Sất Hổ lập tức lĩnh hội, chân thành nói:
- Tằng huynh! Chắc chắn không để huynh chịu thiệt. Có yêu cầu gì cứ nói, đừng ngại.
Vương Lâm lắc đầu, đáp:
- Sửa chữa Tinh La Bàn cần vô số vật liệu trân quý, hơn nữa một khi tế luyện, hao tổn linh lực vô cùng. Vậy nên, nếu tu sửa thành công, Tinh La Bàn này sẽ thuộc về ta, mong Sất Hổ huynh lượng thứ.
Vẻ mặt Sất Hổ không đổi, chỉ hơi trầm xuống.
Tinh La Bàn là bảo vật trọng yếu của tộc hắn. Dù nay đã hư hỏng, nhưng nếu đem tặng cho người khác, khó tránh khỏi có chút không cam lòng.
- Nếu Sất Hổ huynh cảm thấy khó xử, tại hạ vẫn có thể miễn cưỡng tu sửa cho huynh, vì giao tình bằng hữu bấy lâu nay. - Vương Lâm cười ôn hòa nói.
Sất Hổ ngẩng đầu nhìn Vương Lâm, cười ha ha, hỏi:
- Tằng huynh nói thật sao?
- Tuyệt đối là thật! Chỉ có điều, Tinh La Bàn này ta cũng cần sử dụng. Sau này ta đến mượn, huynh đừng chối từ đấy! - Vương Lâm cười đáp.
Sất Hổ nhìn Vương Lâm, trong lòng âm thầm cân nhắc lời nói của đối phương là thật hay giả. Nhưng rất nhanh, hắn cười lớn. Không cần suy đoán nhiều, chuyện này dù thật hay giả, ý nghĩa cũng tương đồng.
Nếu Tằng Ngưu muốn cưỡng ép, hoặc trong lòng nảy sinh ý định giết người đoạt bảo, cuối cùng hắn vẫn sẽ lấy được La Bàn từ tay ta. Dù ta đưa La Bàn cho hắn, trong lòng cũng khó vui. Nếu không chết, sau này chắc chắn ta sẽ dốc toàn lực báo thù. Nhưng giờ, người này lại nói như vậy, tỏ ra vô cùng chân thành, coi như ta có thêm một người bằng hữu.
Hơn nữa, tu vi Tằng Ngưu lại mạnh kinh người, thậm chí còn có được Vấn Đỉnh Chi Tinh của Chu Dật. Trong thế hệ này, Tằng Ngưu là người có cơ hội đạt tới Vấn Đỉnh cao nhất. Giờ kết giao với hắn, sau này đối với tộc ta, biết đâu sẽ có ích. Nghĩ vậy, hắn cảm khái nói:
- Tằng huynh! Huynh đã coi Sất Hổ ta là bằng hữu, ta sao có thể hẹp hòi được. Tinh La Bàn này, nếu sau này huynh muốn mượn, với tính tình của những lão gia hỏa trong tộc ta, tuyệt đối sẽ không dễ dàng cho mượn đâu. Vậy nên hôm nay, ta dứt khoát tặng luôn cho huynh!
Vương Lâm cười khẽ, ôm quyền nói:
- Đa tạ!
Sất Hổ không nói nhiều, tay phải vung lên, Tinh La Bàn xuất hiện trên tay. Sau đó, hắn xóa đi ấn ký bên trên, không do dự đưa cho Vương Lâm, cười nói:
- Tằng huynh! Tinh La Bàn này, thuộc về huynh rồi!
Vương Lâm nói:
- Vậy phải nhờ Sất Hổ huynh hộ pháp cho ta. Ta sẽ tế luyện ngay bây giờ!
- Huynh muốn ta hộ pháp sao? - Đôi mắt Sất Hổ dừng lại, nhìn Vương Lâm thật kỹ. Một lúc sau, hắn mới gật đầu nói:
- Tằng huynh! Sất Hổ ta thật lòng coi huynh là bằng hữu. Huynh cứ yên tâm!
Vương Lâm không nói nhiều, ngồi xếp bằng trong hư không, tay phải vỗ vào túi trữ vật, lấy ra Kim Tử Thạch. Hai tay liên tục đánh ra ấn quyết, ngưng luyện chất lỏng Kim Tử Thạch.
