Logo
Trang chủ

Chương 348: Vật dưới nước

Đọc to

Đó là một bộ hài cốt!

Nhìn sơ qua, hẳn là hài cốt của một nữ tử. Nhưng tư thế của nàng lại vô cùng quỷ dị, bị vô số cây đinh đen ngòm ghim chặt xuống.

"Dùng ba khối cực phẩm linh thạch để phong ấn một bộ hài cốt? Cái giá này thật không nhỏ!"

Vương Lâm liếc mắt một cái đã nhận ra trận pháp này dùng để phong ấn.

Ngón tay phải của bộ hài cốt đâm sâu xuống đất.

Trầm ngâm một hồi, Vương Lâm không dám khinh suất vọng động, định bơi lên phía trên, rời khỏi nơi này.

Nhưng đúng lúc này, đột nhiên từ trong túi trữ vật của hắn lóe ra một vầng hoàng mang kịch liệt. Một luồng sức mạnh mạnh mẽ từ trong túi trữ vật truyền ra. Đây là lần đầu tiên trong đời Vương Lâm gặp phải hiện tượng này. Vật nằm trong túi trữ vật lại có thể tự động, không bị khống chế mà thoát ra ngoài!

Chỉ thấy bức tranh mà năm đó Vương Lâm vô tình lấy được, vẫn chưa thể nghiên cứu thấu đáo, thậm chí không thể sử dụng, bỗng nhiên từ trong túi trữ vật lao ra.

Ánh mắt Vương Lâm sững lại. Cuốn tranh này năm đó vừa xuất hiện đã khiến cho lão giả lưng gù của Tiên Di tộc động dung. Sau khi phân tích, hắn đoán rằng vật này ẩn chứa bí mật rất lớn.

Giờ phút này, bức tranh bay ra, chậm rãi mở ra. Một tấm màn màu đen mang theo những âm thanh chấn động linh hồn từ trong đó bay ra.

Cùng lúc đó, bộ hài cốt trong trận pháp kia tản mát ra những trận ánh sáng màu tím. Nhất là khu vực mặt của hài cốt, ánh sáng càng thêm dày đặc.

Dần dần, một quầng sáng tím lớn bằng nắm tay từ từ tụ lại trên bộ hài cốt, sau đó nhanh chóng bị hút vào trong bức tranh, biến mất không dấu vết.

Hài cốt lập tức vỡ vụn, hóa thành một đám bụi đen kịt, hòa vào trong nước, lặng lẽ chìm xuống đáy thủy lao.

Sự việc diễn ra quá nhanh. Bức tranh hút xong quầng sáng liền chậm rãi khép lại, từ từ rơi xuống. Vương Lâm chụp lấy, cầm bức tranh trong tay, hơi do dự nhưng cũng không tiếp tục thăm dò mà lao nhanh ra khỏi mặt nước.

Sau khi lên khỏi mặt nước, vẻ mặt Vương Lâm đầy nghi hoặc, cầm bức tranh trầm ngâm một hồi, sau đó chậm rãi mở ra.

Chỉ thấy bên trong bức tranh vốn đen kịt giờ lại có một ấn ký màu tím, lóe lên không ngừng, nếu không nhìn kỹ thì khó có thể phát hiện ra.

Một lúc lâu sau, Vương Lâm nhướng mày. Bức tranh này hắn vẫn không thể tìm hiểu được rõ ràng. Nếu nói nó là trọng bảo thì vì sao năm đó lại rơi vào tay một tu sĩ Kết Đan kỳ?

Trầm mặc một chút, Vương Lâm cất bức tranh, nhìn về phía thủy lao, lại lâm vào trầm tư.

Hài cốt trong thủy lao rất thần bí, lại phải dùng cực phẩm linh thạch để phong ấn. Người này khi còn sống hiển nhiên là pháp thuật thông thiên. Nhưng ai đã phong ấn nàng ở đây?

So với bộ hài cốt này, bức tranh kia lại càng thần bí hơn. Ánh sáng tím kia rốt cục là cái gì?

"Văn thú, gọi tên trung niên văn sĩ kia đến đây!"

Ánh mắt Vương Lâm lóe lên, ra lệnh.

Văn thú lập tức gầm lên một tiếng, thân thể nhoáng lên liền xông ra ngoài. "Ầm" một tiếng, nhất thời cả ngọn núi tuyết ầm ầm rung chuyển. Cũng may tuyết không nhiều, không gây ra tuyết lở.

Nhưng tiếng gầm của nó khiến mọi người trong sơn trại đều kinh hãi, âm thầm kêu khổ, không dám ra ngoài.

Ánh mắt Văn thú hung ác lóe lên, thân hình như sao băng ầm ầm hạ xuống, "Rầm" một tiếng đánh thẳng vào một căn phòng. Cái miệng lớn của nó há ra, dừng lại cách một người đang đứng sững sờ trong phòng chỉ ba tấc.

