Logo
Trang chủ

Chương 533: Hổ Bào, lão già và áo giáp

Đọc to

Đang lúc mọi người bàn luận rôm rả về chuyện rượu chè, bỗng phía trước vang lên tiếng vó ngựa dồn dập. Chỉ thấy hai bóng người lao vun vút tới, một người khoác giáp thanh sắc, mái tóc tím dài tung bay phất phơ, lộ ra một khuôn mặt yêu dị, tướng mạo cực kỳ anh tuấn.

Nhưng trên má phải hắn lại có một vết sẹo dài, khiến cho gương mặt tuấn mỹ kia trở nên dữ tợn.

Vẻ anh tuấn tiêu tan, thay vào đó là sự hung ác ngút trời.

Kẻ cưỡi chiến mã bên cạnh có khuôn mặt gầy gò, tái nhợt như xác chết, nhưng đôi mắt lại sáng quắc như đuốc. Hắn liếc mắt một cái đã nhận ra kẻ đang phóng tới như tên bắn chính là Vương Lâm, trong mắt chợt lóe lên một tia kỳ dị.

Hai đội nhân mã không hề giảm tốc độ, mà lao thẳng vào nhau, hệt như những con yêu thú điên cuồng xông vào giao chiến, không chút lưu tình.

Ánh mắt kẻ có vết sẹo tà dị trên mặt ghim chặt vào Mạc Lệ Hải. Trong mắt hắn, mọi thứ xung quanh đều không tồn tại, chỉ có một mình Mạc Lệ Hải.

Mặt đất dưới chân như rung chuyển, khoảng cách giữa hai bên ngày càng thu hẹp.

Ngay khoảnh khắc hai đoàn người sắp đâm sầm vào nhau, Mạc Lệ Hải bỗng cười ha hả, hắn ngồi trên lưng ngựa, tay phải vung ra một quyền. Quyền này của hắn tựa như cuồng phong gào thét, như hư không tan vỡ, trực tiếp đánh thẳng về phía kẻ tà dị.

Quyền phong vừa tới gần đã phát ra những tiếng nổ ầm ầm, quyền ý phá không mà đi.

Vẻ mặt kẻ tà dị vẫn không hề thay đổi, hắn cong tay phải, ngón trỏ điểm về phía trước, rồi lại đổi thành ngón giữa với tốc độ kinh người, chỉ trong nháy mắt đã điểm xong năm ngón. Ngay sau đó, năm ngón tay hắn khép lại thành chùy, điểm thẳng về phía trước.

Một tiếng nổ kinh thiên động địa đột ngột vang lên giữa không trung giữa hai người.

Chỉ thấy một cơn sóng năng lượng từ giữa hai người khuếch tán ra, vang vọng khắp bốn phương. Nhưng khi lan ra ngoài ba trượng, nó liền tiêu tán bên ngoài quân đạo, không gây tổn hại đến bất kỳ kiến trúc nào.

Hai người đều nắm chắc lực đạo, thu nhỏ ảnh hưởng đến mức thấp nhất.

Thân thể kẻ tà dị kia đột nhiên rung lên, chiến mã dưới thân hí lên một tiếng thảm thiết, bốn chân lập tức nứt toác, máu thịt be bét. Kẻ tà dị mượn lực lui ngựa ra sau ba bước, mỗi bước chân hắn giẫm xuống, mặt đất đều rung động.

- Thập Băng Quyền Ý!

Kẻ này nhìn chằm chằm vào Mạc Lệ Hải, trầm giọng nói.

Thân thể Mạc Lệ Hải cũng chấn động, chiến mã dưới thân cũng lui ra sau vài bước. Ánh mắt Vương Lâm chợt lóe lên, tay phải giơ lên, điểm một cái về phía Mạc Lệ Hải. Một điểm này vô cùng xảo diệu, giúp Mạc Lệ Hải hóa giải phần lớn lực đạo của đối phương.

Mạc Lệ Hải hít sâu một hơi, ổn định lại thân thể. Con chiến mã dưới thân hắn không hề bị tổn hại một cọng lông, so với đối phương, cao thấp đã rõ.

- Lục Chỉ Yêu Kiếm! Cũng chỉ có thế!

Mạc Lệ Hải cười lớn nói.

Ánh mắt lạnh lẽo của thanh niên tà dị rời khỏi Mạc Lệ Hải, rơi trên người Vương Lâm, hỏi:

- Ngươi, kẻ ngoại lai, tên gì?

Vương Lâm liếc nhìn hắn một cái, không nói một lời.

Thanh niên tà dị nhướng mày. Lúc này, kẻ gầy gò đi bên cạnh hắn khẽ nói:

- Hắn là Vương Lâm.

