Logo
Trang chủ

Chương 85: Tế luyện vỏ kiếm

Đọc to

Đây là một cái động phủ cực lớn, bên trong còn có vô số những lỗ nhỏ khác. Thần thức của Vương Lâm tiến vào nơi đây chính là thông qua một trong những cái lỗ đó.

Ở trung tâm động phủ có một chiếc quan tài cổ quái, từ bên ngoài nhìn vào thì nó chẳng có gì đặc biệt. Thậm chí, trên quan tài còn không có bất cứ hoa văn trang trí nào, thế nhưng âm hàn khí lại không ngừng từ bên trong quan tài thoát ra, len lỏi qua những lỗ nhỏ li ti trên vách đá mà khuếch tán.

Vương Lâm do dự một chút, thần thức của hắn cẩn thận dò xét bốn phía quan tài một hồi, sau đó lập tức tiến vào bên trong quan sát. Ngoài dự đoán của hắn, khi tiến vào trong quan tài lại không gặp phải bất cứ trở ngại nào.

Bên trong quan tài trống rỗng, chỉ có một cái lỗ tròn lớn, âm hàn khí nồng đậm không ngừng từ nơi này thoát ra.

Âm hàn khí ở đây đặc biệt nồng đậm, hóa thành từng đợt sóng ngăn cản thần thức của Vương Lâm tiến hành dò xét sâu hơn.

Vương Lâm đang ở trong tu luyện thất của mình, ánh mắt thoáng vẻ kiên quyết. Vì muốn biết rõ ngọn nguồn âm hàn khí ở nơi này, muốn biết rõ vì sao viên Thạch Châu lại có thể hấp thu âm hàn khí mà tiến hóa, hắn không suy nghĩ nhiều, vỗ vào túi trữ vật bên hông, lấy ra hồ lô âm hàn sương sớm vừa mới thu thập được, ngửa cổ uống một ngụm nhỏ.

Với thể chất của Vương Lâm lúc này, khi uống thứ nước trong hồ lô vẫn không nhịn được mà phải rùng mình một cái. Rất nhanh sau đó, tri giác của hắn trở nên tê dại, Vương Lâm không lãng phí chút thời gian nào, lập tức vận chuyển linh lực trong cơ thể, tiến hành thổ nạp. Thần thức của hắn cũng trở nên ngưng thật hơn trước, sau khi được không ngừng bổ sung, thần thức giống như một mũi dùi sắc bén, hung hăng đâm vào trong cái lỗ kia.

Thần thức của Vương Lâm gian nan tiến vào bên trong lỗ, mấy lần suýt bị âm hàn khí đánh tan. Khi tiến sâu được khoảng bốn trăm thước, âm hàn khí đậm đặc tới cực hạn, một lần nữa hình thành một "cánh cửa".

Vương Lâm cắn chặt răng, hung hăng giơ hồ lô lên, uống thêm một ngụm âm hàn linh lực sương sớm, sau đó thần thức được tiếp thêm sức mạnh, tiến hành trùng kích "cánh cửa". Trong nháy mắt tiến vào bên trong, Vương Lâm bị cảnh tượng bên trong làm cho kinh hãi.

Một nam thi khổng lồ đang lơ lửng giữa không trung, so với nam thi này, Vương Lâm chỉ bé bằng đầu ngón tay của nó. Trên thi thể của nó, xuất hiện một loại thực vật màu xanh, thực vật này không lúc nào là không động đậy. Chúng động đậy khiến cho thi thể khổng lồ nhanh chóng héo đi, nhưng ngay sau đó lại khôi phục như cũ. Vòng tuần hoàn liên tục diễn ra, âm hàn khí chính là từ trên những thực vật kia mà thoát ra.

Vương Lâm nhìn ngây người một lúc, thần thức cẩn thận xem xét một phen, càng xem hắn càng kinh hãi. Thi thể này hiển nhiên bị người ta cố ý lưu lại đây, mục đích chính là để nuôi dưỡng đám thực vật màu xanh ở trên đó.

Hiển nhiên, lý do Thi Âm Tông có được âm hàn chi khí phẩm chất cao như vậy, đáp án chính là từ trên loại thực vật đó.

