Logo
Trang chủ

Chương 545: Kế hoạch làm phản của Hứa Lập Quốc thất bại!

Đọc to

Vòng đấu thứ nhất này ngốn những mười ngày mới hạ màn. Cũng may, kẻ chiến thắng như Vương Lâm không cần tiếp tục giao đấu ngay, hắn có được chút thời gian nghỉ ngơi dưỡng sức.

Mấy trận tỷ thí của đám Yêu Tướng, tu sĩ chém giết lẫn nhau, hắn thực sự chẳng muốn xem. Vương Lâm dứt khoát bỏ ngoài tai, mặc kệ sự đời, cứ như những ngày trước kia, ung dung ngồi bên bờ sông, nghe đàn uống rượu, sống những ngày tháng an nhàn tự tại.

So với Vương Lâm, tâm trạng Mạc Lệ Hải có phần nặng nề hơn. Hắn mỗi ngày đều phải đến Đế Đô, dán mắt vào những trận chiến. Những kẻ mà hắn cho rằng có khả năng uy hiếp đến Vương Lâm, hắn đều dùng thần thông ghi lại, đêm về cẩn cẩn cần cần đưa cho Vương Lâm xem.

Toàn bộ hy vọng của hắn, giờ đều đặt cả lên người Vương Lâm.

Mấy ngày nay, thể xác lẫn tinh thần Vương Lâm hòa mình vào tiếng đàn du dương, nhờ đó mà dần chạm đến con đường đạo của chính mình. Hắn nghe tiếng đàn này cũng đã lâu, nhưng trước giờ vẫn luôn mang tâm thái của một khách lữ hành, chỉ cảm nhận hương vị bề ngoài của nó.

Về phần Hứa Lập Quốc, từ sau khi thấy bóng dáng thiếu nữ Kiếm Linh kia, cả ngày lải nhải bên tai Vương Lâm không ngớt, đại ý chẳng ngoài việc xin xỏ Vương Lâm thả hắn ra ngoài, để hắn có cơ hội gặp lại tiểu mỹ nhân.

Hôm nay, thuyền tranh chưa đến, Vương Lâm nằm dài trên bờ sông, tay ôm bầu rượu, mắt ngước nhìn mây trắng lững lờ trôi trên trời. Những đám mây trắng kia, trong mắt hắn như đang biến hóa khôn lường. Người đời thường ví mây như những vật hư vô mờ mịt, nhưng hắn lại thấy chúng không hề hư vô, mà là do lòng người mơ hồ mà ra. Nếu tâm không mơ hồ, thì mây sẽ tĩnh lặng. Nếu tâm không tì vết, thì tiếng đàn sẽ tiêu tan. Vương Lâm ngửa cổ tu một ngụm rượu, ánh mắt lộ ra vẻ mê mang.

Vấn Đỉnh, Vấn Đỉnh... Làm thế nào để ý cảnh của ta đạt đến yêu cầu của Vấn Đỉnh đây? Nguyên Anh mượn cảm ngộ ý cảnh của Hóa Thần, Hóa Thần lấy ý cảnh thực chất hóa để Anh Biến, Anh Biến có thể lấy ý cảnh nhập thể, nhưng đạt tới Vấn Đỉnh vẫn là chưa đủ. Hiện tại ta đã sớm lấy ý cảnh nhập thể, ngay cả đạo tâm vào một khắc Uyển Nhi say giấc cũng đã viên mãn.

Nhưng vẫn còn thiếu một bước! Rốt cuộc bước này là cái gì? Mỗi người cảm ngộ ý cảnh khác nhau, vì lẽ đó mà không thể đi hỏi đạo của người khác được. Cho dù có biết được, chẳng những không có lợi, mà ngược lại còn bị trói buộc. Tóm lại, chỉ có thể tự tu hành, tự mình cảm ngộ!

Vẻ mê mang trong mắt Vương Lâm càng thêm đậm. Đúng lúc này, trong tâm trí hắn bỗng nhiên truyền đến thanh âm the thé khó chịu như kẻ tâm thần của Hứa Lập Quốc:

- Chủ nhân, xin ngài cho ta ra ngoài đi mà! Tiểu mỹ nhân kia lâu như vậy không được nhìn thấy ta, nhất định là đang tương tư đến héo hon rồi. Chủ nhân à, sao ngài lại nhẫn tâm chia rẽ nhân duyên trời định của ta và nàng như vậy chứ? Chủ nhân, xin ngài thả ta ra ngoài đi!

Vương Lâm nhíu mày. Hứa Lập Quốc này cả ngày nói không ngớt, ồn ào không nghỉ. Mấy ngày trước hắn đã cắt đứt liên hệ, được yên tĩnh vài ngày, không ngờ tên này lại phá được phong tỏa, lại bắt đầu gào thét.

- Vương Lâm, năm xưa ngươi chia rẽ ta và đại mỹ nhân, bây giờ lại muốn cưỡng ép chia rẽ ta và tiểu mỹ nhân. Rốt cuộc ngươi là loại người gì vậy? Ngươi nhất định là đang ghen tị! Đúng vậy, ngươi nhất định là đang ghen tị với diễm phúc của Hứa Lập Quốc ta!

Thanh âm Hứa Lập Quốc trong vẻ phẫn nộ mang theo một chút đắc ý.

