hữu, có thể cho tại hạ xin một chén chứ?
Tu sĩ tai to ôn hòa lấy ra một chiếc chén từ trong túi trữ vật.
Vương Lâm liếc nhìn gã một cái, ném bầu rượu trong tay về phía trước. Tu sĩ tai to bắt lấy, rót đầy một ly. Sau khi uống cạn một hơi, mắt hắn lộ ra ánh sáng kỳ dị, tán thưởng nói:
- Hương vị tuyệt hảo!
Vương Lâm khẽ cười nói:
- Nếu đạo hữu thích, hơn nửa bầu còn lại, tặng ngươi đó.
Tu sĩ tai to cười ha hả, không hề từ chối, lại rót một ly, uống vào. Hắn dừng lại một lúc để thưởng thức, rồi thở dài từ tận đáy lòng:
- Cảnh giới của đạo hữu cao hơn tại hạ một bậc. Dùng cõi nhân gian để hóa phàm, thật đáng bội phục!
Vương Lâm lật tay phải, trong tay lại xuất hiện thêm một bầu rượu, uống một ngụm rồi nói:
- Đạo hữu cũng lấy đệ tử để hóa phàm, dùng thân phận thầy, cha mẹ để cảm ngộ thiên đạo. So với cách của tại hạ cũng có hiệu quả tương đồng, hà tất phải ngưỡng mộ người ngoài.
Ánh mắt tu sĩ tai to như có kỳ quang nhìn Vương Lâm, gật gật đầu nói:
- Xem ra tại hạ quả nhiên không nhìn lầm. Hôm nay nghe tiểu đồ nói, tại hạ đã phỏng đoán được người có liên quan đến sự việc này có cảnh giới tương đương với tại hạ, là người chuẩn bị bước vào Hóa Thần.
Vương Lâm mỉm cười, không nói gì.
- Đạo hữu, không bằng chúng ta thi đua xem ai tiến vào cõi hư vô mờ ảo của Hóa Thần chi cảnh trước, có được không?
Tu sĩ tai to nhìn Vương Lâm, khẽ cười nói.
Vương Lâm như cười như không liếc nhìn tu sĩ tai to một cái, nói:
- Chỉ e trong tâm Vương mỗ có việc này, thì cả đời này không thể có ngày tiến vào Hóa Thần. Đạo hữu nói vậy, hại người không ít đâu.
Tu sĩ tai to cười ha hả, vung tay áo ôm quyền nói:
- Không ngờ trong kinh đô này lại có thể gặp được người như đạo hữu. Tốt! Tại hạ Chu Võ Thái, không biết đạo hữu xưng hô thế nào?
- Vương Lâm!
Hắn cầm lấy bầu rượu, uống một ngụm rồi nói.
- Vương đạo hữu, trong vòng trăm năm, ngươi tất thành Hóa Thần. Chu mỗ hôm nay đến chúc mừng trước vậy.
Tu sĩ tai to Chu Võ Thái mỉm cười nói.
Ánh mắt Vương Lâm bình tĩnh, nhẹ nhàng bâng quơ nói:
- Chu đạo hữu nói sớm quá. Theo nhận xét của Vương mỗ, trong vòng trăm năm tới Chu đạo hữu không tiến vào Hóa Thần, thì người đệ tử kia của ngươi, trong vòng trăm năm đó cũng hẳn phải chết.
Ánh mắt Chu Võ Thái chợt lóe lên, trầm mặc không nói.
Tiểu đạo sĩ trong lòng muốn trừng mắt lên, nhưng thấy sư phụ và người này có vẻ khác lạ, không khỏi phải áp chế lửa giận, hừ nhẹ một tiếng, thầm nhủ kẻ này thật không biết điều. Hắn chưa từng thấy sư phụ nói chuyện với ai như vậy, mà người này chẳng những không cảm kích, ngược lại còn buông lời ác độc.
Ngay cả Từ Đào cũng nhận thấy lời nói của Vương Lâm có phần quá đáng, định nhắc nhở hắn cẩn thận, sợ tu sĩ tai to kia nổi giận.