Thậm chí, việc Nghịch Thiên Châu sở dĩ có thể tiến hóa, cũng có quan hệ mật thiết với loại thực vật này. Quan sát một hồi lâu, Vương Lâm chậm rãi thu hồi lại thần thức của mình, nơi này cực kỳ quỷ dị, sau khi hắn tiến vào vẫn liên tục cảm giác được nguy cơ.

Chính vào lúc hắn chuẩn bị rời đi, trong giây lát, một giọng nam the thé xé gió truyền tới.

Vương Lâm không nói hai lời, lập tức thu lại thần thức của mình, nhưng làm cho hắn kinh hãi chính là âm hàn khí nơi đây bỗng nhiên trở nên điên cuồng, ngăn trở thần thức của hắn. Lúc này, thanh âm đó càng lúc càng tiến lại gần, Vương Lâm đã mơ hồ nghe thấy nội dung của lời nói đó.

"Cứu... ta..."

Vương Lâm quyết đoán cầm lấy hồ lô, tiếp tục uống một ngụm chất lỏng ở bên trong, thần thức lập tức chấn động, hung hăng trùng phá âm hàn khí ở bốn phía. Khó có thể tưởng tượng được lúc này, băng hàn theo thần thức tiến vào trong cơ thể hắn, nó cùng với âm hàn chất lỏng chưa kịp hòa tan vào nhau, khiến gương mặt Vương Lâm trở nên trắng bệch, miệng phun ra một ngụm máu tươi. Máu tươi vừa bắn ra khỏi miệng Vương Lâm đã đóng băng ngay lập tức.

Mặc dù như thế, nhưng khi thần thức trùng kích, phá tan trở ngại cuối cùng, theo lỗ nhỏ cấp tốc thu hồi lại, trong nháy mắt quay trở về bản thể, khiến cho thân thể Vương Lâm phát lạnh. Sau khi phun ra một ngụm máu tươi, trên mặt Vương Lâm lộ ra vẻ sợ hãi.

Hắn không dám tiếp tục dò xét nữa, lập tức tiến hành thổ nạp để làm cho âm hàn khí trong cơ thể yên tĩnh trở lại. Một hồi lâu sau, hắn mới chậm rãi mở mắt ra, ánh mắt vẫn còn chút sợ hãi, nhìn cái lỗ nhỏ ở bốn phía, trầm mặc không nói gì.

Thời gian chầm chậm trôi qua, trong nháy mắt Vương Lâm đã tới Thi Âm Tông bốn ngày. Trong bốn ngày này, ngoại trừ ba ngày trước hắn dùng thần thức để dò xét bên dưới lòng đất, thì không có bất cứ hành động gì. Mỗi ngày hắn chỉ thu thập chất lỏng trên hạt châu, hạt châu trước kia chỉ có hai phiến lá cây, nay đã biến thành ba phiến.

Dựa theo tính toán của Vương Lâm, số lá cây hẳn là tương đồng với số đám mây, đều là mười cái. Hơn nữa, do đã có kinh nghiệm gia tăng những đám mây trước đây, Vương Lâm biết rõ sau này tốc độ gia tăng của lá cây sẽ càng lúc càng chậm. Nếu là thông qua âm hàn khí ở đây, chỉ sợ cũng phải mất thời gian mấy năm mới có thể khiến cho linh khí thuộc tính Mộc đạt tới viên mãn.

Tuy nhiên, Thi Âm Tông cũng không phải là nơi để ở lâu. Tự hỏi một hồi, Vương Lâm có ý định dò xét một lần nữa người khổng lồ ở dưới nền đất.

Lần này, hắn tranh thủ tìm ra một con đường, để cho thân thể có thể tiến vào. Cứ như vậy, hắn sẽ tự tay ngắt vài mẩu thực vật màu xanh ở trên đó, nhất định nó sẽ làm cho Thạch Châu điên cuồng tiến hóa.

Bất quá, làm như vậy có nguy hiểm rất lớn, thật sự quá lớn, Vương Lâm có chút do dự, không quyết.

Trầm ngâm một lát, hắn liền buông bỏ ý định này. Hắn biết, với tu vi của mình trước mắt, dù có cẩn thận đến đâu đi nữa, thì cơ hội đoạt được thực vật màu xanh đó cũng không quá lớn, hơn nữa còn có khả năng mất mạng.

