Logo
Trang chủ
Chương 57: 800 Phiếu

Chương 57: 800 Phiếu

Đọc to

Lưu Văn Cử đứng lên, lấy ra một khối ngọc giản, vung tay đánh ra vài đạo pháp quyết, đồng thời há miệng phun ra một ngụm đan khí. Lập tức, ngọc giản kia xoay tròn trong không trung.

Lão phu nhân họ Vương cũng lấy ra một khối ngọc giản, tung lên không trung. Hai khối ngọc giản hợp lại thành một, từng đạo thất thải quang mang từ trên ngọc giản chiếu xuống. Trong phạm vi mười trượng trên mặt đất, những điểm sáng dần hiện lên, sau cùng tạo thành một vòng ánh sáng.

Lưu Văn Cử đảo mắt nhìn bốn người Vương Lâm, cất giọng:

- Bốn người các ngươi, trừ Vương Lâm, mỗi người giúp đỡ một sư đệ, một lát nữa chấn động sẽ rất lớn, không được để bọn chúng rơi xuống. Ba người Hoàng Long, cũng làm như vậy. Thượng Quan trưởng lão và Tống Dục trưởng lão mỗi người phụ trách hai người, còn Vương Lâm, ngươi phụ trách cân bằng bốn phía.

Nói xong, hắn bước vào vòng sáng, lão phu nhân họ Vương cũng theo đó đi vào.

Những người còn lại lập tức tuân theo sự phân phó của Lưu Văn Cử, mỗi người phụ trách một đệ tử, tiến vào trong vòng sáng. Vương Lâm cùng hai vị trưởng lão Thượng Quan và Tống Dục đứng thành hình tam giác, trấn giữ các phương.

Lưu Văn Cử hít sâu một hơi, hai tay biến hóa pháp quyết, thấp giọng quát:

- Lên!

Mặt đất bốn phía rung động một trận, "Ầm!" một tiếng, vòng sáng mang theo mọi người chậm rãi bay lên không. Khi dừng lại một chút, vòng sáng bỗng lấy tốc độ cực nhanh, như một tia chớp xé gió bay về phương xa.

Tốc độ này còn nhanh hơn phi kiếm gấp nhiều lần. Gió táp vào mặt, lập tức có mấy đệ tử chịu không nổi, nếu không có người giúp đỡ, e rằng đã rơi xuống từ lâu.

Tất cả đệ tử đều phải tiếp nhận kình lực, rồi dùng một phương pháp phức tạp chuyển hóa nó, phân tán lên ba người Thượng Quan, Tống Dục và Vương Lâm.

Vương Lâm cảm thấy một luồng sức mạnh khổng lồ ập đến, cơ thể suýt nữa đứng không vững. Kinh hãi, hắn vận chuyển thuật dẫn lực, lúc này cơ thể mới đứng vững. Dù vậy, hắn vẫn cảm thấy thân thể run rẩy, có xu thế muốn bay ra ngoài.

Hắn liếc nhìn hai vị trưởng lão Thượng Quan và Tống Dục, thấy bộ dạng của hai người bọn họ đều rất ung dung, không hề có chút khó chịu nào. Đáy lòng Vương Lâm thầm than, không hổ là trưởng lão Trúc Cơ Kỳ, quả nhiên không phải là hắn có thể so sánh được.

- Cái này thì tính là gì, chẳng bằng một cái không độn thuật mà thôi. Lão phu năm đó dùng lực thi triển không độn thuật, có thể mang theo hơn một vạn người bay lên. Căn bản không cần người khác phụ trách thăng bằng. Một mình lão phu cũng đủ rồi.

Tư Đồ Nam lập tức khinh thường nói.

Vương Lâm dở khóc dở cười, trong lòng nói với hắn:

- Không cần lần nào cũng phải so sánh, ta biết ngài rất lợi hại rồi, được chưa.