Nét mặt hắn rất thản nhiên. Từ mi tâm bay ra vô số Du Hồn. Đám Du Hồn này, người ngoài không thể thấy được. Nếu Sất Hổ đột nhiên xuất thủ, chắc chắn sẽ bị Du Hồn ngăn cản.
Hơn bốn trăm năm chém giết, Vương Lâm căn bản không dễ dàng tin tưởng bất kỳ ai.
Một lúc lâu sau, chất lỏng Kim Tử dần dần đọng lại thành giọt trước mặt Vương Lâm, phát ra những tia sáng vàng tím giao thoa, trông rất đẹp mắt.
Nếu không có Tinh La Bàn, bắt đầu chế tạo từ đầu sẽ cần vô số tài liệu. Cái Tinh La Bàn này tuy hỏng nặng, nhưng so với việc chế tạo cái mới, dễ dàng hơn rất nhiều.
Tay phải Vương Lâm điểm lên chất lỏng, rồi để nó hòa vào Tinh La Bàn. Sau đó, hai tay hắn cấp tốc kết ấn, dùng phương pháp trong ký ức của Cổ Thần, bắt đầu tế luyện.
Những ký hiệu được vẽ trên La Bàn dần dần trở nên lấp lánh. Qua một khoảng thời gian, càng ngày càng có nhiều ký hiệu sáng lên. Cuối cùng, chúng lấp lóe với tốc độ rất nhanh.
Vẻ mặt Sất Hổ vẫn vô cùng ngưng trọng. Thần thức hắn tỏa ra, nghiêm phòng cảnh giác trong phạm vi trăm trượng. Hắn không dám tỏa thần thức quá xa, dù sao trong hư vô này có vô số nguy hiểm. Nếu thần thức tản ra quá xa, sẽ như ngọn đèn trong bóng tối, trở thành mục tiêu cho đám sinh vật nguy hiểm.
Tất cả những thủ quyết và ấn pháp của Vương Lâm, Sất Hổ đều không quan tâm. Thần thức hắn tự động đảo qua phạm vi hai mươi trượng quanh Vương Lâm.
"Tằng Ngưu thông minh như vậy mà lại tin tưởng ta. Sất Hổ ta đội trời đạp đất, sao có thể phụ lòng người ta được. Hơn nữa Vấn Đỉnh Chi Tinh là do Chu Dật tặng cho hắn, trên đó nhất định có cấm chế. Nếu ta đoạt được, sau này cũng sẽ gặp phiền toái lớn. Gia tộc Tằng thị có rất nhiều cường giả, ta không thể rước họa vào thân. Ngoài ra, quan trọng nhất là, dù ta có sử dụng tất cả pháp bảo trọng yếu của tộc, cũng chỉ nắm chắc năm thành thắng người này. Như vậy, không ra tay thì hơn."
Lúc này, Tôn Thái từ xa đã phát hiện hai người, ánh mắt sáng lên.
"Không ngờ Tằng Ngưu lại sửa được Tinh La Bàn. Chuyện này tuyệt đối không đơn giản! Nếu ta xuất thủ bây giờ, nắm chắc bảy thành có thể giam cầm hắn trước khi hắn kịp phản ứng. Nhưng một khi đã ra tay, nếu không nắm chắc mười phần, lỡ xảy ra rủi ro thì lợi bất cập hại, khó xử quá. Phong ấn nô bộc này thật bá đạo, chỉ cần trong lòng khẽ động là có thể phá hủy Nguyên Thần của ta. Thật khiến người ta không dám đánh cược." Trong mắt hắn hiện lên vẻ do dự. Sau một hồi lâu, hắn thở dài, không dám mạo hiểm. Đệ Tam Hồn là linh hồn bản thể của hắn. Nếu không phải chuyện bất đắc dĩ, hắn không thể mạo hiểm.
Sau vài ngày, Tinh La Bàn trước mặt Vương Lâm đã sáng rực hào quang. Tất cả những dấu hiệu cổ đều phát sáng, rồi cuối cùng tắt ngúm. Vương Lâm mở mắt khiến Sất Hổ lập tức phát hiện, hỏi:
- Tằng huynh! Đã sửa xong chưa?
"Đáng tiếc là vật liệu không đủ, chỉ có thể sửa chữa những chỗ hư tổn. Tinh La Bàn cũng chưa được tế luyện hoàn toàn, còn thiếu Toái Tinh Thiết. Không có vật liệu này, La Bàn sẽ không có lực công kích. Thảo nào nó được gọi là Tinh La Bàn."
