Logo
Trang chủ

Chương 534: Hỏi Diêu Tích Tuyết

Đọc to

Từng mảnh ký ức dội về trong đầu Vương Lâm, mỗi một đoạn đều dài dằng dặc tựa ngàn năm. Hắn ngồi lặng lẽ trong sân, chậm rãi suy ngẫm. Mỗi lần luyện hóa thành công Sát Lục Chi Khí, hắn đều cố tình kéo dài khoảnh khắc đó trong tâm trí, tìm kiếm một tia cơ hội.

Thời gian thấm thoắt, Vương Lâm khẽ thở dài. Hắn đã cẩn trọng tìm tòi mỗi khi luyện hóa Sát Lục Chi Khí, nhưng dường như không hề có bất kỳ sự tương đồng nào. Mọi thứ tựa như do hắn ngẫu nhiên mà có được, lại tựa như một lẽ tất yếu.

- Hình như khi giết Tư Mã Viêm, có chút kỳ quặc... Khi đó, ta nén giận xuất thủ, lại luyện hóa được một đạo Sát Lục Chi Khí...

Ánh mắt Vương Lâm lóe lên rồi lại vụt tắt.

- Nhưng cũng không hẳn... Hình như trước đó, ta luyện hóa Sát Lục Chi Khí, trong lòng cũng không có gì dao động. Hơn nữa, còn vài đạo Sát Lục Chi Khí luyện hóa từ Yêu binh, cụ thể là Yêu binh nào thì ta lại không thể nhớ rõ...

Vương Lâm trầm ngâm hồi lâu, vẫn chưa nắm được mấu chốt. Hắn dần nhíu mày.

- Sát Lục Tiên Quyết là một trong những trọng điểm trong chuyến đi vào lãnh thổ Yêu Linh lần này. Năm xưa, ta học thần thông này là để chống đỡ Thác Sâm.

- Thác Sâm quá mạnh, chỉ có sử dụng nhiều Sinh Cơ Lạc Ấn mới có thể chống lại hắn... Giờ ta có Huyết Hồn Đan, hai thứ này phối hợp với nhau thì có thừa khả năng bảo vệ tính mạng. Nhưng Huyết Hồn Đan dù sao cũng có hạn, nên trọng điểm vẫn là Sát Lục Tiên Quyết.

Vương Lâm suy tư. Hắn tu luyện Sát Lục Tiên Quyết đã vài năm, luyện hóa được một đạo Sát Lục Chi Khí, chứng tỏ pháp thuật này đã có chút thành tựu. Nhưng muốn đại thành, quả là quá khó khăn.

- Ta cảm thấy bên trong Sát Lục Chi Khí còn ẩn chứa điều huyền bí, chỉ tiếc ta khống chế quá ít, không thể thử nghiệm được.

Vương Lâm nâng tay phải, năm đạo hôi khí xoay chuyển nhanh chóng giữa kẽ ngón tay.

- Chỉ có năm đạo...

Kể cả đạo trên người, cũng chỉ có sáu đạo mà thôi.

Vương Lâm thở nhẹ. Sát Lục Tiên Quyết này hắn chưa thể suy xét một cách triệt để, còn việc làm sao để sinh ra Sát Lục Chi Khí, hắn vẫn chưa giải thích được.

Hắn đã nghĩ ra rất nhiều nguyên nhân, nhưng mỗi nguyên nhân chỉ giải thích được một vấn đề, không thể thông suốt.

- Xem ra, ta phải thí nghiệm thật nhiều, thôi diễn hàng loạt, mới có cơ hội lĩnh ngộ được sự huyền bí bên trong Sát Lục Tiên Quyết!

Ánh mắt Vương Lâm chợt lóe hàn quang, sát khí lại bừng lên trong đáy mắt.

Hắn trầm ngâm, thần thức lập tức tỏa ra, đảo qua một vòng. Hắn tìm thấy hai tên quân sĩ phụ trách sinh hoạt hằng ngày cho hắn sau ngọn giả sơn bên ngoài sân.