Ánh mắt Mạc Lệ Hải trở nên ngưng trọng, hắn nhìn sang Vương Lâm và kẻ gầy gò kia, hỏi:

- Sao? Các ngươi quen nhau à?

Thanh niên tà dị hỏi.

- Hắn là sư đệ đồng hệ của ta!

Kẻ gầy gò nhìn Vương Lâm, chậm rãi nói.

- Đã lâu không gặp, Trần Đào sư huynh! Huynh bị trọng thương như vậy, xem ra phải bế quan mấy năm mới có thể khôi phục lại được!

Vương Lâm trầm giọng nói, giọng hắn rất bình thản, nghe không rõ là vui hay buồn.

Khoảnh khắc hắn vừa nhìn thấy Trần Đào, hắn đã nhận ra trong cơ thể đối phương có thương tích. Vết thương này vô cùng nghiêm trọng, thậm chí còn ảnh hưởng đến cả Nguyên Thần. Tuy đã được hắn ta mạnh mẽ áp chế, nhưng tu vi trước đây là Vấn Đỉnh trung kỳ thoáng cái đã rơi xuống Anh Biến viên mãn.

Trần Đào hít sâu một hơi, trong lòng cảm thấy kinh ngạc rồi dần hồi phục trở lại. Trong nháy mắt khi hắn nhìn thấy Vương Lâm, hắn phát hiện tu vi người này từ Anh Biến trung kỳ đã tăng lên hai cấp, đạt đến cảnh giới viên mãn.

- Vương Lâm sư đệ! Xem ra ngươi đã gặp được cơ duyên gì rồi! Ngươi ở trong Thiên Yêu thành, phải quan tâm đến người của Đại La Kiếm Tông, thương thế của ta là do bọn chúng ban tặng!

Trần Đào chậm rãi nói, trong giọng nói của hắn ẩn giấu một tia phẫn nộ, nhưng không phải hướng về phía Vương Lâm mà nhằm vào Đại La Kiếm Tông.

Vương Lâm trở nên trầm mặc, khoảnh khắc sau hắn vỗ vào túi trữ vật, lấy ra một túi bình đan dược. Tuy bình đan dược này không có tác dụng gì đối với thương thế của Trần Đào, nhưng lại tiêu biểu cho thiện chí của Vương Lâm. Hắn dùng tay phải ném nó ra, không nói tiếng nào, cưỡi ngựa đi thẳng về phía trước.

Mạc Lệ Hải nhìn hai người đầy thâm ý, rồi dẫn theo quân sĩ phía sau đi xuyên qua bên cạnh thanh niên tà dị, bọn họ đuổi theo Vương Lâm, mọi người nhanh chóng rời đi.

Thanh niên tà dị lạnh lùng đảo mắt nhìn theo bóng dáng của đám người Mạc Lệ Hải, rồi quay đầu lại, hỏi:

- Người này thế nào?

Trần Đào thu hồi đan dược, trầm ngâm trong giây lát rồi nói:

- Nếu ta chưa bị thương, có thể giết chết người này!

- Ngươi đừng xem thường hắn, Mạc Lệ Hải này có Thần Thông Tam Thức, mà Thập Băng Quyền Ý là thức đầu tiên, Yêu Hải Bách Lãng là thức thứ hai. Thức cuối cùng của hắn được chính Yêu Đế thân truyền, có uy lực khổng lồ!

Thanh niên tà dị than nhẹ một tiếng, nói:

- Nếu ngươi không bị thương, cuộc chiến Yêu tướng lần này ta có thể nắm chắc mười phần!

Trần Đào trở nên trầm mặc trong khoảnh khắc, nói:

- Nếu có đủ tài liệu, ta có thể luyện chế một lò Thiên Nguyên Đan, có thể trong một khoảng thời gian ngắn khôi phục đến tu vi Vấn Đỉnh sơ kỳ!

Thanh niên tà dị gật đầu, nói:

- Chuyện tài liệu ngươi cứ yên tâm, ta đã phái người đi thu thập rồi!

Hắn lại chuyển đề tài, hỏi:

- Sư đệ kia của ngươi thế nào?

Trong mắt Trần Đào lộ ra vẻ phức tạp, hắn than nhẹ một tiếng, nói:

- Mạnh, rất mạnh! Dù người này tu vi chưa phải là Anh Biến viên mãn, chỉ là Anh Biến trung kỳ, cũng không ai dám trêu chọc vào hắn.

Ánh mắt thanh niên tà dị trở nên ngưng trọng, hắn và Trần Đào quen biết nhau đã lâu, nhưng đây là lần đầu tiên hắn nghe thấy Trần Đào dùng cách thức như vậy để nói về một người khác.

