Logo
Trang chủ

Chương 469: Triệu Hân Mộng

Đọc to

Lúc này, sáu gã đệ tử Hoàng hệ sắc mặt bình tĩnh, không chút gợn sóng. Một vị nữ tử đứng cuối hàng tiến lên một bước, hướng Thiên Vận Tử cung kính nói:

- Đệ tử xin bỏ cuộc!

Lời vừa dứt, trong Hoàng hệ lục tục có người bước ra tuyên bố bỏ cuộc. Cuối cùng chỉ còn lại hai người chưa nhúc nhích.

Trong hai người này, Vương Lâm có chút ấn tượng với một người, chính là Côn Bằng Tử, kẻ vừa được Thiên Vận Tử ban cho Trung phẩm Tiên khí.

Bên cạnh Côn Bằng Tử là một lão giả dung mạo xấu xí, trên mặt hằn đầy nếp nhăn. Dù khoác lên mình bộ đồ màu vàng, hắn vẫn chỉ như một lão nhân bình thường.

Hắn chính là lão đại của Hoàng hệ, Vận Đường! Hắn đã hơn tám trăm năm làm Thiên Vận Thất tử, nhưng cuối cùng bị lão Tam đoạt mất. Dẫu vậy, kẻ này dường như không có tâm tranh đoạt, chỉ an nhàn tu luyện cả ngày.

Vận Đường nhìn Thiên Vận Tử, tiến lên một bước cung kính nói:

- Sư phụ, đệ tử cũng xin bỏ cuộc. Phong hiệu Thiên Vận Thất tử của Hoàng hệ ta, chỉ có Nhị sư đệ vừa đạt được Tiên khí của sư phụ mới là người thích hợp nhất!

Thiên Vận Tử thâm thúy nhìn Vận Đường một cái. Vận Đường vội vàng cúi đầu, không dám hé răng.

- Côn Bằng Tử!

Thiên Vận Tử khẽ quát.

- Đệ tử có mặt!

Côn Bằng Tử run lên, lập tức tiến lên mấy bước, cung kính đứng thẳng.

- Ngươi chính là người đạt phong hiệu Thiên Vận Thất tử của Hoàng hệ. Nếu ngươi có thể duy trì ngàn năm, sư phụ sẽ truyền cho ngươi một bản Hạ phẩm Tiên thuật đầy đủ. Thiên Vận Thất tử thân phận không nhỏ, là dấu hiệu thân phận của Thiên Vận Tông ta, cũng là danh hiệu đệ tử chân chính của Thiên Vận Tử ta. Ngươi có thể làm tốt không?

Thanh âm Thiên Vận Tử uy nghiêm vang vọng.

Các tu sĩ xung quanh không có ý kiến gì, nhưng khóe miệng Kiếm Tôn Lăng Thiên Hầu khẽ nhếch lên, tự lẩm bẩm:

- Thiên Vận Thất tử... hừ...

Côn Bằng Tử quỳ rạp xuống giữa hư không, hướng Thiên Vận Tử lễ bái, trầm giọng nói:

- Đệ tử nguyện khắc ghi lời dạy của sư phụ!

Thiên Vận Tử gật đầu, tay phải hư không điểm vào mi tâm, trên mặt lão dâng lên một đoàn hoàng mang chói lòa. Một khối tinh thể màu vàng từ mi tâm bay ra, dừng lại trong lòng bàn tay.

- Vật này hẳn là ngươi không còn xa lạ, chính là dấu hiệu của phong hiệu Thiên Vận Thất tử. Ngươi hãy bế quan cảm thụ nó. Khi ngươi xuất quan, ta sẽ truyền cho ngươi một kiện bảo mệnh pháp bảo.

Côn Bằng Tử hít sâu, đè nén sự kích động trong lòng. Dù hắn đã sớm biết mình sẽ là Thiên Vận Thất tử của Hoàng hệ, nhưng đến giờ vẫn có cảm giác như đang mơ.

Thực tế, hắn hiểu rõ rằng mỗi người trong Hoàng hệ đều có tu vi không kém, hơn nữa lại am hiểu cách che giấu. Nếu không chân chính động thủ, tuyệt đối không thể đoán ra tu vi thật sự của họ.

Vậy nên, nếu thực sự tranh đoạt, Côn Bằng Tử căn bản không có cách nào nắm chắc phần thắng. Điều quan trọng nhất chính là sự tồn tại của Đại sư huynh trong Hoàng hệ.