Hai tên quân sĩ này, có thể nói là từ tận đáy lòng sinh ra sự hoảng sợ đối với thần thông của Vương Lâm. Họ không dám tiếp cận, nhưng mệnh lệnh của chủ tướng lại không thể không tuân theo, vì vậy đành phải đứng canh gác bên ngoài sân, không cho phép ai đến làm phiền.

Thần thức Vương Lâm lướt qua hai tên quân sĩ, truyền ra một đạo thần niệm.

Chốc lát sau, hai tên quân sĩ từ ngoài sân bước vào, dừng lại cách Vương Lâm ba trượng, cùng cung kính nói:

- Tham kiến Vương tướng!

- Ta muốn ra ngoài một chuyến, hai người dẫn đường!

Vương Lâm thản nhiên nói.

Hai tên lính ngẩn người rồi vội vàng xưng vâng.

Vương Lâm bước thẳng về phía trước, đã ra ngoài mấy trượng, đi thẳng ra bên ngoài. Hai tên quân sĩ lập tức theo sát phía sau, một người có chút do dự, cung kính hỏi:

- Vương tướng, có cần chuẩn bị chiến mã không?

- Không cần!

Vương Lâm lóe lên, đã vượt qua ngọn giả sơn, bước thẳng ra ngoài sân.

Ba người rời khỏi Mạc phủ. Vương Lâm đi thẳng ra phía cửa đông của Hồng thành. Nơi này tương đối yên tĩnh, hắn cất bước thong thả.

Hắn vừa đi vừa quan sát bốn phía. Dần dà, hắn đi qua cửa đông, đến con đường trung tâm Hồng thành. Nơi này rất gần bến sông, người qua lại tấp nập, cửa hàng san sát, vô cùng náo nhiệt.

Tiếng ồn ào dần lọt vào tai. Nam nữ trên đường qua lại như thoi đưa. Y phục của Yêu Linh rất phóng khoáng, đặc biệt là y phục của các cô gái, rất đẹp và hở hang, nhìn vào thấy vô cùng bắt mắt.

Tất cả những cảnh tượng trước mắt khiến tâm tình Vương Lâm, sau nhiều ngày ở đây, trở nên buông lỏng. Hắn chậm rãi bước đi, hòa vào dòng người xung quanh. Tiên lực trong cơ thể đã được che giấu, tựa như dòng nước ngầm âm thầm vận chuyển.

Trên đường, Vương Lâm thỉnh thoảng dừng chân trước một cửa hàng, quan sát vài lần, hoặc là đi vào, hoặc là rời đi. Nhưng mỗi lần dừng lại đều rất ngắn.

Hắn như một lữ khách tha hương, chậm rãi bước đi trên đất khách.

Tướng mạo Vương Lâm không phải tuấn tú, nhưng theo thời gian tu hành, lại có một luồng khí chất xuất trần thoát tục. Vài cô gái phóng khoáng, đi ngang qua, thỉnh thoảng lại liếc nhìn Vương Lâm.

Vương Lâm mặc toàn đồ trắng, từ xa nhìn lại giống như kẻ trói gà không chặt, một thư sinh yếu đuối. Còn hai tên quân sĩ đi theo phía sau, trong mắt mọi người, chính là những hộ vệ điển hình.

Chỉ là, trên người Vương Lâm có một luồng khí tức hoàn toàn khác biệt với nơi này, khiến hắn không thể thực sự hòa nhập vào thế giới này. Đồng thời, bóng dáng hắn cũng dần trở nên mờ nhạt.

Người qua lại, thỉnh thoảng lại có một cặp nam nữ nói cười, vẻ mặt thân mật. So với họ, hình bóng Vương Lâm lại cô độc...

Hắn đi giữa dòng người náo nhiệt, nơi đây như một thế giới khác. Từng đôi nam nữ, bầu trời, tất cả mọi thứ trước mắt, không có nửa điểm quen thuộc.