"Mặt khác, góc bị sứt mẻ, cũng cần một loại tài liệu khác để sửa chữa. Tuy vậy, nếu sử dụng thì cũng không có gì đáng ngại!" - Vương Lâm thầm than. Nghe câu hỏi của Sất Hổ, Vương Lâm gật đầu cười:
- Rời khỏi vùng hư vô này thì không thành vấn đề.
Sất Hổ lập tức thở phào nhẹ nhõm. Nhiều ngày trước, hắn đã nhiều lần thấy một số sinh vật kỳ dị lơ lửng xung quanh. Có khi, chúng nhìn thấy hắn thì quay mặt đi, nhưng đôi lúc lại tỏ ra hứng thú. Dù cuối cùng chỉ kinh hãi mà không gặp nguy hiểm, nhưng hắn không bao giờ muốn gặp lại.
Tay phải Vương Lâm điểm lên Tinh La Bàn, nó lập tức mở rộng ra lớn gấp đôi trước. Vương Lâm khẽ động, đã khoanh chân ngồi ở chính giữa.
Mắt Sất Hổ sáng lên. Hắn hứng thú nhìn đi nhìn lại vài lần, sau đó khoanh chân ngồi ở góc phía đông.
Trong La Bàn đã có thần thức của Vương Lâm, nên sau khi hắn ngồi xuống, đột nhiên xuất hiện cảm giác hòa hợp. Hình như Tinh La Bàn hóa thành một phần thân thể hắn vậy. Thần niệm của hắn vừa động, Tinh La Bàn cũng xoay chuyển, tốc độ nhanh hơn trước gấp mấy lần, rồi đột nhiên biến mất ngay tại chỗ.
- Tằng huynh thật tài giỏi. Tốc độ của La Bàn so với trước kia nhanh hơn rất nhiều! - Sất Hổ truyền thần niệm.
- Sất Hổ huynh! La Bàn này sau khi được ta cải tạo, không cần phải điều khiển, cứ an tâm ngồi xuống nghỉ ngơi. Ta lo liệu được! - Vương Lâm nói.
Trong hư vô lóe lên một luồng ánh sáng xám rồi biến mất. Nó với tốc độ cực nhanh lướt qua những đám sinh vật kỳ dị. Nếu gặp phải sinh vật nguy hiểm, Vương Lâm lập tức bay vòng tránh né.
Lúc đầu, việc khống chế La Bàn còn có chút cứng nhắc, nhưng sau khi bay được một đoạn, Vương Lâm đã trở nên cực kỳ thuần thục. Điều khiển La Bàn như chính mình đang bay vậy.
Tốc độ của nó, dù Vương Lâm dốc toàn lực cũng không sánh bằng. Chỉ có thuấn di liên tục mới có thể so sánh được với tốc độ của Tinh La Bàn.
- Vật này quả nhiên là chí bảo. Chỉ bằng tốc độ này, dù Anh Biến kỳ chỉ sợ cũng khó mà đuổi kịp.
Trong lòng Vương Lâm cảm thấy vui mừng. Hắn thầm nghĩ, chuyến đi Tiên Giới này, đi tay không nhưng khi về lại thu hoạch ngoài sức tưởng tượng.
Tinh La Bàn, Chiến Thần Xa... nếu tính luôn bảo tháp Tiên Ngọc kia thì đúng là thu hoạch lớn. Ngoài ra còn có một tên nô bộc Anh Biến kỳ lúc nào cũng muốn phản chủ.
Lúc này, ở một chỗ nào đó trong rất nhiều khu vực vỡ vụn của Tiên Giới, mảnh đất nơi đây vẫn chưa bị phá hủy nghiêm trọng, có thể lờ mờ nhìn thấy hình dạng của Tiên Giới năm xưa.
Trên mặt đất cây cỏ đong đưa, xa xa là những đỉnh núi chìm trong mây, rất giống tiên cảnh. Lúc này, một người con gái tuyệt đẹp mặc đồ trắng lặng lẽ xuất hiện giữa không trung. Nàng đứng trên một con Kim Long. Từ thân thể con rồng tỏa ra từng đợt kiếm khí ác liệt. Nhưng trên mi tâm Kim Long, lại có một đám sương mù màu tím, giữa đám sương lộ ra khuôn mặt bất đắc dĩ của Chu Dật.
