Logo
Trang chủ

Chương 9

Đọc to

Ông thầy mo bắt đầu ngâm nga, cùng lúc ông phụ tá rút ra một cái nhạc khí, trông như cái sáo nhưng tiếng lại đục như tiếng khèn, thổi phụ họa. Lão thầy mo khấn đều đều nghe như một thằng rapper Thái Lan ngáo đá, tức là bị quấn một đoạn nhạc, lặp đi lặp lại. Tôi sẽ ngủ gật ngay lập tức với cái giọng khấn của lão, may thay lão phụ tá lại thổi một điệu sáo rất đéo liên quan, tiếng sáo như mô phỏng một con dở người đang bị viêm họng, lúc thì rên rỉ lúc thì rú lên khùng khục, lâu lâu cái sáo lại đánh bass bụp một cái, là do nước bọt của lão chảy vào.

Tôi cũng đến ạ với cái văn hóa phi vật thể này. Nhưng việc khổ sở nhất là tôi luôn phải trừng mắt, cấu véo thằng đệ súc vật bên cạnh, nếu không nó sẽ cười rú lên như thằng động kinh và đéo hiểu chúng tôi sẽ ra sao nữa. Ngồi chịu trận tầm nửa tiếng, thì thấy thằng cậu đứng dậy đi vào phòng bên trái nhà, dắt tay một cô gái ra. A, người đẹp của tôi đây rồi, tôi hau háu nhìn vào, dưới ánh đèn dây tóc 40W lờ mờ, thân hình dần hiện rõ ra. Ồ, cao phết, Ồ, dáng thon phết, tôi liếm mép mở hết pha nhìn lên khuôn mặt, Ơ, cái đm gì thế này, thằng súc vật nào phủ lên đầu cháu nó cái khăn đỏ, có phải đám cưới Tàu đéo đâu. Hậm hực tôi đành cụp pha lại.

Cháu nó được dẫn tới, quỳ bên ông thầy mo, ông thày mo lại phát tiếp đoạn rap Thái lúc nãy thêm 5 phút nữa, sau đó đốt một bó hương rõ to, vừa múa vừa rap quanh đầu cháu nó rồi tắt đài, chuyển sang múa hương quanh đầu mọi người. Đến đầu tôi, tôi lầm bầm: Đm, rơi tàn vào đầu bố thì, đcmm, bố cũng phải chịu. Bỗng cháu nó cất tiếng khấn, đấy phải thế chứ, cũng đoạn rap đó qua giọng oanh vàng thánh thót khác ngay. Nhưng mà cái giọng oanh vàng đó trong trẻo mà sao buồn thảm đến cùng cực, như không phải cất lên từ miệng một cô gái 16 trăng tròn, mà như từ the hell vọng về. Cộng thêm thằng ml thầy mo cứ hơ hơ nắm hương trên đầu, một không khí liêu trai đặc quánh, làm thằng em tôi nằm im thin thít trong quần, không ngẩng lên hóng hớt như lúc nãy nữa. Một lúc thì màn tra tấn cũng kết thúc, cháu nó đi vào phòng, còn ông thày mo đến ngồi trước cái mâm sát bàn thờ, rót rượu gắp thịt ăn một mình, vừa ăn uống vừa lầm bầm cái gì đó như một thằng tự kỷ. Thằng Táo quay ra bảo tôi, ông ấy đang ăn hộ ma đấy, anh em mình cũng ra mâm ăn được rồi.

Mâm của tôi có thằng đệ, thằng Táo, thằng cậu, thằng chủ nợ và một ông bô lão nữa. Lúc ăn cũng hỏi qua loa về tình hình chị X, tôi làm bộ thương cảm thành thực nhất mà trả lời. Ăn ít, chuyện ít, chủ yếu là các màn mời nhau rượu. Mọi người lần lượt qua mời tôi, lập tức tôi mời lại để đáp lễ, tính ra cũng tới 30 ly, rượu tuy không nặng, nhưng cái ly làm từ một đốt nứa tươi khá là to nên tôi cũng chuếnh choáng. Lúc này tôi phải đánh bài rút.

Tôi quay ra bảo thằng cậu cháu nó:

- Mải vui chút nữa thì quên, ở chỗ em có cái tục cứ xuất hành đi đâu xa hay có việc quan trọng là chủ xe phải cúng xe, em xin phép sang bên kia làm cái lễ nhỏ cúng mai đi cho suôn sẻ, kẻo chốc mải vui say quá quên mất là chết dở.

Lão béo chủ nợ làm vẻ thông thái:

- Uh, có đợt tôi vào Nam cũng thấy họ hay thắp hương trước đầu xe để cúng. Hóa ra là thế ah.

- Vâng thôi em xin phép đi chút, xong việc em lại về uống với các anh.

Thằng Táo nhanh nhảu:

- Anh để em đưa mảng qua suối cho.

- Thôi, chú ngồi uống với mọi người đi, anh cũng dân sông nước suốt lạ gì. Cúng xong có mấy bao thuốc ngon anh mang vào cho.

Tôi làm ly cuối đồng khởi chia tay bàn rồi ra khỏi nhà đi xuống bờ suối. Men rượu ngà ngà làm tôi bước chuếnh choáng, ánh trăng dát vàng rừng núi xa xa, lại làm lấp lánh dòng suối, gió mơn man mát. Tôi đang thả hồn tận hưởng cảnh rừng núi như mơ như thực này thì bỗng có tiếng gọi:

- Chú, đợi cháu.

Mơ hay tỉnh đấy, đã say chưa nhỉ. Sao lại... Đúng cái váy đấy, cái áo đấy, cái dáng đấy rồi. Tôi lắc đầu một cái mạnh, hít một hơi thật sâu để cho tỉnh hẳn. Đúng cái Linh rồi, nó đang thoăn thoắt đi về phía tôi. Bao nhiêu cái thèm khát được lật tấm khăn che mặt hồi nãy dồn lại, khiến tôi nhìn không chớp mắt vào mặt nó. Mặt nó thế nào thì các anh nhìn ảnh rồi, tôi khỏi tả thêm. Nhưng các anh có hiểu cái cảm giác, không, rất nhiều cảm giác dồn lại, từ sự tò mò lâu nay, đến cái thèm khát lúc nãy, với cái gặp gỡ bất ngờ này nữa, cộng thêm men rượu say ngà, và khung cảnh trời đất giao hòa hữu tình như vậy, nó làm cho gương mặt cái Linh trở lên xinh đẹp một cách ma mị thế nào không. Cả mùi hương bồ kết từ mái tóc nó quện với khí núi lạnh lẽo lẩn quất làm tôi hắt xì liền ba cái, các anh đừng cười, tôi bị viêm mũi dị ứng. Cũng nhờ vậy mà tôi mới dừng cái hành động khiếm nhã là nhìn chằm chằm vào mặt nó.
 

Đề xuất Voz: Ma xô xe trên đèo Hải Vân
BÌNH LUẬN