Nhưng khiến hắn kinh ngạc là, tu sĩ tai to kia trầm mặc một chút, chẳng những không giận, ngược lại còn cười khổ.
Thực ra, với tu vi của tiểu đạo sĩ kia, hắn không thể nào hiểu được ẩn ý trong lời nói của tu sĩ tai to và Vương Lâm. Về phần Từ Đào, chỉ là một người phàm tục bình thường, càng không thể cảm nhận được những ý tứ hung hiểm trong đó.
Tu sĩ tai to sau khi bước vào cửa hàng, tuy sắc mặt ôn hòa, nhưng từ đầu đến cuối đều ẩn chứa dã tâm, mỗi một từ, mỗi một câu nói đều giấu diếm huyền cơ.
Hắn bắt đầu bằng câu đầu tiên, là để khiến Vương Lâm có chút xao động trong tâm. Nếu thành công, nó sẽ ảnh hưởng xấu đến Vương Lâm sau này. Bởi vì muốn Hóa Thần, trước tiên phải hóa phàm. Hóa phàm là để cảm ngộ thiên đạo, giữ cho tâm luôn bình hòa. Một khi có xao động trong tâm, thì cả đời này Vương Lâm có thể sẽ gặp phải tâm chướng, tất nhiên không thể thành công Hóa Thần. Dù cuối cùng có thoát khỏi tâm chướng, thì đó cũng là chuyện của nhiều năm sau. Từ đó có thể thấy được ý định âm hiểm của tu sĩ tai to.
Tuy rằng bị Vương Lâm vạch trần, nhưng gã vẫn không cam tâm, tiếp tục lấy danh nghĩa chúc mừng, nói là trong vòng trăm năm tới, đây cũng lại là một cách nói đầy âm hiểm.
Lời này năm xưa lão nhân cũng từng nói, nhưng bởi vì tu vi của lão đầu quá cao, hơn nữa Vương Lâm vẫn chưa đạt đến cảnh giới như bây giờ, nên không gây ảnh hưởng đến toàn cục, ngược lại có công hiệu ám chỉ, khơi dậy sự tin tưởng, sự kiên định để thành công.
Chỉ có điều, hiện tại lời này từ miệng tu sĩ tai to nói ra, tuy lời giống nhau, nhưng ý lại khác nhau.
Nếu Vương Lâm thật sự nghĩ như vậy, trong vòng trăm năm này không vượt qua, một khi không thể Hóa Thần, thì cả đời này coi như vĩnh viễn không còn cơ hội. Trừ khi hắn có thể có lĩnh ngộ lớn, hiểu ra, thoát khỏi lời nguyền trăm năm này.
Nhận thấy đối phương một mực muốn gia họa người khác bằng lời nói, Vương Lâm cuối cùng phải phản kích.
Hắn trước nói trong vòng trăm năm đối phương không thể Hóa Thần. Đây là cách nói úp mở, lấy câu nói của đối phương, sửa đi một chút để đáp trả. Lời này và lời nói trong vòng trăm năm Hóa Thần có cùng hiệu quả như nhau.
Chỉ có điều, đây không phải là trọng điểm phản kích của Vương Lâm. Câu cuối cùng của hắn mới thực sự là đòn phản kích chính.
Trong vòng trăm năm, tiểu đạo sĩ kia hẳn phải chết. Lời này chỉ ra chỗ mấu chốt trong quan hệ thầy trò giữa tu sĩ tai to và tiểu đạo sĩ kia.
Tu sĩ tai to Chu Võ Thái này lấy hóa phàm chi cảnh bằng cách nương nhờ cảm ngộ tình thầy trò. Lấy ý động niệm, lấy niệm thu đồ đệ, lấy tình dưỡng dục, lấy tâm thành yêu, lấy đau khổ để tiến vào cõi thần. Toàn bộ quá trình này, nhất cử nhất động, tất cả đều nhằm mục đích để toàn bộ thể xác và tinh thần của mình nhập tâm vào tình cảm thầy trò.