Người đó chính là gã văn sĩ trung niên kia. Hắn vừa nhìn thấy cái miệng khổng lồ này, thân thể nghiêng ngả, sợ hãi đến ngã lăn ra bất tỉnh.

Miệng Văn thú cử động, ngậm lấy gã này, bay tới bên cạnh Vương Lâm, ném hắn xuống. Văn sĩ trung niên sau khi rơi xuống đất lập tức tỉnh lại, sắc mặt tái nhợt, hai mắt lộ vẻ kinh hoàng.

"Thủy lao này các ngươi phát hiện ra như thế nào?"

Vương Lâm trầm giọng hỏi.

"Tiên... tiền bối! Nơi này nhiều năm trước là một vùng núi hoang. Một lần có một cơn lốc đi qua, ngọn núi này vỡ vụn, hình thành ra địa phương này. Thủy lao này cũng là sau sự kiện đó mới xuất hiện. Đại đương gia nhìn thấy cho rằng đây là nơi giam người rất tốt nên mới biến thành thủy lao."

Văn sĩ trung niên run rẩy đáp.

Vương Lâm ngẩng đầu nhìn ngọn núi. Trên núi đúng là có dấu vết sụp đổ đã bị năm tháng làm cho mờ nhạt. Hiển nhiên người này nói không sai.

Như vậy, ngọn núi này e rằng vô số năm trước đã là nơi trấn áp bộ hài cốt này. Chẳng may năm đó nơi này gặp địa chấn nên mới tạo ra một lỗ hổng như vậy, cuối cùng khiến bộ hài cốt kia có thể nhìn thấy ánh mặt trời.

Nhưng nàng rốt cục là ai?

Vương Lâm phất tay phải, cho gã văn sĩ trung niên kia rời đi. Sau đó, ánh mắt hắn chớp động, thu lại tâm tư, không nghĩ thêm về vấn đề này nữa mà tập trung suy nghĩ làm cách nào có thể khôi phục được tu vi.

Cực phẩm linh thạch trong nước đã sắp hết tác dụng, linh lực cung cấp ngày càng yếu. Mặc dù tốc độ suy yếu này phải trải qua vô số năm nữa mới đến mức không còn gì, nhưng hiện tại đã không còn đáp ứng được mong muốn của Vương Lâm.

Hắn khoanh chân ngồi xuống, vỗ vào túi trữ vật. Lập tức ba khối cực phẩm linh thạch xuất hiện trong tay hắn, được hắn đặt xung quanh thân thể, sau đó nhắm mắt ngồi thổ nạp.

Năm tháng trôi qua, trăng mọc rồi trăng lại lặn, trong nháy mắt đã qua ba tháng. Tính ra Vương Lâm đã rời khỏi Sở quốc được nửa năm.

Lúc này, Bì Lô quốc đã vào đông, gió lạnh tràn về, lạnh buốt thấu xương.

Bên trong sơn trại đã hơn nửa năm chưa có ai xuống núi. Cũng may lương thực dự trữ không ít, vẫn có thể cầm cự qua mùa đông.

Vương Lâm trong ba tháng vẫn ngồi bất động, không ngừng hấp thu linh lực từ cực phẩm linh thạch, tích lũy linh lực vào trong cơ thể, đồng thời phá giải phong ấn ý cảnh.

Tu vi của hắn trong ba tháng này, dưới sự trợ giúp của cực phẩm linh thạch, đã khôi phục đến Ngưng Khí kỳ tầng sáu.

Văn thú thủy chung vẫn thủ hộ bên cạnh Vương Lâm, thỉnh thoảng hung hăng nhìn về phía xa. Nơi đó là hướng của Sở quốc. Nó hơi nhớ nhung Lôi Oa. Tuy nó và Lôi Oa thường xuyên tranh đấu, nhưng nhiều ngày không gặp vẫn cảm thấy nhớ nhung.

Một ngày nọ, Vương Lâm mở hai mắt, ánh mắt sắc bén như điện, vỗ vào túi trữ vật, lại lấy ra năm khối cực phẩm linh thạch nữa, đặt xung quanh thân thể.

Trầm mặc một lúc, hắn sờ lên những vết sẹo trên mặt, trong mắt hiện lên nét quyết đoán.

Không nói một lời, hắn lại nhắm mắt, điên cuồng hấp thu linh lực từ tám khối cực phẩm linh thạch. Linh lực này bên ngoài cơ thể hắn ngưng tụ thành hình. Lúc này, toàn thân Vương Lâm tỏa ra từng đợt ánh sáng xanh. Một cỗ linh khí nhè nhẹ tràn ngập không gian.