Một tâm tình khó tả chợt dâng lên trong lòng Vương Lâm. Hắn khẽ thở dài, con đường này còn rất dài, nhưng hắn lại không muốn đi tiếp nữa.

Sắc trời dần tối, Vương Lâm định quay người rời đi, thì bên tai truyền đến tiếng đàn. Tiếng đàn rất nhẹ, ẩn chứa một chút bi thương nhàn nhạt. Tiếng đàn vang lên, kỳ lạ thay, lại phù hợp với tâm tình Vương Lâm. Hắn đang chuẩn bị rời đi, lại phải dừng bước.

Vương Lâm chậm rãi tìm đến tiếng đàn. Trên con đường cách đó không xa, có một nhánh sông, bao quanh Hồng thành, một trong những dòng sông ở Thiên Yêu Thành.

Trên sông có vài chiếc thuyền hoa, tiếng đàn phát ra từ một trong số đó.

Vương Lâm lặng lẽ đứng trên con đường sát bờ sông, lắng nghe tiếng đàn. Với thị lực của hắn, chỉ cần đảo mắt đã thấy một cô gái đang gảy đàn trên thuyền hoa...

Cô gái chỉ để lộ bóng lưng.

Bóng lưng nàng cũng giống như tiếng đàn, mang vẻ bi thương và cô độc. Phía trước nàng, vài thanh niên đang vui vẻ uống rượu, tiếng cười đùa vang lên, lẫn vào tiếng đàn, khiến nó trở nên lạc điệu...

Vương Lâm lặng lẽ nhìn thuyền hoa, tiếng đàn rơi vào tai. Hắn đang thưởng thức, đang chậm rãi tìm lại một cảm giác quen thuộc. Giờ khắc này, tựa như hắn đang trở về nhà, về Chu Tước Tinh, về sơn cốc an bình cùng Lý Mộ Uyển.

Tiếng đàn của Uyển Nhi trong cuộc sống bình dị vẫn luôn theo Vương Lâm.

Trong tiếng đàn của Uyển Nhi, cũng có một nỗi bi thương nhè nhẹ. Khi đó, Vương Lâm nghe thấy, nhưng lại không hiểu, vì nỗi bi thương trong tiếng đàn quá hư vô, quá mờ ảo.

Sau khi Uyển Nhi đi, Vương Lâm không còn được nghe thấy tiếng đàn như vậy nữa. Nhưng hôm nay, ở nơi này, hắn lại nghe thấy tiếng đàn, nỗi bi thương trong lòng lại chậm rãi hiện ra.

Trước khi mất đi Lý Mộ Uyển, cảm giác của Vương Lâm đối với nàng, thủy chung chỉ dừng lại ở một phần cảm động và trách nhiệm sau mấy trăm năm chờ đợi, không hẳn là tình yêu.

Nhưng khi Uyển Nhi đi rồi, những khoảng thời gian sau đó, Vương Lâm hết lần này đến lần khác nhớ lại những hồi ức về Lý Mộ Uyển. Lúc đó, lòng hắn rất đau, như lạc chân vào một khu rừng đầy bi thương.

Trong khu rừng đó, tình cảm ngủ say đang chậm rãi thức tỉnh.

Nỗi đau như chén nước đầy trong lòng Vương Lâm, lúc nào cũng dậy sóng, khó có thể phai mờ. Hắn luôn nhớ đôi mắt kinh hoàng của Uyển Nhi khi lần đầu gặp nàng.

Tiếng đàn rót vào tai, rõ ràng là giả, nhưng Vương Lâm vẫn cảm nhận được, Uyển Nhi đang bước từng bước trong hư vô, tiến về phía hắn, rồi nhào vào lồng ngực.

Giống như năm xưa trong sơn cốc, hắn và Lý Mộ Uyển cùng nhau ngồi dưới ánh chiều tà, lặng lẽ nhìn mặt trời lặn, chờ đợi mặt trời mọc.

Bao giờ cũng vậy, sau khi mất đi mới muốn níu kéo, sau khi ly biệt mới mơ ước được quay đầu.