Tư Đồ Nam hừ một tiếng, nói thầm:

- Lão phu năm đó vẫn còn thân thể, cũng sẽ chẳng thèm phản ứng với tên tiểu bối như ngươi. Nếu không thì ngươi có thể nghe được lời của ta, ngươi nghĩ rằng ta bằng lòng nói sao.

Không lâu sau, tốc độ của vòng sáng càng lúc càng nhanh. Vương Lâm cố gắng lắm mới giữ vững được thân thể, thầm than khổ. Đúng lúc này, đột nhiên ở phía trước không xa hiện ra một đám mây đen.

Đám mây này kỳ lạ và khó lường, từng đợt sấm sét đan xen vào nhau ở bên trong, tốc độ lại cực nhanh. Vừa nhìn thấy, vòng sáng đã va chạm vào nó rồi. Lưu Văn Cử sắc mặt trầm xuống, thấp giọng nói:

- Thượng Quan, Tống Dục, Vương Lâm, ba người các ngươi đứng cho vững vào.

Nói xong, hắn thở sâu một hơi, hai tay đổi pháp quyết. Vòng sáng run lên, sau khi dừng lại một chút, lại lấy tốc độ còn nhanh hơn, nhanh chóng vẽ ra một đường cong, vòng qua đám mây đen.

Trong nháy mắt khi vòng sáng tăng tốc, sinh ra lực trùng kích khó có thể tưởng tượng nổi. Mọi người trong vòng sáng lập tức ngã sấp xuống, có vài đệ tử bị đánh văng ra, trong đó có một người bay về phía Vương Lâm.

Vương Lâm vốn miễn cưỡng ổn định thân thể, thì lúc này vòng sáng đột nhiên tăng tốc. Lực trùng kích cực đại kết hợp lại bên trong bị phân tán ra, hắn trượt chân xoay tròn, cơ thể nhanh chóng trượt về phía sau.

Một cổ khí tức âm mát từ hạt châu thần bí được đeo sát vào ngực hắn tuôn ra. Khí âm hàn này cuộn lại thành một vòng bên trong cơ thể Vương Lâm, nhất thời làm cho thân thể hắn ổn định lại.

Lúc này, người đệ tử bị đánh văng ra đã bay đến trước mặt Vương Lâm.

Hắn thậm chí có thể nhìn thấy vẻ mặt sợ hãi của đối phương. Vương Lâm không nói nhiều lời, tay phải nhanh chóng tạo thành trảo, túm lấy cánh tay của đối phương rồi vung lên, ném vào trong vòng sáng.

Làm xong tất cả, Vương Lâm thở ra một hơi sâu, hắn biết vừa rồi yên ổn là nhờ sự giúp đỡ của Tư Đồ Nam. Đang muốn cảm ơn, đột nhiên từ bên trong đám mây đen trên không truyền ra một câu nói:

- Đạo hữu phái Hằng Nhạc, ta là thủy tổ Huyền Đạo Tông - Nam Phác Nam Tử, các ngươi mở mang kiến thức đi!

Vương Lâm quay đầu lại nhìn, chỉ thấy ẩn hiện trong mây đen một con rết cực lớn. Trưởng lão Âu Dương của Huyền Đạo Tông đột nhiên đứng ở trên đầu con rết. Bên cạnh hắn còn có bảy tám người, trên mặt đều mang theo một nụ cười lạnh.

Trong đó có ba người toàn thân phát ra khí tức mạnh mẽ, lạnh lùng nhìn chằm chằm vào Lưu Văn Cử và lão phu nhân họ Vương.

Người vừa nói ra câu kia chính là một tên đại hán mặt đen ở giữa ba người kia.

Lưu Văn Cử sắc mặt xanh mét, không nói một lời, thúc đẩy vòng sáng di chuyển. Trong nháy mắt, vòng sáng đã bỏ xa một khoảng, cũng không quay đầu lại mà cấp bách chạy đi. Chỉ trong nháy mắt, đám mây đen khổng lồ kia đã trở thành một điểm đen.