- Nếu Tiên Giới vẫn còn, đến Tẩy Tiên Trì ngâm mình thì chỉ cần Nguyên Thần của ngươi không bị phá hủy, đều có thể khôi phục. Nhưng giờ Tẩy Tiên Trì đã biến mất, nếu ngươi muốn khôi phục Nguyên Thần, chỉ có Vũ Chi Tiên Kiếm mà thôi, nhưng lại quá lâu.
- Đình Nhi! Muội cần gì phải làm như vậy. Tiên Khí tích lũy bao nhiêu năm, muội muốn hao tổn hết toàn bộ sao? - Trong làn sương trên mi tâm Kim Long, vang lên giọng nói bất đắc dĩ.
- Ngươi là Tiên Tôn do ta sắc phong. Ta không muốn ngươi chết thì ngươi không thể chết. Hơn nữa, ta không phải Đình Nhi! - Giọng cô gái mặc đồ trắng bình thản, chậm rãi nói.
Trên mặt Chu Dật lộ ra vẻ đau khổ. Một lúc lâu sau, mới khẽ nói:
- Đúng! Muội không phải Đình Nhi. Ta đã nhớ ra tất cả. Muội không phải Đình Nhi! Vậy hãy để ta rời khỏi đây đi. Ta đã là người chết rồi...
Cô gái mặc đồ trắng trầm mặc một lúc lâu, mới chậm rãi nói:
- Nhưng... cái tên Đình Nhi này, ta... rất thích.
Chu Dật ngẩn người, ánh mắt hiện lên vẻ vui mừng, khẽ nói:
- Đình Nhi...
- Ừm...
Cô gái mặc đồ trắng trầm mặc một lúc rồi lên tiếng. Sau đó, nàng nâng cánh tay ngọc lên, khẽ nhấn xuống mảnh Tiên Giới bên dưới, miệng lẩm nhẩm chú ngữ trong trẻo.
Lập tức mặt đất rung lên ầm ầm, xuất hiện nhiều khe nứt. Từng đạo kim quang từ trên mặt đất bắn lên.
Ngay sau đó, tất cả tia kim quang ngưng tụ thành một điểm. Mặt đất phía dưới lập tức tan vỡ, một tiếng kiếm ngân đột nhiên vang lên từ sâu trong lòng đất, xuyên qua đất trời, rung động khắp mọi nơi trên Tiên Giới.
Kim Long dưới chân nữ tử áo trắng bị ảnh hưởng bởi tiếng kiếm ngân, lập tức ngẩng đầu rống lên. Nhất thời từ sâu bên trong mặt đất, trong tiếng kiếm ngân, vọng ra một tiếng gầm gừ.
- Vũ Chi Nhị Kiếm! Xuất!
- Ầm!
Mặt đất vỡ ra từng mảnh, một con Kim Long lao ra như một cơn lốc. Mặt đất sụp xuống ầm ầm rồi chìm vào trong hư vô. Kim Long xuất hiện, lập tức giao hòa với con Kim Long dưới chân nữ tử mặc đồ trắng. Hai bên không ngừng gầm gừ, lộ vẻ vui mừng như thể đã lâu không gặp.
Lúc này, ở một nơi hư vô rất xa chỗ này, lão già mặc áo xanh của Đại La Kiếm Tông ngồi trên lưng Kỳ Lân, hai mắt vốn nhắm chặt đột nhiên mở ra, trong ánh mắt xuất hiện hai tia chớp. Khoảnh khắc khi lão mở mắt, một số sinh vật mạnh mẽ bán trong suốt đứng trong hư vô trước mặt lập tức rống lên rồi kinh hoàng bỏ chạy.
- Lại là một cây Vũ Kiếm! Vũ Chi Tiên Kiếm tổng cộng có năm kiếm. Năm đó bị phá một kiếm, còn lại bốn kiếm! Bốn kiếm đã xuất hiện hai, không biết có thể dẫn đến Kiếm Hồn phá hủy mọi thứ như năm xưa không? Nếu có thể dẫn động, thì trong Tiên Giới này, chỗ nào có kiếm hồn, vạn kiếm đều xuất hiện!
Khóe miệng lão già khẽ động, nở nụ cười. Lão khẽ vỗ vào thú Kỳ Lân bên dưới, lẩm bẩm:
- Nếu còn Tiên Nhân như trước đây, thì với tu vi của lão phu không thể đoạt được Vũ Kiếm, nhưng bây giờ thì...