Trong mắt Vương Lâm lóe lên hàn quang. Hứa Lập Quốc này tuy rằng trung thành, nhưng điều kiện tiên quyết là Vương Lâm phải mạnh hơn hắn nhiều lần. Hơn nữa, cho dù hắn có đổi chủ, thì chủ nhân này cũng phải yếu hơn Vương Lâm, hoặc cũng không thể mạnh hơn nhiều lắm. Nếu không, lòng trung thành của Hứa Lập Quốc này sẽ lập tức biến mất.

Lão tổ Cự Ma Tộc năm đó là một ví dụ điển hình. Nếu như đổi lại là người khác, ví dụ như Thiên Vận Tử, Lăng Thiên Hậu, Huyết Tổ, chỉ sợ Hứa Lập Quốc này đã a dua nịnh hót, đem toàn bộ từ đầu đến chân Vương Lâm lập tức bán đứng.

Ngoài khuyết điểm này, tên ma đầu này còn một tật xấu nữa, đó là một khi gặp được đàn bà, hắn liền biến thành một con người khác. Cứ tưởng rằng sau nhiều năm tôi luyện, hắn sẽ khác biệt lắm, nhưng hiện tại nhìn lại thì vẫn như vậy.

Tuy nhiên, Hứa Lập Quốc này trời sinh nhát gan, nếu không có đủ khả năng, hắn quả quyết sẽ không dám nói ra những lời như vậy. Xem ra, từ ngày rời khỏi Chu Tước Tinh, Hứa Lập Quốc đã che giấu không ít chuyện.

Hàn quang trong mắt Vương Lâm ngày càng đậm.

Hứa Lập Quốc hoàn toàn không nhận ra tâm tình của Vương Lâm, vẫn tiếp tục lải nhải:

- Vương Lâm, đại mỹ nhân năm đó ngươi bắt đi rồi, ta còn tưởng ngươi sẽ trọng dụng thế nào, ngờ đâu kết quả là đại mỹ nhân đáng thương của ta lại trở thành người chống đỡ cho gian tình của ngươi và con tiểu tiện nhân Liễu My kia.

- Ngươi nói đủ chưa?

Vương Lâm bình thản hỏi.

- Đủ ư? Chưa đủ! Ngươi thả ta ra để ta đi tìm tiểu mỹ nhân kia mới là đủ!

Thanh âm Hứa Lập Quốc có chút yếu đi. Hắn mơ hồ cảm thấy mỗi câu nói của mình đều chọc giận sát tinh này. Nhưng nghĩ đến những thần thông mình học được trong mấy ngày nay, khí thế của hắn lại lập tức tăng lên.

Hắn đang định nói tiếp, thì Vương Lâm vỗ túi trữ vật, kiếm tiên lập tức bay ra. Hứa Lập Quốc hoan hô một tiếng, trong nháy mắt liền từ trong tiên kiếm biến ảo đi ra.

Hắc khí nồng đậm hình thành một màn sương đen, hóa thành hình dáng của Hứa Lập Quốc. Hắn cười dâm đãng vài tiếng, đang muốn thẳng tiến đến Đế Đô. Nhưng lúc này, hàn quang trong mắt Vương Lâm dày đặc, hắn vung tay lên hư không một cái, kiếm tiên lập tức rơi vào tay hắn.

Hắn vung kiếm, lập tức truyền ra từng trận run rẩy. Hứa Lập Quốc ngẩn ra, lập tức the thé kêu lên:

- Vương Lâm, ngươi muốn làm gì?

Vương Lâm lạnh lùng liếc nhìn Hứa Lập Quốc một cái. Ánh mắt này như một gáo nước đá dội lên đỉnh đầu Hứa Lập Quốc, hắn lập tức tỉnh táo trở lại.

Ánh mắt Vương Lâm khiến hắn nhớ lại cảnh tượng năm xưa mình bị đối phương luyện hóa thành ma đầu, nhất là những cảnh tượng mấy trăm năm qua lại lóe lên trong đầu hắn.

- Tên sát tinh này chuyện gì cũng dám làm! Năm xưa giết toàn tộc Đằng gia, trên Chu Tước Tinh lại giết người vô số, ta... ta... - Hứa Lập Quốc run cầm cập.

- Chủ... chủ nhân... - Trên mặt Hứa Lập Quốc lập tức lộ ra vẻ nịnh nọt.

Vương Lâm càng lạnh lùng, Hứa Lập Quốc lại càng sợ hãi. Những cảnh tượng giết chóc trước đây của Vương Lâm không ngừng hiện lên trong đầu hắn.

- Ta ban cho ngươi một thân ma đầu, giúp ngươi từng bước trở thành Kiếm Linh, lại cho ngươi tiên kiếm hộ thể.

Thanh âm Vương Lâm bình thản, nhưng Hứa Lập Quốc nghe được lại âm thầm kêu khổ.

- Hiện giờ, ta muốn thu hồi!

Tay trái Vương Lâm vuốt lên thân tiên kiếm một cái, lập tức Hứa Lập Quốc kêu thảm, toàn thân run rẩy. Trong nháy mắt, hắn bị Vương Lâm chặt đứt mối liên hệ với tiên kiếm.

Hứa Lập Quốc lập tức hóa thành một màn sương đen. Khi Vương Lâm chặt đứt mối liên hệ của hắn với tiên kiếm, hắn cảm nhận được một luồng sát khí đã biến mất từ lâu!

- Hắn... Đúng là sát khí này! Sát tinh này thật sự muốn giết ta!

