Logo
Trang chủ

Chương 550: Nghịch

Đọc to

Trần Đào trầm mặc hồi lâu, rồi thản nhiên cất lời:

- Ngươi sẽ chẳng thể nào hiểu được những gì hắn đang phải tranh đấu đâu, cũng như kẻ phàm tục vĩnh viễn không thể thấu hiểu tâm tư của tiên nhân.

Thạch Tiêu xoay người nhìn Trần Đào, hắn lại chìm vào suy tư. Ánh mắt Mặc Phi càng thêm lạnh lẽo, hắn nhìn Vương Lâm, khẽ nói:

- Ngươi và hắn năm xưa đều là hạng người được người khác ngưỡng mộ, thật thú vị!

Gã tu sĩ Đại La Kiếm Tông đứng sau Mặc Phi là người duy nhất nghe được câu nói này. Lòng hắn run lên, vội cúi đầu, không dám hé răng nửa lời.

Huyền Hôn soái trên khán đài khẽ thở dài. Hắn không phải tu sĩ, nhưng với thân phận của hắn, cũng biết sơ qua một vài chuyện của tu sĩ Vấn Đỉnh. Dù không hiểu tường tận, nhưng thấy Vương Lâm ngừng tay, hắn cũng lờ mờ đoán ra vài phần.

Giờ khắc này, trên con thuyền đang neo đậu bên ngoài Đế Đô, người thanh niên đã cùng Vương Lâm uống rượu cả đêm đang ngồi trên mũi thuyền. Hắn ngửa cổ uống cạn chén rượu, rồi khẽ lẩm bẩm:

- Tiểu tử kia, ngươi sẽ lựa chọn như thế nào đây...

Người con gái đánh đàn vẫn ngồi trên đầu thuyền, nhưng lúc này nàng không gảy đàn mà chỉ lặng lẽ ngồi đó.

Bàn tay Vương Lâm vẫn dừng cách mặt trống một tấc, hắn ngơ ngẩn nhìn Yêu Cổ.

- Đạo tâm đã viên mãn, chỉ cần quét sạch những bi thương trong nội tâm là được, nhưng như vậy... có đáng giá sao?

Hình bóng Lý Mộ Uyển lại hiện ra trước mắt hắn, như một dòng nước mát khẽ lướt qua.

- Nếu cái giá phải trả để quét sạch bi thương trong lòng, để đạt đến Vấn Đỉnh, là phải xóa bỏ hình bóng Uyển Nhi, thì đạo của ta là gì? Đạo của ta, từ lúc còn sống đến khi chết đi, cho đến khi ngủ say vĩnh cửu, đều là Uyển Nhi. Nếu ta thật sự vỗ tay xuống, nàng sẽ vô tình trở thành Lô Đỉnh của ta...

- Vương Lâm ta, thân là nam nhi, dù không phải đội trời đạp đất, nhưng sống cũng không thẹn với lương tâm. Đạo trời bạc bẽo, nếu ta lại vô tình, thì không phải nghịch thiên mà đi, mà là thuận thiên.

- Vứt bỏ những tình cảm trong lòng, những Yêu tướng này cũng như tu sĩ, đều đang trốn chạy. Phương pháp tu hành này không phải là đạo của Vương Lâm ta!

- Đạo của Vương Lâm ta là nghịch, nghịch thiên mà đi, đây mới là con đường của ta. Tu sĩ thượng cổ phải dối trời để tu hành, bây giờ ta đã hiểu rõ hai chữ "dối trời" này. Đây không phải là dối trời, mà là trốn tránh. Tuy không phải thuận lòng trời, nhưng con đường cuối cùng cũng chỉ là một! - Trong mắt Vương Lâm lóe lên một tia sáng.

- Ta có thể quét sạch những bi thương trong lòng, nhưng những gì trong lòng ta nắm giữ, cho dù là thiên đạo cũng đừng hòng cướp đi!

Giờ khắc này, Vương Lâm ngẩng cao đầu nhìn lên bầu trời.

Một luồng khí tức kinh người bỗng bùng phát trên người hắn. Khí tức này không mạnh, nhưng lại khiến tất cả mọi người xung quanh, kể cả Thiên Soái, đều cảm thấy run rẩy.

Khí tức này tựa như những thanh kiếm sắc nhọn từ người Vương Lâm bắn lên, trực tiếp đâm thẳng lên bầu trời. Mây trên trời tan ra, trời đất đột nhiên bừng sáng.