Sau khi hạ quyết tâm, Vương Lâm vỗ vào túi trữ vật, nhất thời một chiếc vỏ kiếm bay ra tới trước mặt hắn.

Vỏ kiếm này do Vương Lâm đoạt được, sau khi tu vi đạt tới Trúc Cơ kỳ, hắn đã thử tế luyện một lần nhưng không thành công. Tuy nhiên, hắn cũng nắm được một ít phương pháp để sử dụng, hiệu quả cũng không tính là tốt nhất, đến lúc này, hắn cũng chỉ mới có thể cho phi kiếm đút vào được khoảng ba phần năm của vỏ kiếm.

Những thứ có liên quan tới vỏ kiếm, Vương Lâm đã nghiên cứu rất lâu rồi. Mặc dù Ti Đồ Nam từng nói vỏ kiếm này có chút cổ quái, giá trị vượt xa so với Thánh Phi Kiếm mà hắn huyết luyện.

"Trương Hổ từng nói, thanh phi kiếm và vỏ kiếm này, sư phụ hắn từng ở trong một huyệt động phát hiện ra. Hơn nữa, ngoại trừ lão ra, nếu chưa tới Kết Đan kỳ thì không thể luyện hóa được. Lời này hẳn là có thật có giả, hai vật phẩm này cũng không phải là không thể luyện hóa, mà là dưới Kết Đan kỳ, thời gian luyện hóa quá dài, linh lực phải tiêu hao rất lớn. Nếu Kết Đan thành công, như vậy dựa vào đan hỏa, có thể rút ngắn quá trình này. Đáng tiếc, Huyết Luyện thuật chỉ có thể sử dụng trên một vật, nếu không cũng thi triển trên vỏ kiếm này, như vậy thì đơn giản hơn rất nhiều." Vương Lâm lẩm bẩm nói.

Hai mắt Vương Lâm nhìn chằm chằm vào vỏ kiếm, không chớp mắt. Vì gia tăng uy lực cho phi kiếm, vỏ kiếm này nhất định phải tế luyện thử một lần.

Cân nhắc lại một chút, hắn tuy còn chưa đạt tới Kim Đan, bất quá bản thân tu luyện Hoàng Tuyền Thăng Khiếu Quyết đã có Hàn Đan.

Âm hàn linh lực trong cơ thể hắn bây giờ toàn bộ đều lấy từ khối Hàn Đan.

Mấy ngày nay, hắn cẩn thận nghiên cứu một phen. Bất quá, Ti Đồ Nam năm đó sau khi truyền Hoàng Tuyền Thăng Khiếu Quyết đã từng nghiêm túc nói với Vương Lâm, Hàn Đan so với Kim Đan chênh lệch rất lớn. Không tới lúc vạn bất đắc dĩ, không nên để Hàn Đan rời khỏi thân thể, nếu không một khi thời gian dài, Hàn Đan sẽ lập tức tiêu tán, phải tu luyện lại một lần nữa.

Khi lần đầu tiên tế luyện, hắn vừa mới thành công tiến vào Trúc Cơ kỳ, nhưng bây giờ, sau khi tu luyện Hoàng Tuyền Thăng Khiếu Quyết, linh lực trong cơ thể trở nên biến dị, ngay cả tu vi của hắn cũng đã đạt tới Trúc Cơ sơ kỳ đỉnh phong. Tùy thời có thể đột phá tiến lên Trúc Cơ trung kỳ, kể từ đó, khả năng tế luyện thành công đã dễ dàng hơn trước một ít.

Nghĩ tới đây, Vương Lâm há miệng phun ra một tia âm hàn linh khí màu lam, linh khí này khi đụng tới vỏ kiếm, lập tức hóa thành một tầng sương mỏng, trong chớp mắt bao quanh toàn bộ vỏ kiếm.

Ngón tay trên bàn tay phải của Vương Lâm chỉ vào vỏ kiếm, vỏ kiếm chậm rãi chuyển động trên không trung, một tia lam quang từ trên đó lan ra, trông rất đẹp mắt.

