- Cậu cháu bảo cháu mang đồ lễ cho chú cúng xe. Có hương, vàng, xôi gà với rượu.
Quệt mũi một cái, tôi lấy lại sự trịnh trọng:
- Chú xin, bảo chú gửi lời cám ơn, may quá ngoài kia chú có mỗi hoa quả.
Lúc này lại đến lượt nó nhìn tôi chằm chằm, một lúc nó mỉm cười một cách khó hiểu rồi quay đi về. Tôi đoán, chắc nó cười sung sướng, vì tôi ít nhất vẫn trẻ trung, ngon con và lịch thiệp hơn thằng ml vừa mua dâm mẹ nó vừa ấu dâm nó ngày xưa. Tôi cũng sướng vì món đầu tư này hời mọi nhẽ rồi.
Tôi đẩy mảng qua suối, vừa đến gần cái xe thì thằng đệ từ băng ghế sau nhảy xuống, mặt mừng như mẹ đi chợ về. Tôi hỏi nó sao mày lại ra băng ghế sau, nó bảo, đéo hiểu sao em ngồi ghế trước cứ có cảm giác có thằng nào ở ghế sau ấy, nên em xuống ghế sau cho đỡ sợ. Tôi chửi, đm, mày thông minh lắm thằng ngu này, lỡ có biến, tụi nó ập vào, mày chạy kịp lên ghế trên lái xe đi không. Nó cười hề hề rồi cầm lấy gói xôi gà, chiêu một ngụm rượu rồi ăn ngấu nghiến.
Tôi cũng đốt hương, rồi cắm trên mô đất gần xe, chả khấn vái đéo gì. Lên ghế lái ngồi, quay xuống bảo thằng đệ:
- Mày tranh thủ ngủ đi, tao trông xe cho, chắc độ một tiếng, thằng kia nó quần rượu cho đội kia tơi tả, tao vào thu thập nốt chiến trường sẽ gọi mày dậy. Đêm nay yên ả rồi.
- Không, em đang làm nốt nhiệm vụ, anh tranh thủ mà ngủ đi, mai lúc anh lái xe thì em ngủ.
Mẹ cái thằng, già đầu rồi còn chơi mấy game con nít. Nói vậy chứ lúc đó tôi cũng đang thèm được thả lỏng mình một chút, căng thẳng diễn kịch suốt một ngày trời rồi còn gì. Tôi ngả lưng ghế lái, vặn chìa khóa xe một nấc, tìm trong USB bài Sơn nữ ca, ah đúng rồi, nhất định phải là NSND Quang Thọ hát, phải là người từng trải đã từng nằm rừng mới hát hết cái hồn được, chứ không như thằng ml Tùng Dương, kỹ thuật cao đấy, mà cảm xúc thì méo mó.
"Một đêm trong rừng vắng, anh trăng chênh chếch đầu ghềnh thấp thoáng bóng cô sơn nữ miệng cười xinh xinh...
... Sơn nữ ơi, đời ta như cánh chim chiều phiêu bạt thời gian vun vút trời mây..."
Bài hát đi đến đâu, hình ảnh, nụ cười cái Linh hiện ra đến đấy. Sơn nữ đây, ánh trăng đây, rừng thơ suối mộng đây, và anh lữ khách vẫn đang phiêu bạt rồi chợt bâng khuâng nàng sơn nữ đây. Tất cả như khớp vào từng lời ca câu chữ, như thể nhạc sĩ Trần Hoàn đã viết bài hát để tặng cho tôi vào đúng khoảnh khắc này.