Vương Lâm sừng sững giữa đống đổ nát của quảng trường vạn trượng. Hắn ngước mắt nhìn thẳng lên bầu trời, ánh mắt kiên định, không chút lay chuyển.
Thiên kiếp giáng lâm, đây là đòn trừng phạt thứ hai dành cho hắn.
Lúc này, thiên kiếp đã thể hiện thiên uy của nó, một thứ uy nghiêm tuyệt đối của trời đất, hủy diệt vạn vật. Thiên uy khẽ động, phong vân biến sắc! Thiên uy không cho bất kỳ sinh linh nào một cơ hội phản kháng!
Thiên uy giáng xuống, ngươi chắc chắn phải khuất phục! Khuất phục dưới uy lực vô song của trời xanh.
Thiên uy hàng lâm tạo ra một luồng áp lực kinh hoàng từ trên cao dội xuống. Tầng hồng vân trên bầu trời đồng loạt hạ thấp xuống một tấc!
Hồng vân hạ xuống một tấc, tức thì những mảnh vỡ của quảng trường xung quanh Vương Lâm nổ tung. Làn sóng xung kích vừa mới hình thành đã bị áp lực nghiền nát, chui sâu xuống lòng đất.
Thiên uy ngự trị, những con sóng này không có tư cách trỗi dậy!
Vương Lâm chỉ cảm thấy cơ thể trở nên nặng trĩu, như có một lực lượng vạn cân đè lên người. Bên trong hắn, những tiếng nổ giòn giã liên tục vang lên. Giờ khắc này, Vương Lâm bị kẹp giữa thiên địa, sinh ra ảo giác bị trời đất chèn ép.
Cảm giác này, tựa như năm xưa khi hắn bị phế tu vi, trở thành phàm nhân rồi tu luyện trong linh mạch Luyện Hồn Tông, bị linh uy đè nén khắp toàn thân.
Ngay sau đó, thiên uy lại bùng nổ, hồng vân trên bầu trời lại hạ xuống một tấc nữa. Một luồng áp lực kinh khủng từ trên trời giáng xuống, những cung điện xung quanh quảng trường vạn trượng vang lên những tiếng nổ kinh thiên động địa rồi sụp đổ thành những mảnh vụn.
Uy áp từ trên trời lan tỏa với tốc độ kinh hoàng, lấy Vương Lâm làm trung tâm, trong nháy mắt, hơn một nửa hoàng cung Đế Đô bị san bằng.
Hai chân Vương Lâm vẫn đứng vững như bàn thạch, một ý chí mạnh mẽ và bất khuất từ cơ thể hắn bùng nổ ra ngoài. Hắn ngẩng đầu nhìn lên tầng hồng vân trên bầu trời, khẽ gầm:
"Ta sẽ không khuất phục!"
Trong tầng hồng vân, sấm sét gầm rú, rồi lại hạ xuống một tấc, một tấc, rồi lại một tấc! Lúc này, hồng vân liên tục hạ xuống ba tấc, thiên uy bao phủ khắp đất trời.
Mặt đất rung chuyển dữ dội, tất cả kiến trúc của hoàng cung Đế Đô bị nghiền nát trong nháy mắt. Thiên Yêu quận, Đế Đô Thiên Yêu thành sừng sững tồn tại vô số vạn năm, tất cả mọi thứ, ngoại trừ thánh vật Yêu Cổ, đều bị thiên uy ép xuống hóa thành bụi phấn.
Giờ khắc này, chẳng khác nào bầu trời sụp đổ.
Đây chính là thiên uy! Mọi thứ dưới thiên uy đều phải khuất phục. Nếu ngươi không chịu khuất phục, chắc chắn sẽ bị thiên uy nghiền nát!
Trời động sát cơ, ắt phải có kẻ vong mạng!
Trong nháy mắt, từ đống hoang tàn của Đế Đô, từng luồng khí tức phẫn nộ điên cuồng lao ra!
"Thiên kiếp chó má! Tiểu tử khốn nạn! Các ngươi dám phá hủy Đế Đô Thiên Yêu quận của ta!"
"Chết tiệt! Tên ranh con chết tiệt! Thiên kiếp khốn kiếp!"
"Ha ha! Thiên kiếp! Được lắm! Lão tổ tiên ta đây vốn sinh ra từ thiên kiếp, độ thiên kiếp tu luyện. Hôm nay, lão phu muốn xem thiên kiếp ngươi có uy lực gì!"
Từng tiếng gầm rú phẫn nộ điên cuồng phóng ra từ dưới lòng đất. Ngay sau đó, trên những mảnh hoang tàn của Đế Đô đột nhiên truyền đến những tiếng nổ long trời lở đất.