Côn Bằng Tử theo sư phụ đã hơn hai ngàn năm, nhưng khi hắn bái sư, Đại sư huynh đã tồn tại. Hắn không biết rốt cục Đại sư huynh đã theo sư phụ được bao lâu.

Tuy nhiên, Đại sư huynh ngày thường có chút quái gỡ, không muốn tiếp xúc với người khác, cũng không tranh giành thế sự, đối với việc tranh đoạt phong hiệu Thiên Vận Thất tử cũng không màng đến.

Vương Lâm lặng lẽ quan sát, ánh mắt chủ yếu tập trung vào Vận Đường.

Điều khiến Vương Lâm cảm thấy quỷ dị chính là sau khi tinh thể màu vàng từ mi tâm của Thiên Vận Tử xuất ra, hai mắt của Vận Đường có chút co rút lại. Nhưng ánh mắt hắn ngay lập tức bình tĩnh lại, như chưa hề có chuyện gì xảy ra.

Nếu không phải Vương Lâm chú ý quan sát, quả thực không thể phát hiện ra chi tiết này.

Có lẽ do hắn nhìn quá lâu, Vận Đường ngẩng đầu nhìn hắn một cái, khóe miệng khẽ mỉm cười.

Bạch Vi gật đầu cung kính nói:

- Đệ tử bỏ cuộc!

Tứ sư tỷ, Triệu Hân Mộng, nhíu mày nhìn Vương Lâm, hạ giọng nói:

- Lão Thất, nếu ta cũng bỏ cuộc thì việc ngươi đạt được phong hiệu này chẳng phải quá dễ dàng sao? Hôm nay, ta và ngươi chiến một trận đi!

Trong đầu Vương Lâm hiện lên ánh mắt sợ hãi của Vận Đường trước đó, đáy lòng không khỏi do dự.

- Đệ tử... bỏ cuộc!

Vương Lâm hít sâu, nhìn về phía Thiên Vận Tử nói.

Thiên Vận Tử đột nhiên ngẩn ra. Loại vẻ mặt này gần như lần đầu tiên Vương Lâm thấy trên mặt lão. Thiên Vận Tử nhướn mày nhìn Vương Lâm, trầm giọng nói:

- Vì sao bỏ cuộc?

Vẻ mặt bình tĩnh của Triệu Hân Mộng cũng biến mất, lộ ra một tia cổ quái. Nàng nhìn Vương Lâm trầm mặc không nói.

Trong đầu Vương Lâm, ánh mắt sợ hãi của Vận Đường thủy chung vẫn không tiêu tan. Lúc này nghe Thiên Vận Tử hỏi, hắn trầm tư một chút nói:

- Tu vi của đệ tử không đủ, không thể tranh đoạt với Tứ sư tỷ...

- Vương Lâm!

Thiên Vận Tử cắt ngang lời Vương Lâm, nhìn hắn thật sâu, trầm giọng nói:

- Vi sư hy vọng ngươi tranh đoạt một lần! Đệ tử của ta không có loại người yếu đuối. Ngươi cũng đừng để người ngoài mê hoặc, làm trong lòng nổi lên tạp niệm. Ngươi chỉ cần nhớ rõ, hết thảy tùy tâm mà làm. Ta cho ngươi thời gian nửa nén hương, ngươi cần thận suy xét kỹ càng. Nếu ngươi vẫn bỏ cuộc, ta cũng không khuyên bảo thêm nữa!

Thiên Vận Tử cau mày, nói xong ánh mắt dừng lại trên người lão đại của Hoàng hệ. Trong mắt lão lóe lên một tia âm trầm rồi biến mất.

Vận Đường nhận thấy ánh mắt của sư phụ, đáy lòng run lên, vội vàng cúi đầu.

Lời nói của Thiên Vận Tử khiến các đệ tử của sáu hệ còn lại đổ dồn ánh mắt về phía Vương Lâm. Trong mắt bọn họ phần nhiều là kinh ngạc, lại nhìn kỹ lần nữa.

Bởi vì trong suy nghĩ của những người này, người có thể được sư phụ khuyên giải là cực kỳ hiếm. Ngoại trừ Tử hệ Tôn Vân năm đó, Vương Lâm là người thứ hai.

Nửa nén hương dần trôi qua. Ánh mắt Vương Lâm chợt lóe lên, nhìn về phía Thiên Vận Tử, cung kính ôm quyền nói:

- Đệ tử sẽ tranh đoạt một lần!

Ánh mắt Thiên Vận Tử lộ ra vẻ vui mừng, gật đầu nói:

- Tốt!