Hứa Lập Quốc hét lên một tiếng, lập tức bỏ chạy. Từ sau khi lập công trong trận chiến với lão tổ Cự Ma Tộc, hắn không còn cảm thấy loại sát khí đã theo hắn nửa đời người nữa!

- Con hổ cuối cùng vẫn là con hổ, không thể trở nên ngoan ngoãn được, cũng tuyệt đối không thể trở thành mèo!

Hứa Lập Quốc trong lòng cười khổ, hắn nhớ đến một câu trong thi ngữ ở quê nhà từ rất lâu về trước.

Hứa Lập Quốc đang muốn bỏ chạy, hàn quang trong mắt Vương Lâm lóe lên. Trong nháy mắt, từng đạo cấm chế hình thành bốn phía xung quanh Hứa Lập Quốc. Hứa Lập Quốc thét lên chói tai, toàn thân nhoáng lên một cái, lập tức hóa thành hình một thanh kiếm. Kiếm khí nồng đậm gào thét lao ra, bất ngờ phá tan cấm chế của Vương Lâm, hướng ra xa bay nhanh.

Vương Lâm ánh mắt ngưng lại, trên mặt lộ ra một tia cười lạnh. Hứa Lập Quốc quả nhiên che giấu rất nhiều chuyện, như việc biến thành thanh kiếm này, ở Chu Tước Tinh, hắn tuyệt đối không thể làm được!

Lúc này, từ trong túi trữ vật truyền ra từng trận tiếng động bang bang, hiển nhiên là có một vật đang điên cuồng va đập. Vương Lâm tay phải vỗ lên túi trữ vật, lập tức gia cố thêm phong ấn. Xong xuôi, hắn lạnh lùng nhìn về hướng Hứa Lập Quốc bỏ chạy, trầm giọng nói:

- Quay về cho ta!

Ngay khi thanh âm vừa dứt, cấm chế lưu lại trên cơ thể Hứa Lập Quốc trong tâm thần hắn lập tức bùng phát.

Từ xa truyền đến tiếng kêu thảm thiết của Hứa Lập Quốc. Nhưng không lâu sau, tiếng kêu này lại từ từ biến mất. Hàn quang trong mắt Vương Lâm càng đậm.

- Quả nhiên không ngoài dự liệu của ta. Tên ma đầu Hứa Lập Quốc này, nếu không nắm chắc đối phó lại cấm chế của ta, nhất định sẽ không nghe lời như vậy!

Vương Lâm bước về phía trước một bước. Một bước này đã vượt qua trăm trượng.

Tuy không biết Hứa Lập Quốc đã dùng phương thức nào để chống lại cấm chế trong tâm thần, nhưng hắn cũng không có cách nào cắt đứt được mối liên hệ với Vương Lâm. Thông qua điểm này, Vương Lâm vẫn có thể bắt được hắn!

Hứa Lập Quốc điên cuồng bỏ chạy. Vốn là hồn thể, lúc này lại trở thành Kiếm Linh, tốc độ của hắn so với trước kia nhanh hơn gấp mấy lần. Giờ phút này, trong lòng hắn đang kinh hãi, lại phát huy toàn bộ thực lực, giống như một âm hồn liều lĩnh trốn chạy.

- Sát tinh, lão tử vì ngươi mà khó nhọc lập công lao, ngươi nói giết là giết! Lão tử không được thích tiểu mỹ nhân kia hay sao? Không được có một chút bí mật hay sao? Không được tính toán sau này có cơ hội mang theo tiên kiếm và Tiểu Hắc cao chạy xa bay hay sao?

Hứa Lập Quốc thở dài, hắn biết sát tinh vì sao lại muốn giết mình.

Từ khi hắn và Tiểu Hắc tiếp xúc với nhau, hai hồn thể cả ngày giao lưu, hắn đã học được không ít thần thông của Kiếm Linh. Lại thêm sự trợ giúp của Tiểu Hắc, hai Kiếm Linh gần như đã nghĩ ra mọi biện pháp, cuối cùng làm cho cấm chế của Vương Lâm trong cơ thể hắn có chút suy yếu.

Hứa Lập Quốc nhát gan, nên hành sự cực kỳ cẩn thận. Hắn nhằm lúc Vương Lâm đại chiến mới làm cho cấm chế suy yếu, vì vậy Vương Lâm hoàn toàn không phát hiện ra.

Hắn vốn vẫn cực kỳ đắc ý, nhưng hiện giờ đã đánh giá sai sự nghi ngờ và tâm cơ của Vương Lâm, đã bị nhìn ra sơ hở.

- Ôi, sớm biết thế này...

Hứa Lập Quốc lắc đầu, nhanh chóng chạy trốn. Tốc độ của hắn rất nhanh, không quá lâu liền trốn ra khỏi Thiên Yêu Thành. Ngay khi ra khỏi Thiên Yêu Thành, hắn quay đầu lại thoáng nhìn qua Đế Đô, ánh mắt lộ ra một vẻ bi tráng.

- Tạm biệt tiểu mỹ nhân yêu dấu! Nếu có một ngày trở lại, ta nhất định sẽ đi tìm nàng!

Tên nhãi này đến bây giờ vẫn chỉ nghĩ đến tiểu mỹ nhân của hắn, mà quên mất ánh mắt của tiểu đệ Tiểu Hắc Đao đang lộ ra vẻ bi tráng. Hứa Lập Quốc xoay người, đang muốn tiếp tục chạy, nhưng trong nháy mắt liền lộ ra vẻ nịnh nọt, a dua nói:

- Chủ nhân, tốc độ của ngài nhanh thật! Xem ra gần đây bản lĩnh đã tiến bộ rất nhiều. Quả nhiên không hổ danh là chủ nhân của Hứa Lập Quốc ta, ta...