Trên quân đạo, Mạc Lệ Hải liếc nhìn Vương Lâm ở bên cạnh, mỉm cười nói:

- Đa tạ Vương lão đệ vừa rồi đã tương trợ, nếu không, chỉ sợ con chiến mã của ta cũng trở thành một bãi máu thịt.

- Việc nhỏ thế này, Mạc huynh không nên nhắc đến làm gì!

Vương Lâm lắc đầu nói.

- Kẻ vừa rồi tên là Thạch Tiễn, thần thông Lục Chỉ Kiếm Quyết của hắn uy lực rất khó lường, lại có sự tương trợ của sư huynh ngươi, hắn sẽ là một kình địch của ta lần này!

Mạc Lệ Hải chậm rãi nói.

Đoàn người tiếp tục phóng như bay trên quân đạo, sau một nén hương thì dừng lại bên ngoài một tòa phủ đệ. Nơi này cũng không lớn, nhưng đình viện lại rất đầy đủ, trong ngoài còn có giả sơn, hồ nước, cảnh vật rất trang nhã.

Nơi Vương Lâm ở nằm ở phía nam, sau khi đi xuyên qua một hòn giả sơn.

Mạc Lệ Hải vì Vương Lâm mà sắp xếp hai quân sĩ, sau đó hắn phải đi vào Đế Đô, gặp mặt Yêu Đế để báo cáo công tác.

Trước khi đi, hắn nói với Vương Lâm vài lời, đợi sau khi hắn trở về sẽ cùng nhau uống rượu luận bàn.

Vương Lâm khoanh chân ngồi trong phòng. Chuyến đi kinh đô lần này, ngoại trừ ước hẹn với Mạc Lệ Hải, chức vị Yêu tướng cũng là một mục đích của hắn. Đây là kinh đô của toàn bộ Thiên Yêu quận, cao thủ nhiều như mây, chỉ có thể tạo nên ấn tượng trong đám người này mới có thể được Yêu Đế để ý. Nếu được như vậy, Vương Lâm sẽ rất dễ dàng đoạt được chức vị Yêu tướng.

- Trần Đào có tu vi Vấn Đỉnh trung kỳ mà bị người ta đánh bị thương, hơn nữa còn phải rơi xuống Anh Biến viên mãn. Hắn đã nói là người của Đại La Kiếm Tông. Bọn chúng có cả thảy mười người tiến vào Yêu Linh Chi Địa, những kẻ này ngoại trừ việc nhiều người liên thủ, bằng không sẽ không thể gây ra những thương thế đến mức đó với Trần Đào.

Vương Lâm trầm ngâm một hồi lâu rồi hít sâu một hơi. Vừa rồi hắn đưa đan dược cho Trần Đào, mục đích chủ yếu là truyền đạt một chút thiện ý. Trong Thiên Yêu thành, tuy giữa hắn và Trần Đào cũng có chút lằng nhằng, nhưng dù sao cũng là đồng môn, khi phải đối mặt với Đại La Kiếm Tông thì phải liên kết lại.

Vương Lâm suy xét một hồi lâu, sau đó hắn nhắm chặt hai mắt, bế quan rồi ngồi xuống thổ nạp.

Đến hoàng hôn, Mạc Lệ Hải quay trở về, trong mắt hắn ẩn giấu vẻ vui mừng. Hắn ngồi uống rượu luận đàm với Vương Lâm, khi hai người nói về thuật thần thông, Mạc Lệ Hải đem thần thông của vài Yêu tướng có mức độ ngang bằng hắn ở trong Thiên Yêu quận nói ra từng người một.

Thời gian dần trôi, nháy mắt Vương Lâm đã ở trong Mạc phủ được bốn ngày. Những ngày này, hắn hầu như toàn chìm đắm vào trong tu luyện, thổ nạp Yêu lực chuyển hóa thành tiên lực, cố gắng bồi đắp Nguyên Thần.

Vương Lâm không hỏi đến ngày xảy ra cuộc chiến giữa các Yêu tướng. Hắn biết khi cần hắn xuất thủ, Mạc Lệ Hải chắc chắn sẽ nói. Cho nên Vương Lâm không vội, hắn cả ngày ngoại trừ tu luyện thì cũng là trầm tư đi lại trong sân có những ngọn giả sơn, cái hắn đang nghĩ chính là Sát Lục Tiên Quyết. Sau khi trải qua cuộc chiến ở Cổ Yêu thành, Vương Lâm đã càng thêm hiểu sâu tiên quyết này.