Hai tay Vương Lâm không ngừng thôi động, liên tục đánh ra mấy đạo lam quang, mỗi một lần lam quang đánh trúng vỏ kiếm, vỏ kiếm liền rung động một chút. Dần dần, hai tay Vương Lâm được huy động càng lúc càng nhanh, từng đạo linh lực lam quang cơ hồ biến thành một đường thẳng tắp, tần suất vỏ kiếm rung động không ngừng tăng lên, không có dấu hiệu dừng lại.

Trên trán Vương Lâm bắt đầu xuất hiện mồ hôi, nhưng hàn khí ở bốn phía xung quanh nhanh chóng đóng băng chúng lại, rồi rơi xuống đất. Đối với việc này, Vương Lâm không một chút để tâm, hắn nhìn vỏ kiếm đang chuyển động trên không, một tay nhanh chóng đánh ra vài đạo lam quang, còn một tay thì vỗ vào túi trữ vật bên hông, lấy ra một lọ hồ lô. Hắn lập tức uống một ngụm âm hàn sương sớm bên trong hồ lô, sau đó tiếp tục tế luyện.

Thời gian chậm rãi trôi qua, thời gian vỏ kiếm rung động càng lúc càng dài, ngoài lớp vỏ lam quang lúc sáng lúc tối ra, thì từ từ một cái đồ án từ trên vỏ kiếm hiện ra.

Chứng kiến đồ án này, Vương Lâm thở phào nhẹ nhõm, không hề tiếp tục đánh ra lam quang nữa, hắn nhanh chóng điều chỉnh linh lực trong cơ thể, đáy lòng thầm nghĩ:

"Tu vi so với trước mạnh hơn năm lần. Trước kia, khi Ti Đồ Nam chỉ dạy phương pháp này, dùng linh khí bức trận pháp trên vỏ kiếm hiện ra, ta phải đánh tổng cộng hơn năm nghìn đạo linh khí. Cuối cùng kiệt lực mà không thể tiếp tục tế luyện tiếp, nhưng bây giờ mới chỉ đánh ra một nghìn đạo linh khí, đã có thể khiến trận pháp xuất hiện. Mặc dù tu vi tăng trưởng, nhưng so sánh với Kết Đan kỳ cao thủ thì vẫn còn kém xa. Ti Đồ Nam từng nói qua, Kết Đan kỳ cao thủ chỉ cần đánh ra vài đạo linh khí là có thể bức cho trận pháp hiện ra."

Hít sâu một hơi, tay phải Vương Lâm bắt quyết, điểm xuống bụng dưới, nhất thời ngực hắn hóp lại, trên mặt lộ vẻ thống khổ. Tay phải chậm rãi nâng lên trên, sau đó miệng hé ra, một viên Hàn Đan nhỏ bằng nắm tay từ trong miệng hắn bay ra.

Sắc mặt Vương Lâm vô cùng tái nhợt, hắn thở dốc một chút, rồi lập tức đưa một tay lên chỉ vào Hàn Đan. Hàn Đan nhanh chóng tan ra, hình thành một vũng chất lỏng màu lam. Lúc này, sắc mặt Vương Lâm lại càng tái nhợt, không có chút huyết sắc, nhưng trên mặt lại lộ vẻ ngưng trọng. Hắn cẩn thận khống chế chất lỏng do Hàn Đan hóa thành, chậm rãi rót vào trong vỏ kiếm.

Đề xuất Bí Ẩn: Lê Minh Chi Kiếm
Quay lại truyện Tiên Nghịch (Dịch chuẩn)
BÌNH LUẬN
Ẩn danh

Hữu Luân Lê

Trả lời

1 tháng trước

Chap 933 lỗi

Ẩn danh

Tiên Đế [Chủ nhà]

1 tháng trước

ủa lỗi gì đó b?

Ẩn danh

Tao Pham

Trả lời

2 tháng trước

vương lâm hóa phàm lần 3 chap bao nhiêu thế các đạo hữu

Ẩn danh

Túc Mệnh

Trả lời

2 tháng trước

Chương 1056, 1552, 1816, 1824, 1827 lỗi

Ẩn danh

Tiên Đế [Chủ nhà]

2 tháng trước

Cảm ơn bạn mình đã fix hết rồi nha.