- Đây! Đây là...

Đến như Thiên Soái cũng không kìm được mà biến sắc, ánh mắt nhìn Vương Lâm lộ vẻ kinh hãi!

- Không ngờ hắn lại lựa chọn giống như Yêu Đế năm xưa!

Thiên Soái hít sâu một hơi, nhìn chằm chằm Vương Lâm.

Vẻ mặt người đàn ông mặc kim giáp càng thêm tái nhợt. Khi Vương Lâm dừng tay, hắn còn thầm mừng rỡ. Nhưng khí thế từ người Vương Lâm tản ra lúc này lại khiến hắn cảm thấy như đại họa sắp ập xuống.

Hắn nhìn chằm chằm bóng lưng Vương Lâm, sát khí trong mắt tăng lên điên cuồng.

- Khi hắn còn chưa đánh được mười lăm tiếng trống, ta giết hắn thì ngày sau chắc chắn sẽ bị Yêu Đế trách cứ, nhưng cũng không đến nỗi vì người này mà trừng phạt ta quá nặng. Dù sao thì người này cũng chỉ là một tên tu sĩ, còn ta không chỉ là Yêu nhân, mà còn là người từng lập công với Thiên Yêu quận.

Khí thế trên người Vương Lâm vừa bùng nổ đã lập tức biến mất.

- Con đường tu đạo chân chính là nghịch thiên. Ta không tin chỉ có vứt bỏ hết những bi thương trong lòng mới có thể tiến lên Vấn Đỉnh. Cảnh giới Vấn Đỉnh không phải là thiên định, mà do tu sĩ tự quyết định. Trời không thể cưỡng chế hay quấy nhiễu ta được, thứ thật sự ảnh hưởng chỉ có tâm của tu sĩ.

- Nếu tâm thỏa hiệp thì không thể nghịch, là bị trời lừa gạt. Nếu tâm kiên định, trời cứ mở mắt ra mà xem ta hôm nay tiến lên Vấn Đỉnh, cản trở ta nghịch thiên tu hành như thế nào!

Trong mắt Vương Lâm lóe lên tinh quang, hắn hít sâu một hơi. Không chút do dự, hắn dồn hết bi niệm đối với Lý Mộ Uyển lên bàn tay phải. Giờ khắc này, thiên địa biến sắc, sấm chớp giăng đầy trên bầu trời.

Những dị tượng trên bầu trời Đế Đô lập tức kinh động đến tất cả mọi người ở Thiên Yêu Thành. Tất cả đều ngẩng đầu nhìn về phía Đế Đô.

Trên quảng trường vạn trượng, mọi ánh mắt đều đổ dồn lên thân ảnh nhỏ bé của Vương Lâm.

Ngay cả người thanh niên trên thuyền cũng phải buông chén rượu, đứng thẳng dậy nhìn về phía Đế Đô, trong mắt ánh lên một tia mong đợi.

Giờ khắc này, ở một nơi rất xa Thiên Yêu Thành, trên đỉnh ngọn tháp đen đang gầm rú hút lấy âm hồn trong chiến trường viễn cổ.

Trên mũ sắt của một bộ giáp đen bỗng lóe lên u quang. Ngay khi u quang chớp động, bầu trời bên ngoài tòa tháp đột nhiên rung chuyển, khiến người ta kinh hoàng.

Khi u quang chớp động, một thần niệm từ trong tòa tháp vang vọng ra:

- Nghịch tu... Tốt lắm!

Trên quảng trường Đế Đô, Vương Lâm dồn hết bi thương ngưng tụ trên cánh tay phải. Tay phải hắn giờ chứa đựng vô vàn đau thương, đột nhiên hắn vỗ tay về phía Yêu Cổ!

Trong khoảnh khắc, hai mắt người đàn ông mặc kim giáp bùng lên sát khí. Hắn đột ngột lao tới, dồn hết tu vi vào đôi chân, thân ảnh phóng thẳng đến chỗ Vương Lâm với tốc độ không thể tưởng tượng.

- Chết đi!

Người đàn ông mặc kim giáp gầm lên, hắn đã áp sát phía sau Vương Lâm, tay phải hắn bùng nổ hào quang rực rỡ như mặt trời, tựa như hắn cầm cả mặt trời trong tay.

- Ta không thể để ngươi đánh được tiếng thứ mười lăm! Giết ngươi rồi, ta không tin Đế Quân sẽ trách phạt!