Cuối cùng, khi hắn cảm ngộ đến ý cảnh của chính mình, chuẩn bị tiến tới Hóa Thần, thì đó cũng là ngày ra tay giết chết đệ tử của mình, tự tay giết chết đồ đệ mà toàn bộ ký thác tinh thần gửi gắm vào, khiến cho nội tâm đau khổ đạt đến cùng cực, để bước cuối cùng nhập thần.
Nhìn như có tình, kỳ thực vô tình. Nhưng bên trong vô tình này lại ẩn chứa chí tình chí nghĩa. Loại hóa phàm chi cảnh này tuyệt đối không phải ai cũng có thể cảm ngộ, tối thiểu Vương Lâm không làm được.
Cho nên, câu cuối cùng của hắn mới thực sự là đòn phản kích. Trong vòng trăm năm, đệ tử của hắn tất nhiên phải chết, không thể nghi ngờ. Trước tiên là mâu thuẫn với ước hẹn trăm năm cùng tiến vào Hóa Thần, sau lại dùng câu này nói ra nội tâm của tu sĩ tai to thực sự vô tình, và chưa đạt đến tâm trạng bi ai. Đồng thời lại để lại trong nội tâm tiểu đạo sĩ một chút dấu vết như có như không.
Tu sĩ tai to Chu Võ Thái cười khổ. Hắn liếc nhìn Vương Lâm thật sâu, bỗng đứng dậy, hai tay ôm quyền, trầm ngâm một chút rồi nhìn về phía Từ Đào nói:
- Nói với điện hạ nhà ngươi, trong vòng ba ngày đem vũ đỉnh tới đạo quan. Việc này ta không truy cứu nữa!
Nói xong, hắn lại liếc nhìn Vương Lâm một cái thật sâu, rồi xoay người rời đi.
Tiểu đạo sĩ hoàn toàn sửng sốt, vội vàng đuổi theo. Hắn cảm thấy việc hôm nay có vẻ quỷ dị, sư phụ có chút khác thường, không giống như trước kia vì mình mà báo thù.
Đồng thời, câu nói kia của Vương Lâm, không tự chủ được hắn nghĩ tới, trong vòng trăm năm bản thân mình phải chết. Nghĩ đến điều này, hắn không khỏi run rẩy. Ngẩng đầu lên, phát hiện ánh mắt ôn hòa của sư phụ đang nhìn mình, đáy lòng lập tức trở nên ấm áp.
- Phúc Nhi, sao lại cất món đồ chơi nhỏ làm bằng đường đi, sao không ăn?
Tu sĩ tai to nhẹ giọng hỏi, trong thanh âm lộ vẻ đôn hậu.
Tiểu đạo sĩ mắt ửng đỏ, hạ giọng đáp:
- Đệ tử muốn để dành.
Tu sĩ tai to mỉm cười, xoa đầu tiểu đạo sĩ, cười không nói, mang theo hắn chậm rãi rời khỏi con phố này. Chỉ có điều, mặt hắn tuy cười, nhưng trong lòng đang âm thầm dậy sóng, thần thức lướt qua cửa hàng của Vương Lâm một cái thật sâu, trong lòng đã coi người này là đối thủ cạnh tranh lớn nhất trong cuộc đời mình.
Đề xuất Tiên Hiệp: Kiếm Lai [Dịch]
Hữu Luân Lê
Trả lời4 tuần trước
Chap 933 lỗi
Tiên Đế [Chủ nhà]
4 tuần trước
ủa lỗi gì đó b?
Tao Pham
Trả lời1 tháng trước
vương lâm hóa phàm lần 3 chap bao nhiêu thế các đạo hữu
Túc Mệnh
Trả lời2 tháng trước
Chương 1056, 1552, 1816, 1824, 1827 lỗi
Tiên Đế [Chủ nhà]
2 tháng trước
Cảm ơn bạn mình đã fix hết rồi nha.