Ba tháng ở trong sơn cốc của bộ tộc Luyện Hồn, Vương Lâm cũng trải qua những ngày như vậy, mỗi ngày ngoại trừ việc tu luyện thì lại suy nghĩ đến Sát Lục Tiên Quyết.

Lúc này đối với hắn mà nói, chẳng qua cũng chỉ thay đổi vị trí mà thôi, không ảnh hưởng đến tâm tính.

Thái độ ung dung của Vương Lâm làm cho hai quân sĩ phụ trách những sinh hoạt hằng ngày của hắn phải âm thầm chú ý rồi dần dần có ý bội phục. Bọn họ thấy với mức độ tu vi của Vương Lâm mà vẫn còn phải siêng năng tu luyện như vậy, sau này chắc chắn sẽ trở thành một Yêu tướng.

Mạc Lệ Hải mấy ngày này cực kỳ bận rộn, hầu như mỗi ngày hắn đều phải đi sớm về muộn. Hắn đi thăm hỏi các Yêu soái và Phó soái, ngoài ra còn phải qua lại với một số Yêu tướng có quan hệ thân thiết, hai bên trao đổi với nhau một số tin tức.

Mạc Lệ Hải cảm thấy Thiên Yêu thành lúc này đúng là phong vân tụ hội, một bầu không khí nặng nề gây ra áp lực lên tất cả mọi thứ, khi cuộc chiến giữa các Yêu tướng xảy ra thì mọi thứ sẽ bùng nổ.

Vương Lâm yên lặng sống trong Mạc phủ. Sau bốn ngày, hắn không còn tu luyện nữa mà ngồi khoanh chân trong sân. Hai tay hắn bắt pháp quyết rồi nhanh chóng biến hóa, bên trong mỗi một biến hóa đều ẩn chứa dấu ấn của Sát Lục Tiên Quyết.

Một lần Vương Lâm ngồi xuống thì thời gian đã trôi qua bảy ngày.

Lúc đầu hai người quân sĩ phụ trách những việc sinh hoạt hằng ngày của Vương Lâm còn yên lặng đứng nhìn cách đó không xa. Nhưng bọn họ cảm thấy trong lòng có một luồng Sát Lục Chi Khí dần dần sinh ra rồi điên cuồng vận chuyển. Hai người bọn họ chấn động tâm thần, giống như không thể khống chế được mà hai mắt trở nên đỏ hồng rồi lộ ra những luồng sát khí nồng đậm. Thần trí của hai người bọn họ cũng trở nên tiêu tán.

Khi luồng Sát Lục Chi Khí này nồng đậm đến cực điểm, khi hai người bọn họ đang muốn bùng nổ thì Vương Lâm đang ngồi xếp bằng lại mở đôi mắt ra, trong mắt lộ ra vẻ thanh tĩnh.

Hai người quân sĩ này nhìn thấy ánh mắt Vương Lâm thì lập tức tỉnh táo trở lại giống như bị dội một gáo nước lạnh. Tuy nói như vậy, nhưng Yêu lực trong cơ thể hai người bọn họ lại tiêu tán hơn một nửa. Hai người họ trở nên kinh hoàng rồi lùi ra thật xa, không bao giờ dám nhìn Vương Lâm tu luyện nữa.

- Sát Lục Tiên Quyết dùng chết chóc để sinh ra lạc ấn. Cho đến bây giờ, số lượng sinh linh bị ta giết chết rất nhiều, nhưng vì sao Sát Lục Chi Khí lại không nhiều, ở phương diện này chắc chắn phải có nguyên nhân!

Trong mắt Vương Lâm lộ ra vẻ trầm ngâm, hắn hồi tưởng lại một cách cẩn thận khoảng thời gian sau khi học tập Sát Lục Tiên Quyết, từng tình cảnh mỗi lần hắn luyện hóa thành công.

Đề xuất Voz: Thời Không Đảo Lộn
Quay lại truyện Tiên Nghịch (Dịch chuẩn)
BÌNH LUẬN
Ẩn danh

Hữu Luân Lê

Trả lời

1 tháng trước

Chap 933 lỗi

Ẩn danh

Tiên Đế [Chủ nhà]

1 tháng trước

ủa lỗi gì đó b?

Ẩn danh

Tao Pham

Trả lời

2 tháng trước

vương lâm hóa phàm lần 3 chap bao nhiêu thế các đạo hữu

Ẩn danh

Túc Mệnh

Trả lời

2 tháng trước

Chương 1056, 1552, 1816, 1824, 1827 lỗi

Ẩn danh

Tiên Đế [Chủ nhà]

2 tháng trước

Cảm ơn bạn mình đã fix hết rồi nha.