Triệu Hân Mộng nhìn Vương Lâm, hạ giọng nói:

- Lão Thất, bắt đầu đi!

Nói xong, thân mình nàng khẽ động, cả người như phượng vũ điệp yến, lướt nhẹ về phía sau, kéo giãn khoảng cách hơn mười trượng với Vương Lâm. Cùng lúc đó, ngọc thủ nàng nâng lên, bấm quyết điểm một cái về phía trước.

Lập tức vô số tinh quang màu tím từ trong hư vô đột nhiên xuất hiện, vờn quanh thân thể nàng.

Vương Lâm nhìn chằm chằm vào những tinh điểm này. Ở trên Thiên Vận Tinh, khi đấu pháp dường như rất ít khi sử dụng pháp bảo, chủ yếu dùng pháp thuật thần thông. Đến giờ, tuy hắn không nhiều lần chiến đấu với người khác, nhưng bất kể là ai thì đều lấy thần thông pháp thuật làm thủ đoạn công kích chính.

Những tinh quang xoay quanh Triệu Hân Mộng, dưới ngón tay nàng xẹt qua, bỗng nhiên toàn bộ đều ngưng tụ lại trên đầu ngón tay. Gần như chỉ trong chớp mắt, toàn bộ tay phải nàng liền bị bao bọc bởi một cỗ màu tím nồng đậm.

Ngay cả tướng mạo của nàng cũng được màu tím làm cho thêm nổi bật, tạo ra một cảm giác lạ lẫm.

- Lão Thất, đạo của sư tỷ ngươi chắc vẫn chưa biết đến, hôm nay ta liền nói cho ngươi hay. Đạo của ta chính là yêu ảnh đạo. Hết thảy thần thông trên thế gian này, chỉ cần tu vi không vượt cao hơn ta thì chỉ cần xem qua một lần, tuy không thể thi triển hoàn toàn, nhưng ít nhiều ta có thể bắt chước được một phần! Pháp thuật này chính là ta bắt chước Hóa Ma chỉ của ngươi mà sáng chế ra, ta gọi nó là Tử Ma thủ.

Nói xong, tay phải Triệu Hân Mộng vỗ nhẹ vào hư không phía trước. Tử quang vờn quanh tay nàng lóe lên lao ra, mang theo một trận gào rít, nhanh chóng hướng về phía Vương Lâm.

Ánh mắt Vương Lâm chợt lóe lên, thân mình bỗng nhiên lùi về phía sau, cùng lúc đó, ngón trỏ tay phải nâng lên, tiên lực trong cơ thể vận chuyển. Một đốm lửa màu tím xuất hiện trên đầu ngón tay.

Nháy mắt khi đốm lửa xuất hiện, một cỗ ma khí ngập trời lập tức gào rít xông ra, bao phủ bốn phía.

- Người này có phù hợp với số phận của ta hay không?! Năm đó, "hắn" từng lưu lại cho ta một câu. Đạo của ta chính là Thiên Vận đạo, chỉ có thể tìm được người phù hợp với số phận của ta thì ta mới có thể tiến thêm bước thứ ba.

Thần sắc Thiên Vận Tử vẫn như thường, chăm chú nhìn vào ngón trỏ trên tay phải của Vương Lâm.

- Nếu chính là người này thì Thiên Vận Tử ta không tiếc trả giá hết thảy, cũng muốn thử một lần. Sau khi gặp "hắn", ba vạn năm qua, ta đã thất bại vô số lần. Nguyên bản đệ tử rất đông, nhưng đến lúc này cũng đã tổn thất hơn phân nửa. Ta làm thế là đúng hay sai?!

Thiên Vận Tử nhìn Vương Lâm, ánh mắt lộ ra một tia chán nản!

Đề xuất Voz: [Review] Kể chuyện vợ chồng trẻ
Quay lại truyện Tiên Nghịch (Dịch chuẩn)
BÌNH LUẬN
Ẩn danh

Hữu Luân Lê

Trả lời

1 tháng trước

Chap 933 lỗi

Ẩn danh

Tiên Đế [Chủ nhà]

1 tháng trước

ủa lỗi gì đó b?

Ẩn danh

Tao Pham

Trả lời

2 tháng trước

vương lâm hóa phàm lần 3 chap bao nhiêu thế các đạo hữu

Ẩn danh

Túc Mệnh

Trả lời

2 tháng trước

Chương 1056, 1552, 1816, 1824, 1827 lỗi

Ẩn danh

Tiên Đế [Chủ nhà]

2 tháng trước

Cảm ơn bạn mình đã fix hết rồi nha.