Ánh mắt lão chớp chớp, tốc độ của Kỳ Lân càng nhanh. Không bao lâu, vẻ mặt lão già trở nên vui mừng.
- Dẫn động!
- Kiếp nạn Tiên Giới năm đó khiến Kiếm Hồn bị tổn hại nhiều, phải hòa vào vô số Tiên Kiếm, trở thành Tàn Hồn. Hôm nay... Chu Dật! Ta phong ngươi làm Kiếm Hồn, ngưng tụ lại một lần nữa. Kiếm Hồn, xuất thế!
Hai con Kim Long dưới chân nữ tử áo trắng gầm gừ rồi hợp lại. Trong ánh sáng vàng rực, hai tay người con gái kết ấn pháp Bảo Bình, miệng khẽ mấp máy.
Trong nháy mắt, âm thanh từ miệng nàng vang khắp Tiên Giới. Trên tất cả mảnh vỡ của Tiên Giới có người hay không có người, đều rung lên. Mặt đất rung động nhưng không sụp đổ. Không trung chấn động, nhưng không tạo thành khe nứt.
Chỉ thấy đám Tiên Kiếm từ trong mặt đất bay lên không trung, ngưng tụ thành hình phi kiếm. Một tiếng kiếm ngân trong trẻo vang lên. Bắt đầu từ một mảnh vỡ, đám Tiên Kiếm bay ra, sau đó liên tiếp các mảnh vỡ khác cũng vậy.
Gần như chỉ trong chớp mắt, tiếng kiếm ngân từ mỗi mảnh vỡ trên Tiên Giới truyền ra khiến trời đất rung chuyển. Giờ khắc này, toàn bộ Tiên Giới chỉ có một âm thanh!
Đó là thanh âm kiếm ngân!
Một gã đệ tử Đại La Kiếm Tông dùng bảo kiếm đoạt bảo. Khi kiếm chém xuống, hắn thấy vẻ kinh hoàng của đối phương, liền nhếch mép cười lạnh.
Nhưng nụ cười vừa nở trên môi, đã ngây dại. Tiếng kiếm ngân từ bốn phương tám hướng vọng đến tai hắn.
Bảo kiếm của hắn vừa vung lên, trong nháy mắt chém xuống đột nhiên vang lên vài tiếng lách tách, xuất hiện vết nứt, vết nứt lập tức lan rộng, bảo kiếm vỡ vụn.
Trên những mảnh vỡ khác, tu sĩ đạp kiếm phi hành. Khi tất cả nghe tiếng kiếm ngân vang lên giữa đất trời, kiếm dưới chân lập tức vỡ tan.
Một người phụ nữ trung niên từ bên trong vòng xoáy hạ xuống một mảnh vỡ. Khi nàng hạ xuống, nghe tiếng kiếm ngân vang trong thiên địa, nàng hoảng hốt. Tưởng có hung vật xuất hiện, nàng vỗ vào túi trữ vật theo bản năng, lấy ra phi kiếm bảy màu.
Phi kiếm này là trọng bảo của sư môn, nhưng vừa ra khỏi túi trữ vật, đã vỡ vụn.
Giờ khắc này, hễ là tu sĩ ở Tiên Giới tìm kiếm Tiên Khí, mặc kệ tu vi thế nào, chỉ cần bên cạnh có phi kiếm, nó nhất định sẽ vỡ vụn.
Kiếm vỡ, chỉ vì cảm thấy ô uế!
Kiếm vỡ, chỉ vì tế hồn!
Kiếm vỡ, chỉ vì kiếm cuồng!
Vũ Chi Tiên Kiếm đã có Tân Hồn, chính là Chu Dật!
Vũ Chi Kiếm Hồn lại một lần nữa quay về Tiên Giới. Vạn kiếm vỡ nát, vạn kiếm ngân vang, vạn kiếm hợp nhất!
Tiên Kiếm xuất hiện từ trên mảnh vỡ, hoặc chôn sâu trong lòng đất đều chui ra. Tất cả hướng về một phía, đồng loạt bay đi.
Hễ có người cản đường, giết!
Người cản giết người, đất ngáng vỡ đất, trời chắn diệt trời, thú ngăn diệt thú!
Trong hư vô có văn sĩ trung niên bước nhẹ trong bóng đêm, bất kể dị thú gì nhìn thấy đều tránh xa. Đột nhiên nghe tiếng kiếm ngân trong không trung, sắc mặt hắn khẽ biến.
- Dẫn động!