Phía trước Hứa Lập Quốc mười trượng, Vương Lâm vẻ mặt lạnh lùng xuất hiện.

- Ngươi to gan lắm!

Vương Lâm chậm rãi nói.

Hứa Lập Quốc run lên, lập tức phù phù một tiếng quỳ rạp xuống đất, đấm ngực, vẻ mặt cầu xin:

- Chủ nhân, ta sai rồi! Đúng là ta sai rồi! Ta không dám nữa...

Hắn nói đến đây, bỗng nhiên cấm chế bên ngoài túi trữ vật của Vương Lâm lập tức sụp đổ. Một đạo hắc khí từ bên trong lóe lên, không ngờ không cần sự cho phép của Vương Lâm, tự động bay ra!

Đạo hắc khí này lóe ra, với tốc độ khó có thể tưởng tượng, trực tiếp nhắm thẳng vào Vương Lâm.

Nếu bản lĩnh Vương Lâm vẫn còn là Anh Biến Trung Kỳ như trước kia, một đạo hắc khí này ở khoảng cách gần như vậy, hắn hoàn toàn không thể tránh né. Cho dù hiện giờ đã đạt tới Anh Biến Hậu Kỳ đại viên mãn, muốn tránh cũng tuyệt đối không dễ.

Nhưng giờ phút này, Vương Lâm cũng không cần nhìn đến đạo hắc khí kia, lần này hắn phải hoàn toàn thu phục thanh loan đao màu đen này!

Bên ngoài thân thể hắn nhanh chóng tràn ngập Sinh Chi Lạc Ấn. Đạo hắc khí đánh tới, chạm vào người phát ra một tiếng như kim loại va chạm nhau, loan đao màu đen lập tức bị bắn ra.

Vương Lâm giơ tay phải đưa hai ngón kẹp lại, nhưng thanh loan đao màu đen này kêu lên dữ dội, né ra khỏi hai ngón tay Vương Lâm, sau đó lượn một đường cong, với tốc độ cực nhanh, lại điên cuồng vọt tới. Lúc này, mục tiêu của nó chính là giữa lông mày Vương Lâm.

- Keng!

Tiếng kim loại va chạm vang lên, loan đao kia lại bị bắn ra. Lúc này nó cực kỳ tức giận, điên cuồng lui ra phía sau, làm ra vẻ lại muốn tấn công. Nhưng ngay khi loan đao này định tấn công, nó liền lập tức chuyển hướng, bay về phía Hứa Lập Quốc, muốn cùng nhau bỏ trốn.

- Rất hay!

Vương Lâm ánh mắt lóe lên. Lần thứ hai giao chiến với loan đao này, có Sinh Chi Lạc Ấn trợ giúp, so với lần đầu tiên năm đó dễ dàng hơn rất nhiều.

Khi loan đao này bay về phía Hứa Lập Quốc, Vương Lâm bước lên phía trước một bước, tiên lực lập tức từ dưới chân tràn ra, trong nháy mắt tràn ngập trong phạm vi trăm trượng. Cấm chế trong cơ thể Hứa Lập Quốc lập tức lóe lên, đình trệ trong nháy mắt.

Hứa Lập Quốc thần sắc lộ vẻ kiên quyết, giống như thật sự đã hối hận và muốn sửa sai, nhưng trong lòng lại chửi ầm lên, không ngừng nguyền rủa Vương Lâm, nhưng đáng tiếc là cũng không có tác dụng gì.

Cùng lúc đó, hai tay Vương Lâm bấm quyết, từng đạo cấm chế từ trong tay xuất hiện, dừng ở giữa không trung, hình thành một cấm chế không hoàn chỉnh.

Trong cấm chế này khuyết mất một chỗ. Chỗ đó chính là trong tâm thần của Hứa Lập Quốc!

Thủ pháp của Vương Lâm năm xưa tuy rằng phối hợp tâm huyết, nhưng so với hiện tại kém hơn rất nhiều. Giờ phút này, toàn bộ cấm chế đánh ra, Hứa Lập Quốc lập tức không tự chủ được bay về phía cấm chế kia.

Loan đao có chút lo lắng, muốn ngăn cản, nhưng Vương Lâm vừa bước tới đã đến ngay bên cạnh. Loan đao kia không thể tránh được, vì thế liền có chút trì hoãn. Hứa Lập Quốc trơ mắt nhìn cấm chế kia dung nhập vào trong cơ thể. Thân mình hắn run lên, sau đó trên mặt lộ ra vẻ nịnh nọt, a dua nói:

- Chủ nhân, ngài xem hiện giờ đã có cấm chế rồi, xin ngài tha cho ta một lần đi. Ta thật sự không dám nữa!

Vương Lâm không để ý đến Hứa Lập Quốc, mà một tay chụp vào loan đao.

Loan đao kia vẫn còn định né tránh. Lúc này Vương Lâm trong mắt lóe lên hàn quang, thấp giọng quát:

- Sát Lục Chi Khí!

Trong nháy mắt, từ giữa lông mày từng đạo khí xám điên cuồng lao ra. Hơn ba nghìn đạo khí gần như trong nháy mắt lao ra toàn bộ, bao vây lấy loan đao kia.