Những năm tháng khi Uyển Nhi rời đi, lần lượt quay về, hiện rõ lên, khiến hình bóng Lý Mộ Uyển trong lòng Vương Lâm càng ngày càng đậm, càng lúc càng nặng, khắc sâu vào tận đáy lòng, trở thành một hình tượng vĩnh cửu, vô cùng vô tận.

Sắc trời dần tối, bóng đêm buông xuống, trên bầu trời xuất hiện những vầng sáng. Trên mảnh đất Yêu Linh, ánh sáng nhiều đến không tưởng, như ánh mặt trời, ánh trăng. Chúng từ đâu đến không quan trọng, quan trọng là trong những ánh sáng le lói này, có mang theo tiếng đàn, đánh thức những ký ức phủ bụi thời gian trong lòng Vương Lâm.

Ánh sáng trên bầu trời chiếu thẳng vào mắt Vương Lâm, tiếng đàn lại truyền vào tai, cuối cùng, mọi thứ hóa thành những cơn sóng tâm sự ngưng tụ trong lòng hắn. Nỗi cô quạnh lắng đọng sâu tận tim gan, sẽ mãi mãi không bao giờ tiêu tan.

Tiếng đàn bên tai càng lúc càng nhỏ. Vương Lâm giơ tay phải, vuốt nhẹ lên mi tâm, như chạm vào Lý Mộ Uyển trong Hạt Châu Thiên Nghịch. Hắn lẩm bẩm:

- Uyển Nhi! Chúng ta sẽ gặp lại nhau, đây là lời hứa của ta với nàng.

Thuyền hoa đã đi xa, bóng lưng cô gái cũng dần tan biến.

Khoảnh khắc tất cả tiêu tan, cô gái dường như có linh tính, khẽ xoay người, nhìn thoáng qua con đường sát bờ sông. Trong mắt nàng, nơi đó rất tối, không có một tia sáng nào, nhưng dường như nàng thấy được một bóng hình cô độc đang tan biến trong bóng tối.

Cô gái trên thuyền hoa khẽ thở dài. Những ngón tay như ngó sen khẽ chạm vào dây đàn, một tiếng đàn bi thương vang vọng ra hai phía sông, bên ngoài con thuyền hoa rực sáng. Nhưng tất cả đập vào mắt nàng chỉ là một khoảng không đen kịt, bất kể ngày đêm.

Trong bóng đêm, những ngón tay nàng khẽ lướt trên dây đàn, tiếng cười nói trên thuyền hoa truyền đến tai, như tiếng đàn của nàng vừa vang lên đã bị phá tan thành từng mảnh nhỏ.

Nàng ngồi ở đầu thuyền, trong mắt không có bất kỳ tia sáng nào, nhưng trong khoảnh khắc này, nàng lại như một đóa hoa sen, thân ở trong bùn lầy, nhưng không nhiễm chút bụi trần. Một mình nàng ngồi đó đón gió, không ai hiểu, không người nào lưu tâm.

Tiếng đàn vẫn còn vang vọng, nhưng không có ai thật sự lắng nghe... Cho dù có, nàng cũng không thể nhìn thấy.

Đề xuất Tiên Hiệp: Đại Phụng Đả Canh Nhân [Dịch]
Quay lại truyện Tiên Nghịch (Dịch chuẩn)
BÌNH LUẬN
Ẩn danh

Hữu Luân Lê

Trả lời

1 tháng trước

Chap 933 lỗi

Ẩn danh

Tiên Đế [Chủ nhà]

1 tháng trước

ủa lỗi gì đó b?

Ẩn danh

Tao Pham

Trả lời

2 tháng trước

vương lâm hóa phàm lần 3 chap bao nhiêu thế các đạo hữu

Ẩn danh

Túc Mệnh

Trả lời

2 tháng trước

Chương 1056, 1552, 1816, 1824, 1827 lỗi

Ẩn danh

Tiên Đế [Chủ nhà]

2 tháng trước

Cảm ơn bạn mình đã fix hết rồi nha.