Trong nháy mắt, có năm luồng khí tức khổng lồ từ dưới mặt đất đột ngột phóng thẳng lên. Dù bị thiên uy đè nén, nhưng những luồng khí này vẫn mạnh mẽ vươn lên đến độ cao mười trượng.
Từ trong năm luồng khí, năm lão già tóc trắng như cước bước ra, đôi mắt lấp lánh những tia sáng yêu dị.
Nhìn vẻ bề ngoài của năm lão già, có thể cảm nhận được dấu vết của thời gian, trên thân thể gầy gò của bọn họ tỏa ra một luồng khí tức hoang dã.
Hồng vân trên bầu trời lại điên cuồng vận chuyển rồi ép xuống ba tấc.
Mặt đất Đế Đô lập tức vỡ vụn, toàn thân Vương Lâm đẫm máu, tất cả khớp xương trong cơ thể phát ra những tiếng răng rắc, máu thịt bị dồn ép như bị vô số ngọn núi lớn đè lên.
Khi mặt đất sụt xuống, hai chân Vương Lâm lập tức lún sâu xuống đất đến tận đầu gối.
Từng luồng áp bức theo thiên uy giáng xuống trực tiếp truyền vào tâm thần, như có một âm thanh uy nghiêm đang gào thét trong nguyên thần Vương Lâm.
Vương Lâm cố gắng đấu tranh, ngẩng đầu nhìn bầu trời, hắn không nói một lời.
Năm lão đầu đứng trong thiên uy, không hề cảm thấy khó chịu, ngược lại còn cười ha hả. Bọn họ bay lên từ dưới lòng đất, đứng vững trên bầu trời, dưới những luồng uy áp kinh khủng.
"Thật thoải mái! Khó trách lão tổ tông từng nói, thiên uy tuy chó má, nhưng đè lên người lại thấy sảng khoái. Mặc dù thoải mái, lão tử vẫn muốn chửi người!"
"Nói bậy! Lão tổ tông nói vậy khi nào? Rõ ràng nói thiên đạo là một tiểu nương. Nếu ngươi không muốn bị nàng đè lên người, phải tìm biện pháp đặt nàng xuống dưới!"
"Hai người các ngươi nói bậy! Ta đã xem qua hàng trăm lần điển tịch của lão tổ tông, sao không thấy những câu nói như vậy?"
Năm lão già ngươi một câu, ta một câu tranh cãi ầm ĩ.
Thiên uy càng lúc càng mạnh, hồng vân đột nhiên lại hạ xuống thêm tám tấc!
Mặt đất Đế Đô lập tức nổ đùng đùng, bị ép lún xuống. Một con sóng lực hình tròn đột nhiên xuất hiện, dù chưa phóng lên, nhưng cũng chẳng khác gì long xà chạy ngang dọc trong lòng đất, tản ra rất xa, ảnh hưởng đến hơn một nửa Thiên Yêu thành.
Âm thanh cãi cọ của năm lão già đột nhiên ngừng lại. Trong nháy mắt, cơ thể họ như bị một bàn tay vô hình chụp lấy, quẳng từ trên trời xuống đất.
Vương Lâm đứng ở vị trí trung tâm của thiên uy, mặt đất đột nhiên truyền ra vài tiếng đứt gãy, hai chân hắn đang ngập trong đất lập tức cắm thẳng xuống dưới. Lần này, hắn chỉ còn nửa người lộ ra bên ngoài.
Năm lão già lập tức bò lên khỏi mặt đất, chỉ lên trời mắng lớn:
"Lão tử thân là con cháu Cổ Yêu, đã không còn trong vòng pháp giới, đã sớm thoát ra khỏi trói buộc của thiên đạo, thiên kiếp chó má đừng hòng làm loạn!"
Năm lão già vừa mắng chửi vừa bay lên khỏi mặt đất. Lúc này, yêu lực trên cơ thể bọn họ tung hoành ngang dọc, trong nháy mắt bao phủ toàn bộ Thiên Yêu thành. Năm lão già phóng thẳng đến hồng vân trên trời cao trong làn yêu khí đậm đặc.
Thiên uy cuồn cuộn, hồng vân trên bầu trời lại hạ xuống. Lần này, nó đi xuống một trượng.
Toàn bộ Thiên Yêu Thành như bị một bàn tay khổng lồ đập xuống, trong khoảnh khắc đã hóa thành tro bụi...
Mặt đất lại phát ra những tiếng nổ long trời lở đất rồi nứt toạc ra, tạo thành những khe nứt khổng lồ. Trong nháy mắt, đất đai trong Thiên Yêu Thành đã chia năm xẻ bảy.