Loan đao này tốc độ quá nhanh, nó lợi dụng khoảnh khắc bị bao vây, chui ra một khoảng không. Nhưng ngay khi vừa mới lao ra, ngón tay Vương Lâm đã xuất hiện ở phía trước, búng một cái, loan đao này lập tức bị bắn trở lại.

- Ngưng!

Vương Lâm trầm giọng nói.

Ba nghìn đạo Sát Lục Chi Khí nhanh chóng co rút lại, hình thành một quả cầu. Từ bên trong truyền ra từng trận tiếng động bang bang. Nhưng loan đao này cho dù thế nào cũng không thể lao ra.

Không nhìn loan đao nữa, ánh mắt Vương Lâm lạnh như băng nhìn lên người Hứa Lập Quốc.

Hứa Lập Quốc thân mình khẽ run run, cười ngốc nghếch nói:

- Chủ nhân, ngài có gì muốn dặn dò không? Hay là để ta đi khuyên nhủ Tiểu Hắc, nhất định sẽ khiến hắn từ nay về sau ngoan ngoãn nghe lời ngài.

- Ngươi chắc cũng biết vì sao ta không cho ngươi đi tìm Kiếm Linh kia!

Vương Lâm nhìn Hứa Lập Quốc, nói.

Hứa Lập Quốc vội vàng gật đầu, nói:

- Biết, ta biết!

Hắn ngoài miệng nói vậy, nhưng trong lòng thầm nhủ:

- Rõ ràng là ngài muốn chia rẽ ta và tiểu mỹ nhân. Ta thấy đến tám phần là chính ngài đã để ý đến tiểu mỹ nhân kia. Ôi, Hứa Lập Quốc ta phong lưu phóng khoáng, tuổi còn trẻ lại vướng phải mối hận cướp vợ này!

- Trong Thiên Yêu Thành cao thủ như mây, ngươi thật sự cho rằng không có ai phát hiện ra ngươi sao? Một khi bị phát hiện, với thực lực của ngươi, chắc chắn sẽ bị bắt, sau đó bị luyện hóa trở thành Kiếm Linh pháp bảo. Hứa Lập Quốc, ngươi còn chưa biết sao?

Thanh âm Vương Lâm như tiếng chuông lớn, vang vọng trong nội tâm Hứa Lập Quốc.

Hắn chấn động, lập tức sững sờ tại chỗ, vâng dạ nói:

- Chuyện này... Không được để bị phát hiện...

Trống ngực hắn đập thình thịch. Lúc này, nghe Vương Lâm nói, hắn cũng tin đến tám phần. Nếu như thực sự bị người ta bắt đi, không biết đối phương có phải là một Cự Ma Lão Tổ đầy lòng hiếu kỳ hay không.

- Tuy nhiên, nếu như bị chủ nhân của tiểu mỹ nhân kia bắt được, thì đó lại là chuyện tốt! Như vậy, ta có thể cùng tiểu mỹ nhân âu yếm... - Hứa Lập Quốc trong lòng thầm nhủ, nhưng những lời này hắn không dám nói với Vương Lâm.

Vương Lâm lạnh lùng liếc nhìn Hứa Lập Quốc một cái, như thể nhìn thấu được suy nghĩ trong lòng hắn. Hứa Lập Quốc chột dạ, chẳng những không né tránh ánh mắt Vương Lâm, ngược lại còn nhìn thẳng vào Vương Lâm. Trong lòng hắn thầm nhủ:

- Nhẫn! Lão tử càng chột dạ, càng phải nhẫn!

- Chắc ngươi đã học được rất nhiều thứ từ Kiếm Linh trong loan đao màu đen kia.

Vương Lâm chậm rãi nói.

Hứa Lập Quốc nháy mắt, không chút do dự đem toàn bộ những thần thông của Kiếm Linh mình học được nói ra một lượt. Bao gồm việc hắn có thể ẩn giấu được khí tức, có thể bước đầu hoàn toàn dung nhập vào trong tiên kiếm, hơn nữa nếu xuất toàn lực, uy lực của tiên kiếm sẽ tăng lên không ít, rồi cả một số thứ nữa.

Hắn vừa nói, vừa âm thầm quan sát sắc mặt Vương Lâm, trong lòng cẩn thận. Loại cảm giác này đã hơn trăm năm hắn không cảm thấy. Bây giờ thấy lại một lần nữa, hắn cũng không thấy có gì mới lạ.

Nghe Hứa Lập Quốc nói xong, tay phải Vương Lâm cách không chụp về phía quả cầu nhỏ tạo thành từ Sát Lục Chi Khí. Bên trong đã không còn những tiếng động bang bang. Khi Vương Lâm chạm tay vào quả cầu này, từng đạo Sát Lục Chi Khí theo bàn tay trở lại bên trong cơ thể.

Khi chỉ còn lại mấy trăm đạo Sát Lục Chi Khí, một đạo đao khí sắc bén trong nháy mắt lao ra, nhưng bị Sát Lục Chi Khí quấn quanh nên tốc độ quả thật có chút chậm.

Vương Lâm đã có chuẩn bị, đưa hai ngón tay ra kẹp. Đạo đao khí kia lập tức sụp đổ. Ở giữa hai ngón tay, loan đao màu đen kia giãy giụa kịch liệt. Vương Lâm há miệng phun ra một đạo khí nguyên thần lên trên loan đao, hai mắt lóe lên điện quang. Hắn không chọn cách luyện hóa trong thời gian dài, mà chọn dùng thủ đoạn cứng rắn, không tiếc tổn hại linh thể, đem chính dấu ấn nguyên thần của mình in lên trên loan đao.