Sát khí trong mắt người đàn ông mặc kim giáp hóa thành thực chất, bắn ra khắp nơi.

Ngay khi luồng sáng rực rỡ trên tay phải hắn đến gần, mặt đất bỗng bốc cháy, lửa bùng lên trong phạm vi trăm trượng, tựa như địa ngục.

Trên quảng trường, mắt Thiên Soái lóe lên hàn quang, hắn lao xuống, hét lớn:

- Kim Ô Húc! Ngươi muốn làm gì?

Lúc này Vương Lâm quay đầu nhìn người đàn ông mặc kim giáp. Sự xuất hiện của hắn không nằm ngoài dự liệu. Vương Lâm đã biết kẻ này sẽ không cam tâm chịu thua. Ba nghìn đạo Sinh Chi Lạc Ấn đã sớm được hắn chuyển lên khắp thân thể, đồng thời nhờ vào uy lực của tiếng trống thứ mười lăm, Vương Lâm tin rằng hắn có thể chống lại được một quyền này!

Khóe miệng người đàn ông mặc kim giáp nhếch lên nụ cười lạnh, tay phải hắn tựa như đang cầm mặt trời, đánh thẳng về phía Vương Lâm. Hắn lợi dụng thời cơ rất tốt, nếu Vương Lâm tránh đi thì sẽ không đánh được tiếng trống thứ mười lăm. Hơn nữa, nếu Vương Lâm lùi bước, hắn sẽ lập tức truy sát. Nếu Vương Lâm không tránh, hắn tin rằng có thể đánh chết người này trước khi hắn kịp chạm tay vào mặt trống.

Người đàn ông mặc kim giáp hoàn toàn phớt lờ lời của Thiên Soái, trong mắt hắn lộ ra vẻ tàn nhẫn. Khi Thiên Soái lao tới, tay trái của hắn vỗ về phía sau. Hắn không cho phép ai cản trở hắn giết Vương Lâm.

Tay phải Thiên Soái bấm pháp quyết, hóa thành một đạo ô quang đánh thẳng vào tay trái của người đàn ông mặc kim giáp.

Lúc này, sắc mặt người thanh niên trên thuyền đột nhiên trở nên âm trầm, trong mắt hắn lộ ra vẻ tức giận, hắn quát khẽ:

- To gan! Kim Ô Húc! Ngươi đáng chết!

Trong nháy mắt, cơ thể người đàn ông mặc kim giáp đang đứng vững trên quảng trường run rẩy, sát khí trong mắt hắn như bị dội nước lạnh, ngọn lửa trong phạm vi trăm trượng bỗng ảm đạm. Trong tai hắn vang vọng dư âm ầm ầm, sắc mặt tái nhợt, nghẹn ngào nói:

- Giọng nói này!

Đúng lúc này, trong ngọn tháp trên chiến trường viễn cổ, trong hốc mắt của chiếc áo giáp bỗng lóe lên u quang rồi bùng nổ, một tiếng hừ lạnh ẩn chứa thần niệm vang vọng!

Ba chữ "Giọng nói này!" vừa thốt ra khỏi miệng người đàn ông mặc kim giáp thì một cổ âm hàn đã bao phủ khắp toàn thân hắn. Ngọn lửa địa ngục trong phạm vi trăm trượng đột nhiên tan biến!

Một tiếng hừ lạnh từ hư vô truyền vào tai người đàn ông mặc kim giáp.

Cơ thể người đàn ông mặc kim giáp chấn động kịch liệt, kim giáp trên toàn thân vỡ vụn thành từng mảnh nhỏ. Hắn phun ra một ngụm máu lớn, mặt trời trên cánh tay phải của hắn tàn lụi.

Đề xuất Voz: 100 ngày cố yêu
Quay lại truyện Tiên Nghịch (Dịch chuẩn)
BÌNH LUẬN
Ẩn danh

Hữu Luân Lê

Trả lời

1 tháng trước

Chap 933 lỗi

Ẩn danh

Tiên Đế [Chủ nhà]

1 tháng trước

ủa lỗi gì đó b?

Ẩn danh

Tao Pham

Trả lời

2 tháng trước

vương lâm hóa phàm lần 3 chap bao nhiêu thế các đạo hữu

Ẩn danh

Túc Mệnh

Trả lời

2 tháng trước

Chương 1056, 1552, 1816, 1824, 1827 lỗi

Ẩn danh

Tiên Đế [Chủ nhà]

2 tháng trước

Cảm ơn bạn mình đã fix hết rồi nha.