Lúc này, từng đạo kiếm quang từ xa đột nhiên bay tới. Với bản lĩnh cao cường như văn sĩ trung niên cũng phải lùi. Thân thể hắn lóe lên, biến mất. Sau khi kiếm quang biến mất, ánh mắt hắn chớp động, đuổi theo.
- Chỉ cần đi theo kiếm quang, có thể tìm được Vũ Chi Tiên Kiếm!
Có suy nghĩ này không chỉ một mình hắn. Lúc này, trong tất cả mảnh vỡ của Tiên Giới, toàn bộ tu sĩ đuổi theo kiếm quang. Bọn họ muốn biết pháp bảo gì xuất hiện khiến kiếm điên cuồng như vậy.
Vương Lâm đang trên La Bàn, nghe tiếng kiếm ngân, lập tức dừng lại. Sất Hổ biến sắc, trầm giọng:
- Tằng huynh! Sợ có chuyện lớn xảy ra!
Hắn chưa dứt lời, đã thấy từ xa xuất hiện kiếm quang, số lượng nhiều không thể tưởng ngân lên lao đến.
- Đây... Tất cả là... Kiếm Tiên! - Sất Hổ tập trung nhìn, nghẹn ngào nói.
Kiếm Tiên tốc độ cực nhanh, chớp mắt đã tới sát bên. Vương Lâm hít vào một hơi, lập tức điều khiển Tinh La Bàn né sang bên cạnh, để Kiếm Tiên gào thét phóng qua.
- Đã xảy ra chuyện gì? - Trong lòng Vương Lâm khiếp sợ.
- Tằng huynh! Huynh xem kìa, lại là Kiếm Tiên! - Sất Hổ hoảng sợ, chỉ vào một chỗ.
Chỉ thấy ở đó xuất hiện rất nhiều kiếm quang, hướng bay tới chính là chỗ Kiếm Tiên vừa bay qua!
Trong lòng hắn kêu khổ nhưng mắt lại hưng phấn.
Đúng lúc này, bộ phận đàn kiếm rít gào từ xa bay qua, chỉ có khoảng cách không gần, hai người chỉ thoáng nhìn rồi toàn lực giam cầm ba thanh kiếm tiên.
Nhưng ba thanh kiếm tiên này lập tức phát ra âm thanh kiếm minh dữ dội, đàn kiếm ở xa dừng lại, không ngờ quay đầu về phía họ trong nháy mắt.
Mấy người biến sắc, lão già lập tức buông tay, từ bỏ việc giam cầm kiếm tiên chạy trối chết. Cấm chế bất ổn, bây giờ không được củng cố lập tức tan vỡ.
Đàn kiếm bay đan xen, huyết nhục bay tứ phía.
Không lâu sau, đàn kiếm bay đi, mấy người kia, kể cả lão già chạy trốn đầu tiên đều bỏ mạng.
Đạo ô quang chợt lóe lên bên cạnh những người này, túi trữ vật của bọn họ, có hai cái chưa bị kiếm khí lan đến vẫn còn nguyên vẹn, bị ô quang chớp xuống một cái rồi biến mất.
Cách một đoạn xa, ô quang kia hóa thành một la bàn khổng lồ. Sất Hổ tay cầm hai túi trữ vật đặt sang một bên, cười:
- Tằng huynh, đây là túi trữ vật thứ ba mươi bảy. Dọc đường đi chúng ta thu hoạch không ít.
Vương Lâm cười khẽ, trên đường đi, hai người thấy không ít tu sĩ mưu toan thu phục kiếm tiên, không ai thành công, toàn bộ bỏ mạng. Túi trữ vật như thế này, có cái bị kiếm khí hủy đi, có cái vẫn nguyên vẹn đầy đủ, rơi vào tay hai người bọn họ.
Đề xuất Voz: Gặp gái trên xe khách..
Hữu Luân Lê
Trả lời1 tháng trước
Chap 933 lỗi
Tiên Đế [Chủ nhà]
1 tháng trước
ủa lỗi gì đó b?
Tao Pham
Trả lời2 tháng trước
vương lâm hóa phàm lần 3 chap bao nhiêu thế các đạo hữu
Túc Mệnh
Trả lời2 tháng trước
Chương 1056, 1552, 1816, 1824, 1827 lỗi
Tiên Đế [Chủ nhà]
2 tháng trước
Cảm ơn bạn mình đã fix hết rồi nha.