Làm xong hết thảy, hắn vung tay phải, loan đao bay ra, ở giữa không trung phát ra tiếng kêu không cam lòng!

Vương Lâm xuất ra tiên kiếm ném về phía Hứa Lập Quốc. Hứa Lập Quốc sắc mặt lộ vẻ vui mừng, trong lòng hồ hởi, nhanh chóng chui vào trong tiên kiếm, cùng tiên kiếm dung hợp.

Giữa không trung, đao kiếm cùng bay. Thấy Hứa Lập Quốc đã không còn nguy hiểm, loan đao kia do dự một chút. Mặc dù nhìn Vương Lâm có chút không vừa mắt, nhưng nó cũng giống như Hứa Lập Quốc, đi theo bên người hắn.

Nói một cách chính xác, là loan đao này đi bên cạnh người Hứa Lập Quốc.

Hứa Lập Quốc đang ở trong tiên kiếm nhìn lướt qua loan đao màu đen kia, có chút đắc ý thầm nghĩ:

- Sát tinh cũng không thể hoàn toàn thu phục Tiểu Hắc. Lão tử có thể ngoắc ngón tay thu phục hắn làm tiểu đệ. Xem ra sức hấp dẫn của ta cũng mạnh hơn sát tinh rất nhiều!

Hắn nghĩ như vậy, trong lòng lập tức có một cảm giác sảng khoái, thầm nhủ:

- Cho dù sát tinh ngươi có mạnh đến đâu, về điểm này chỉ sợ ngươi vẫn còn thua kém lão tử.

Còn có khả năng ứng biến của lão tử, về điểm này, hắn cũng kém ta. Lại còn có nhân duyên với mỹ nhân của lão tử, đại mỹ nhân, tiểu mỹ nhân đều là của lão tử. Hắn so với ta lại càng kém hơn.

Như vậy có thể thấy được, ngoại trừ bản lĩnh cao hơn một chút, còn mặt nào hắn cũng đều thua kém ta. Ôi, ta đúng là một ma đầu ưu tú. Thật sự thế gian này hiếm thấy được một người như ta!

Hứa Lập Quốc trong lòng sảng khoái, hoàn toàn nhẹ nhõm, hơn nữa lại có một cảm giác là mình hơn hẳn. Hắn nhìn về phía Vương Lâm, ánh mắt linh thể ở trong tiên kiếm có một vẻ thông cảm và đắc ý.

Vương Lâm vỗ túi trữ vật. Hứa Lập Quốc cùng tiên kiếm bay vào, loan đao theo sát phía sau. Khi Hứa Lập Quốc chuẩn bị tiến vào trong túi trữ vật, thân mình hắn bỗng nhiên dừng lại, nhìn về hướng Đế Đô ở đằng xa, trong lòng thở dài nói:

- Tiểu mỹ nhân! Hứa ca ca sẽ còn trở lại! Lão tử chưa đi đâu! Không bắt được ngươi mang đi, lão tử sẽ không rời khỏi Thiên Yêu Thành!

Tại Kiếm Các bên trong Đế Đô, Đế Kiếm hình con rắn toàn thân run lên, hóa thành một thiếu nữ. Thiếu nữ nhăn mũi, hung tợn nói:

- Đừng để ta nhìn thấy Kiếm Linh vô sỉ kia! Nếu để ta nhìn thấy hắn, cho dù trái với mệnh lệnh của Đế Quân, ta cũng phải dẫn kiếm thể lao ra, trực tiếp chém hắn!

Thu đao kiếm xong, Vương Lâm trở về Hồng Thành. Bóng đêm đã phủ xuống mặt đất, ngày đã tàn. Vương Lâm bay thẳng về phía Mạc Phủ.

Trong khi hắn phi hành, bỗng nhướn mày, thân mình dừng lại, trầm giọng nói:

- Chuyện gì?

Trên phố, từ xa có mấy người đi ra. Trong số những người này có cả nam lẫn nữ, tu vi đều là Anh Biến Kỳ trở lên. Trong đó có một vài người đã đạt tới Anh Biến Trung, Hậu Kỳ.

Vương Lâm thần sắc như thường, quan sát những tu sĩ này, không nói gì. Trên người những tu sĩ này, hắn không hề cảm thấy một chút sát khí nào, mà cảm thấy một vẻ vô cùng bi phẫn.

Từ trong đám người này, có một nam tử áo trắng bước ra. Người này tướng mạo sáng sủa, hướng về Vương Lâm ôm quyền nói:

- Danh tiếng Vương đạo hữu, khi ở Thiên Vận Tinh, tại hạ đã được nghe như sấm động bên tai. Mấy ngày trước, trong cuộc tranh đoạt Yêu Tướng, càng khiến cho ta thêm phần kính nể.

Vương Lâm quét mắt nhìn đám người này một lượt. Trong lòng đã có chút đoán được ý định của họ, hắn cũng ôm quyền đáp lễ:

- Quá khen!