Cùng với lượng linh lực trong cơ thể ngày càng nhiều, Vương Lâm khẽ quát một tiếng, lập tức đem toàn bộ linh lực ở tầng thứ sáu Ngưng Khí kỳ vận chuyển đẩy hết ra ngoài, cùng với toàn bộ linh lực khổng lồ bên ngoài đánh ngược trở vào thân thể.

Lúc này, thân thể Vương Lâm như một tấm sắt, linh lực trong cơ thể như một cây búa, còn linh lực bên ngoài cơ thể như một cây đại trùy.

Cả hai đồng thời đánh lên tấm sắt, đánh cho tấm sắt phải thủng ra.

Dưới một loạt đợt oanh kích, sắc mặt Vương Lâm càng thêm tái nhợt. Các vết sẹo trên mặt hắn nhất thời lóe lên hắc mang, đột nhiên chuyển động một cách quỷ dị, từ xa nhìn lại trông giống như một trận đồ.

Khi nó chuyển động một vòng, liền có một lượng lớn linh lực bị hút tới.

Vương Lâm mở bừng hai mắt, trong mắt lộ một tia do dự, nhưng lập tức bị sự kiên định thay thế. Hắn hít sâu một hơi, từ trong túi trữ vật lấy ra một khối ngọc thạch màu trắng.

Trong khoảnh khắc khối ngọc thạch này xuất hiện, vòng xoáy linh lực đột nhiên tối sầm, không ngờ lại tách ra.

"Tiên ngọc! Nuốt thứ này vào chẳng khác nào uống thuốc độc. Nhưng giờ đây phong ấn trong cơ thể và trà ý cảnh cũng như một loại độc dược, dĩ độc công độc hiện giờ là phương pháp có thể đột phá nhanh nhất."

Vương Lâm trầm mặc một chút, cầm lấy khối tiên ngọc lớn cỡ ngón tay cho luôn vào miệng ngậm.

Trong khoảnh khắc tiên ngọc vào miệng, một cỗ tiên lực khổng lồ điên cuồng chạy trong cơ thể Vương Lâm, thế mạnh như hồng thủy, cuồn cuộn rung trời. Linh lực trong cơ thể hắn tan rã. So với tiên lực, chúng quả thật chẳng đáng gì.

Từng có kinh nghiệm một lần thôn phệ tiên ngọc, cảm giác tương tự lại ùa về. Ánh mắt Vương Lâm bình tĩnh, ngưng thần thổ nạp, điều khiển luồng tiên lực này, điên cuồng hướng vào phong ấn mà đánh tới.

Một lần, hai lần, ba lần!

Mỗi lần đánh tới, thân thể Vương Lâm lại run lên. Nhưng những vết sẹo do trà ý cảnh gây ra trên mặt hắn lại càng rung động mạnh hơn, thậm chí bắt đầu xuất hiện những vết nứt nhỏ li ti.

Thậm chí nơi hắn ngồi, dưới tác động của tiên lực trong cơ thể, cũng bắt đầu xuất hiện vết nứt, lan tràn ra bốn phía. Một số phòng ốc bị ảnh hưởng lập tức sụp đổ. Một cơn gió thổi qua, những phòng ốc đó liền biến thành tro bụi, tan theo gió.

Bỗng nghe "rắc rắc" vài tiếng, từ trong cơ thể Vương Lâm truyền ra vài tiếng vỡ vụn. Sau đó, vết sẹo trên mặt hắn bỗng nhiên có một phần mười bị vỡ ra, từ từ rơi khỏi khuôn mặt hắn.

Trong khoảnh khắc nó rơi xuống, một tia hắc khí bốc lên, ngưng tụ trên đỉnh đầu Vương Lâm không tan.

Sắc mặt Vương Lâm tái nhợt, khóe miệng rỉ máu tươi, nhưng ánh mắt hắn lại sáng ngời.

Vết sẹo trên mặt và phong ấn, dưới sự oanh kích của tiên ngọc, cuối cùng đã xuất hiện một lỗ thủng!

Đề xuất Voz: MỞ MÀN BỊ LỘ THẾ TỬ GIẢ TA LẬP TỨC XƯNG ĐẾ
Quay lại truyện Tiên Nghịch (Dịch chuẩn)
BÌNH LUẬN
Ẩn danh

Hữu Luân Lê

Trả lời

1 tháng trước

Chap 933 lỗi

Ẩn danh

Tiên Đế [Chủ nhà]

1 tháng trước

ủa lỗi gì đó b?

Ẩn danh

Tao Pham

Trả lời

2 tháng trước

vương lâm hóa phàm lần 3 chap bao nhiêu thế các đạo hữu

Ẩn danh

Túc Mệnh

Trả lời

2 tháng trước

Chương 1056, 1552, 1816, 1824, 1827 lỗi

Ẩn danh

Tiên Đế [Chủ nhà]

2 tháng trước

Cảm ơn bạn mình đã fix hết rồi nha.