Vương Lâm há miệng phun ra một ngụm máu lớn, trong cơ thể liên tục vang lên những tiếng gãy nát. Toàn bộ cơ thể hắn trong nháy mắt đã chìm sâu xuống lòng đất, chỉ để lại trên mặt đất một cái hố sâu hun hút.
Năm lão già đang muốn phóng đến hồng vân, lần này lại bị quẳng từ trên không xuống, để lại năm cái hố sâu trên mặt đất.
"Thiên kiếp, ngươi phá hủy Thiên Yêu thành của ta, lão tử liều mạng với ngươi!" - Một lão già từ hố sâu bay ra, tức giận gào thét.
Lúc này, Vương Lâm đã không còn cảm nhận được tất cả mọi vật bên ngoài. Hắn đang ở sâu trong lòng đất, toàn thân không còn chút cảm giác nào. Kinh mạch của hắn đã đứt đoạn, khớp xương khắp cơ thể đã vỡ nát.
Trời muốn giết người, nếu không chịu khuất phục, chỉ còn con đường chết.
Vương Lâm mở to hai mắt, mãi đến lúc này, ánh mắt hắn vẫn không chịu khuất phục. Toàn thân hắn có thể bị đè ép, nguyên thần có thể tan vỡ, nhưng đạo tâm quyết không thể thỏa hiệp.
"Tu sĩ ở khắp thế gian, nếu xuất hiện người nghịch tu, dù có tìm đủ mọi biện pháp cũng không thể thoát khỏi sự trừng phạt của thiên đạo..."
Khoảnh khắc này, một giọng nói âm u vang vọng trong tâm thần Vương Lâm.
"Thiên đạo không sợ người nghịch tu trốn tránh, vì một khi trong tâm có ý tránh né, sẽ không phải là nghịch..."
"Thiên đạo chỉ kiêng kỵ những sinh linh không chọn trốn tránh mà chọn cách nghênh chiến... Đối với những loại sinh linh này, thiên đạo sẽ xóa bỏ sạch sẽ... Ngươi, cũng không phải là người đầu tiên, cũng không phải là người cuối cùng..."
"Người khác tiến lên Vấn Đỉnh, hoặc thuận theo, hoặc trốn tránh, sẽ không dẫn phát thiên kiếp. Mà ngươi lại chọn cách trực tiếp đối mặt, thiên kiếp tất nhiên sẽ giáng xuống..."
"Thiên đạo không cho phép xuất hiện loại sinh linh nghịch tu thứ ba... Nhiều năm về trước, khi vũ trụ vẫn còn trong tình trạng sơ khai, có một chủng tộc đồng trang lứa với thiên đạo. Người trong tộc đó có lực lượng vô cùng lớn, dùng lực chứng đạo, dùng lực nghịch thiên; hoặc thần thông kinh người, trở tay diệt đạo, dùng thần kháng thiên; hoặc sát lục huyết tinh, khiến sinh linh đồ thán, dùng tử biến thiên!"
"Bọn họ tự xưng mình là Cổ!"
"Thiên kiếp không thể hủy diệt được, thiên uy không thể khuất phục được. Bọn họ trở thành loại sinh linh đầu tiên nghịch tu của thế gian..."
"Sau rất nhiều năm, bộ tộc Cổ phân chia ra. Những người có lực lượng khổng lồ thì tự xưng là Cổ Thần... Kẻ giết chóc lầm than xưng là Cổ Ma... Mà người thần thông diệt đạo lại tự xưng là... Cổ Yêu! Bọn họ chính là những sinh linh nghịch tu thứ hai."
Âm thanh sâu thẳm kia vang vọng trong tâm thần Vương Lâm. Lúc này, dù cơ thể hắn đã vỡ nát, nhưng tâm thần lại rất yên tĩnh.
"Ngươi là Cổ Yêu sao?"
"Ta là Cổ Yêu."
Đề xuất Tiên Hiệp: Trong Tông Môn Trừ Ta Ra Tất Cả Đều Là Gián Điệp
Hữu Luân Lê
Trả lời1 tháng trước
Chap 933 lỗi
Tiên Đế [Chủ nhà]
1 tháng trước
ủa lỗi gì đó b?
Tao Pham
Trả lời2 tháng trước
vương lâm hóa phàm lần 3 chap bao nhiêu thế các đạo hữu
Túc Mệnh
Trả lời2 tháng trước
Chương 1056, 1552, 1816, 1824, 1827 lỗi
Tiên Đế [Chủ nhà]
2 tháng trước
Cảm ơn bạn mình đã fix hết rồi nha.