Nam tử áo trắng thở dài, nói:

- Tại hạ là Thiếu Môn Chủ của Ngọc Kiếm Môn. Lần này bị cuốn vào cuộc tranh đoạt Yêu Tướng, tình thế cũng là bất đắc dĩ. Phong thái của Vương huynh mấy ngày trước, như đã đánh một đòn làm cho tại hạ thức tỉnh. Ở nơi Yêu Linh này, sinh mạng của tu sĩ còn thấp hơn cả con kiến. Yêu Tướng không thể chết, kẻ giết Yêu Tướng cũng phải bị chôn cùng, cuối cùng phải chết chỉ có tu sĩ chúng ta. Thực ra, ở nơi Yêu Linh man di này, tu sĩ chúng ta chỉ là con hát mua vui cho chúng nó mà thôi!

Vương Lâm trầm ngâm, không nói gì.

- Vị này chính là người trợ giúp của Yêu Tướng Ngao Địch!

Nam tử này chỉ vào một người đàn ông trung niên ở bên cạnh. Người này mình mặc đạo bào, hắn tiến lên hai bước, hướng về Vương Lâm ôm quyền cung kính nói:

- Vương đạo hữu, cái chết của Ngao Địch cũng khiến ta thức tỉnh. Ở nơi Yêu Linh này, chiến công mặc dù quan trọng, nhưng nếu không còn sống để hưởng thì cũng chẳng có tác dụng gì.

Nam tử áo trắng thở dài, nói:

- Mãi mãi ở nơi này mua vui cho đám Yêu Linh man di, không phải là lựa chọn của những người tu đạo. Những đạo hữu đứng sau lưng ta, đều đã chuẩn bị rời khỏi Thiên Yêu Thành. Hôm nay, xin được từ biệt Vương đạo hữu! Cáo từ!

Hắn nói xong, hít sâu một hơi, thân mình vụt lên, hóa thành một đạo cầu vồng, bay thẳng lên trời.

Mấy vị tu sĩ phía sau hắn cũng đồng thời hướng về Vương Lâm ôm quyền cáo từ, rồi hóa thành những đạo cầu vồng, biến mất ở phía chân trời.

Vương Lâm im lặng đứng tại chỗ, nhìn đám tu sĩ rời đi. Trước sau vẫn trầm mặc.

Tu sĩ là những người đi ngược với mệnh trời, tất nhiên phải có ngạo cốt! Nếu vì cường quyền mà cúi đầu, thì không xứng với hai chữ "nghịch thiên", mà chỉ là tuân theo vận mệnh!

Nhưng chữ "nghịch" này lại có một nghĩa khác. Những tu sĩ rời đi lúc này không phải là "nghịch", mà là "tránh"!

"Nghịch" chân chính phải là không trốn tránh trời đất, không trốn tránh vận mệnh, không trốn tránh phép tắc đạo trời, mà là đi ngược lại những thứ đó!

Tu sĩ nếu không như vậy, thì không phải là tu đạo. Vương Lâm hướng ra xa bước tới. Hắn không phi hành, mà lẳng lặng bước đi. Bóng dáng hắn dưới ánh trăng kéo dài.

- Tu đạo, nghịch thiên.

Vương Lâm đi rất chậm, vừa đi vừa tự nói, như thể con phố này dài vô tận.

Không biết qua bao lâu, phía trước Vương Lâm, Mạc Phủ đã thấp thoáng trong tầm mắt. Trong bóng đêm, đèn lồng bên ngoài Mạc Phủ tỏa ra ánh sáng dịu dàng, giống như một tia sáng rực rỡ giữa màn đêm, khiến Vương Lâm dừng bước, lẳng lặng nhìn lại.

Ánh sáng tuy nhỏ bé, nhưng lại làm cho tấm biển Mạc Phủ sáng lên. Từng trận gió đêm thổi đến, đèn lồng lay động, làm cho ánh nến bên trong lập lòe lúc sáng lúc tối. Tuy vậy, ánh nến này cũng rất ngoan cường, ngày càng sáng rõ.

Vương Lâm im lặng đứng trong bóng đêm, ánh mắt lộ ra một tia minh ngộ. Nhưng minh ngộ này vẫn là không đủ. Hắn có cảm giác như bắt được cái gì đó, nhưng trong nháy mắt lại giống như không có gì cả.

Một sự biến đổi kinh người đang âm thầm bén rễ trên người Vương Lâm.

Thời gian dần dần trôi qua. Mặt đất tối đen được ánh ban mai phương đông chậm rãi chiếu rọi. Trong mắt Vương Lâm, màu đen giống như thủy triều rút đi.

Tại khoảnh khắc này, trong đầu Vương Lâm như có một tia chớp xẹt qua. Bên tai hắn dường như văng vẳng tiếng đàn, cả người như đã ngộ đạo.

- Đêm tối bị ánh mặt trời xua tan, có phải là nghịch không? Chữ "nghịch" này chính là mấu chốt có thể đưa ta đạt đến Vấn Đỉnh!

Trong đầu Vương Lâm có một cảm ngộ mơ hồ. Cảm ngộ này không sâu, nhưng bắt đầu bén rễ.

Vương Lâm trong mắt lộ ra vẻ kỳ dị. Hắn không trở lại Mạc Phủ, mà xoay người rời đi. Bên bờ sông kia, hắn như một lão tăng ngồi xuống. Mặc dù lúc này không có tiếng đàn truyền vào tai, nhưng lại có dư âm vang vọng.

Tiếng đàn vô tình, nhưng trong lòng lại hàm chứa bi thương. Âm thanh bi thương này không phải là "nghịch", khác với cảm ngộ vừa rồi của ta. Nhưng vì sao ta nghe trong tiếng đàn này lại có ẩn chứa nghịch ý?