Qua hồi lâu, cảnh vật trên mặt đất biến đổi, một vùng hoang mạc bằng phẳng dần hiện ra trước mắt. Vòng sáng chần chừ một lúc, dường như đang tìm phương hướng, sau đó tốc độ lại tăng lên, hướng về phía bắc mà phóng đi. Trên một ngọn núi trọc, vòng sáng dừng lại, chậm rãi hạ xuống đất.

Vừa chạm đất, phần lớn đám đệ tử bên trong đã quỳ rạp trên mặt đất mà nôn mửa, mặt trắng xanh không còn chút máu.

Vương Lâm cũng đầu choáng mắt hoa, nhộn nhạo trong ngực.

Lưu Văn Cử hai tay tạo thành một pháp quyết, một đạo ánh sáng màu xanh bắn ra. Nhất thời ngọn núi trọc chấn động, mặt đất lập tức nứt ra một cái khe. Lưu Văn Cử không nói nhiều lời liền nhảy xuống.

Lão phu nhân họ Vương đảo mắt nhìn bốn phía, sau đó cũng nhảy vào.

Những người còn lại đều được các trưởng lão và trưởng bối đỡ đi vào bên trong khe hở. Khi tất cả bọn họ đã vào, khe hở chậm rãi khép lại.

Vừa vào bên trong, thần thức của Vương Lâm lập tức đảo qua, thấy ngoài mấy gian mật thất ở đây thì không còn vật gì khác, rất đơn sơ.

Lưu Văn Cử đợi đến lúc mọi người tập trung đông đủ, mới nghiêm túc nói:

- Đại bộ phận các ngươi tu vi đã đến mức ích cốc, không cần ăn cơm. Những người tu vi thấp, ở thạch thất bên cạnh có một chút lương thực dự trữ, cũng đủ cho các ngươi ăn vài năm. Ta và Vương sư tổ của các ngươi sẽ bế quan ngay lập tức, không hỏi đến thế sự. Tất cả mọi việc của các ngươi cần phải nghe theo sự an bài của các trưởng lão.

Lão phu nhân họ Vương ở bên cạnh trầm giọng nói:

- Phái Hằng Nhạc ta, từ hôm nay trở đi, tất cả bế quan một trăm năm. Trăm năm sau, ta sẽ rửa sạch những mối sỉ nhục trước đây. Tất cả công pháp, khẩu quyết tu luyện, bất luận đệ tử nào đến cảnh giới tương ứng, đều có thể trở thành trưởng lão. Trong vòng một trăm năm, nếu không ra sức, bất kể đệ tử nào cũng không được đi ra ngoài. Ba người Hoàng Long các ngươi cũng lập tức bế quan, tranh thủ khoảng thời gian này mà đạt tới Trúc Cơ Kỳ.

Ba người Hoàng Long gật đầu nghe lệnh.

Ánh mắt của Lưu Văn Cử đảo qua, nhìn các đệ tử một chút, nói:

- Lữ Tung phụ trách việc tu luyện của các đệ tử và những chuyện bình thường. Vương Lâm, ngươi đi theo ta, ta sẽ sắp xếp cho ngươi một chỗ tu luyện riêng.

Note: Ghi nhớ địa chỉ mới Vozer.io, cấp tài khoản VIP xóa quảng cáo tại đây. Đề xuất Tiên Hiệp: Võ Toái Tinh Hà
Quay lại truyện Tiên Nghịch (Dịch chuẩn)
BÌNH LUẬN
Ẩn danh

Tao Pham

Trả lời

3 tuần trước

vương lâm hóa phàm lần 3 chap bao nhiêu thế các đạo hữu

Ẩn danh

Sức Mạnh Tràn Về

Trả lời

1 tháng trước

Chương 1056, 1552, 1816, 1824, 1827 lỗi

Ẩn danh

Tiên Đế [Chủ nhà]

1 tháng trước

Cảm ơn bạn mình đã fix hết rồi nha.