Tôi đứng thả hồn ngắm cảnh sắc thiên nhiên tươi đẹp một lúc, rồi thu hồn lại, đăm chiêu tính toán các bước tiếp theo. Mục tiêu của tôi là phải làm sao đoạn hậu cho thật tốt, sau khi đi rồi làm sao tránh cho tôi cũng như mẹ con con bé khỏi phiền phức, không dính dáng gì nữa tới cái mảnh đất đầy ma túy và hủ tục này. Một lúc thì bờ bên kia lục tục kéo mảng sang. Thấy rõ thằng béo chủ nợ đi kè kè cạnh bé Linh. Thằng đệ tôi thì đi xiêu vẹo, xuống dốc phải bám vào vai thằng Táo, thằng này thì tươi như hoa, chắc đúng như kế hoạch, nó đã thắng bạc. Đoàn sang đến bên này, tôi đang vắt óc suy nghĩ nên mặt khó đăm đăm, nhìn thấy bé Linh bất giác tôi nở một nụ cười, vì may quá, ánh trăng và men rượu hôm qua không lừa dối tôi, Linh vẫn dễ thương như vậy. Chỉ có điều vẻ ma mị hôm qua đã biến đi đâu hết, thay vào đó là một nét buồn sâu thẳm, như được gom góp chất chứa từ rất lâu rồi. Thấy tôi nở nụ cười, thằng cậu như thở phào, tiến lại hỏi thăm:
- Cậu hôm qua ngủ ngoài này à, sao không vào nhà ngủ?
- Dạ, hôm qua lúc em cúng xong quay vào thì thấy mọi người ngủ rồi, có bàn đánh bạc thì em lại không khoái món này nên ra xe ngủ lấy sức.
- Việc cũng xong rồi, giờ tôi tiễn cháu ra đây cho cậu đưa vào với mẹ cháu giúp tôi. Với cả...
- À, vâng, đây là tiền mẹ cháu cảm ơn anh đã giúp nuôi dạy cháu mấy năm qua, 65 triệu, anh đếm giúp em, đủ rồi thì anh ký vào đây cho em là xong thôi.
Tôi đưa cục tiền cho ông cậu, cầm chưa ấm tay thì lão chủ nợ phi đến giật lấy, rồi quẹt nước bọt đếm. Trong lúc chờ đếm tôi gọi thằng Táo lại:
- Chú ký giúp anh chỗ người làm chứng này với.
Nó làm bộ khó khăn, tôi hiểu vấn đề, đưa cho nó bao ba số ngoại. Nó châm thuốc hút luôn. Tôi bồi thêm:
- Giúp anh nốt cái, chốc chia tay anh kỷ niệm nguyên tuýt trong xe.
Mặt nó giãn ra nhanh như thổi hơi. Xăm xắm cầm bút ký rồi đưa tôi. Chỗ người làm chứng, nó ký xong còn ghi thêm chức vụ, đại diện chính quyền xã, phó trưởng công an xã Lường Văn Táo. À, thằng này thế mà giỏi. Lão béo chủ nợ đếm tiền xong, hất hàm bảo ông cậu ký, lão ký chữ đéo gì như giun, kệ mẹ, đéo quan trọng. Ông cậu ký xong, lão nhìn tôi, tôi gật đầu, thế là lão quẩy đít đi đéo chào hỏi ai cả. Còn đám bô lão láng giềng này nọ thì đang bu lấy bé Linh, cầm tay cầm chân dặn dò. Tôi để ý thấy bé Linh dửng dưng như không, chứng tỏ đéo có quyến luyến gì với tụi này. Rồi đến thằng cậu lụ khụ ra, nói cái đéo gì tiếng Thái, xong dúi cho con bé tờ 20k, mẹ thằng kẹt xỉ, bữa cỗ vậy mà thăn tao 5 củ, thế nào chả để ra vài củ, mà cho con bé có 20k, đéo đủ mua băng vệ sinh. Đầu thì nghĩ vậy, miệng thì tươi cười:
- Thôi bọn em xin phép đưa cháu đi, kẻo lỡ giờ đẹp xuất hành. Không phải bịn rịn quá đâu, biết nhà biết cửa rồi, có dịp em sẽ đưa cháu về thăm gia đình. (có cái cc ấy)
- Thế cho tôi gửi lời hỏi thăm chị X nhé, nhắn giúp tôi, tết này chị đưa cháu về ăn tết.
Tôi không rõ là tết Thái hay tết Kinh nhưng cứ vâng dạ bừa. Con bé không cần bảo, tự động theo chúng tôi ra xe. Tôi lái xe, con bé ngồi bên cạnh, còn hai thằng đệ với thằng Táo ngả ngốn phía dưới. Tôi mải đăm chiêu tính bước tiếp theo, con bé thì nhìn ra cửa sổ xe, mặt phơi phới có vẻ thích thú.