Buổi trưa, ánh mặt trời ấm áp dào dạt chiếu rọi mặt đất. Chiếc thuyền tranh đi tới. Trên chiếc thuyền tranh kia, thanh niên nhiều ngày trước xuất hiện bên cạnh nữ tử đánh đàn lại xuất hiện. Lúc này đây, hắn hướng ánh mắt ra xa, nhìn lên người Vương Lâm.

Tiếng đàn kia nhẹ nhàng truyền đến. Thanh niên kia ngồi ở đầu thuyền bên cạnh nữ tử, trong tay cầm chén rượu, hướng về phía Vương Lâm nâng lên.

Vương Lâm cầm lấy bầu rượu, lắc lắc một chút rồi uống một ngụm. Nhưng thanh niên kia lại lắc đầu, chỉ chỉ ra mũi thuyền. Chén rượu trong tay hắn không còn được một nửa.

Vương Lâm cười khẽ. Thanh niên này tuy rằng tướng mạo tầm thường, nhưng lại khiến người ta cảm thấy có một cảm giác rất cởi mở. Vương Lâm trầm ngâm một chút, thân mình nhoáng lên một cái, đạp trên mặt sông đi tới, đáp lên mũi thuyền kia.

Nữ tử đánh đàn vẫn chưa phát hiện ra mũi thuyền có thêm một người, vẫn chìm đắm trong tiếng đàn đau thương.

Thanh niên kia mỉm cười, giơ chén rượu trong tay uống một ngụm, sau đó vung tay áo, ngồi sang một bên.

Vương Lâm cũng ngồi xuống, cầm bầu rượu uống, ngồi gần nghe tiếng đàn, lẳng lặng nhìn tay ngọc của nữ tử gảy đàn.

Ba người trên mũi thuyền thủy chung đều không nói gì. Thanh niên kia mời Vương Lâm ra sau thuyền. Trước sau chỉ mỉm cười không nói. Về phần Vương Lâm cũng vậy, trong đầu cũng không có nhiều chuyện để nói. Bởi vì tiếng đàn này làm rung động lòng người. Trong tiếng đàn này, mọi ngôn ngữ khác đều là tạp âm!

Tiếng đàn ngừng một chút, chiếc thuyền tranh theo dòng sông trôi đi. Vương Lâm ngồi xuống. Ngày hôm nay, cả thanh niên kia và hắn đều không có rượu. Người hầu từ bên trong thuyền đi ra, chuẩn bị rượu cho hai người.

Sắc trời bắt đầu tối. Hai bên bờ sông hiện lên một cảnh tượng buồn tẻ. Mặc dù trên chiếc họa thuyền này có không ít những ngọn đèn lung linh có phần mỹ lệ.

Chiếc thuyền tranh này lại một lần nữa đưa Vương Lâm lại gần bờ sông. Vương Lâm đứng lên, hướng về thanh niên kia ôm quyền, đang định đạp gió bay đi.

Lúc này, thanh niên kia từ trước đến giờ không nói gì, bỗng mở miệng nói nhỏ:

- Huynh đài nghe tiếng đàn có cảm xúc gì khác không?

Vương Lâm dừng bước một chút, đáp:

- Nhớ tới cố nhân.

Thanh niên kia cầm chén rượu uống một ngụm, chua xót nói:

- Khó trách! Nếu tâm không còn vướng bận, thì sẽ không bị tiếng đàn lay động. Huynh đài và ta giống nhau, đều là tục nhân.

Trong lúc hai người nói chuyện, nữ tử đánh đàn kia thân mình run lên, tiếng đàn cũng theo đó mà xuất hiện những tiếng run rẩy.

- Nếu huynh đài không có việc gì, chi bằng hai ta uống đến bình minh, nghe tiếng đàn của Minh Phí cô nương.

Thanh niên kia đề nghị.

Vương Lâm trầm ngâm một chút, liếc mắt nhìn thanh niên kia một cái, gật đầu nói:

- Cũng được!

Thanh niên kia khẽ mỉm cười, lắc chén rượu, nói:

- Ta quan sát huynh đài đã nhiều ngày. Nhìn ngươi ngồi trên bờ sông. Mặc dù người ở đó, nhưng tâm lại không ở đó, dường như là một người qua đường.

Vương Lâm uống một ngụm rượu, lắc đầu đáp:

- Một tục nhân, nếu thật sự là khách qua đường, chẳng qua cũng chỉ là hư ảo mà thôi. Ngươi chẳng phải cũng giống như vậy sao? Thân ở trên thuyền này, rất hợp, nhưng lại không biết đang đi về nơi nào.

Thanh niên kia nhìn Vương Lâm thật lâu, rồi nói:

- Trong nhà có

Đề xuất Voz: Ở trọ vùng cao
Quay lại truyện Tiên Nghịch (Dịch chuẩn)
BÌNH LUẬN
Ẩn danh

Hữu Luân Lê

Trả lời

1 tháng trước

Chap 933 lỗi

Ẩn danh

Tiên Đế [Chủ nhà]

1 tháng trước

ủa lỗi gì đó b?

Ẩn danh

Tao Pham

Trả lời

2 tháng trước

vương lâm hóa phàm lần 3 chap bao nhiêu thế các đạo hữu

Ẩn danh

Túc Mệnh

Trả lời

2 tháng trước

Chương 1056, 1552, 1816, 1824, 1827 lỗi

Ẩn danh

Tiên Đế [Chủ nhà]

2 tháng trước

Cảm ơn bạn mình đã fix hết rồi nha.