Logo
Trang chủ

Chương 14

Đọc to

Chuyện chẳng có gì đáng nói nếu thằng đệ mất dạy không khoe chai rượu ngâm quả anh túc nó mua được lúc ngồi uống rượu trong bản. Không như rượu 138 bình thường ngâm cả thân cả rễ, loại rượu này dùng quả anh túc sau khi đã được khứa để thu nhựa xong, thì hái về phơi hai nắng cho tái rồi ngâm, dược tính cực cao. Quan trọng là với lượng nhựa còn lại trong quả, nếu bị bắt có thể hoàn toàn bị truy tố về tội vận chuyển thuốc phiện. Tôi bầm tím ruột gan, mà có thằng Táo ở đấy nên đành nuốt giận vào bụng. Sau khi ra ngoài trung tâm xã, tôi cho cả đoàn ăn phở ở cái quán duy nhất. Mẹ nó, phở gì mà thịt trắng ởn, nước dùng toàn mì chính, tôi đéo ăn nổi, nhưng nhìn sang thấy ba thằng ăn ngấu nghiến, bé Linh cũng ăn ngon lành, chắc nó ít khi được ăn một bát phở thế này, tội con bé ở trong xó rừng. Ăn uống rề rà, lại tạt té qua chợ, xong xuôi.

Hơn 8 giờ sáng mới quay vào ủy ban. Vì tôi còn phải thực hiện nốt ý đồ. Tôi bốc máy gọi ông trưởng công an xã, một lúc mới nghe máy, giọng còn uể oải.

- Dạ em chào anh, anh ơi em đón được bé Linh rồi anh ạ, giờ em vào ủy ban cho cháu chào anh một tiếng nhé.

- Thôi thế tốt rồi, không cần vào đâu, tớ giao ban xong là về nhà ngủ rồi, trực cả đêm qua mà. Lúc nào cháu vào đến trong kia bảo mẹ cháu gọi báo tớ một tiếng cho yên tâm là được.

- Dạ vâng, thế em chào anh ạ, có dịp anh em mình gặp nhau sau nhé.

Đúng như suy tính của tôi, ông trưởng công an xã sau một đêm trực đã về nhà ngủ sớm. Tôi quay ra bảo thằng Táo:

- Bác ấy mệt về nhà ngủ rồi, bảo mình cứ về Hà Nội thôi, nhưng mà cũng phải đưa cháu nó lên chào bác chủ tịch xã cho đầy đủ thủ tục.

- Anh cứ cẩn thận quá, nhưng thôi, để em dẫn anh lên.

- Mình biết phòng rồi, để mình tự lên được, mà thôi chết giờ mới nhớ, hôm qua đưa giấy tờ cho bác trưởng công an xã xem, xong vội quá để quên lại mất, toàn giấy tờ gốc phải nộp lại công ty. Cậu chạy lên phòng bác ấy xem, có cái túi hồ sơ màu vàng đề tên công ty mình ấy, lấy lên hộ mình nhé. Cùng lúc mình quay qua thằng đệ:

- Cậu ra cốp tìm cây ba số ngoại, chốc chú Táo đưa hồ sơ xuống thì lấy cảm ơn chú ấy vất vả từ hôm qua tới giờ nhé.

Thằng Táo nghe thấy "ba số ngoại", thì ba chân bốn cẳng chạy lên phòng ông trưởng công an xã tìm hồ sơ cho tôi. Tính tôi vậy, rất hào phóng, nhưng sự hào phóng đều phải có mục đích và được việc cả. Tôi cùng bé Linh đi lên tầng 2 qua phòng chủ tịch xã, đến chỗ cầu thang có cái nhà vệ sinh tôi bảo Linh:

- Cháu vào thay bộ quần áo mới này đi, mặc bộ cũ này rách rưới, bác chủ tịch thấy lại nghĩ cậu cháu đối xử với cháu không ra gì, không hay.

Tôi đưa cho nó một cái sơ mi trắng, một cái quần bò, áo ngực, si líp, và đôi xăng đan mà lúc nãy ghé qua chợ, tôi đã nhờ chủ quán lựa cho nó. Tất cả đều trơn, để đảm bảo không có gì khả nghi nó có thể cất giấu. Tôi vẫn ám ảnh vụ ma túy các anh ạ. Thay xong xuôi nó đi ra, thấy có vẻ nó xinh xắn hơn, mà tôi thoáng thất vọng vì cái hương rừng núi đã bay đi ít nhiều. Tôi bảo nó:

- Đưa chú quần áo cũ, chú ra xe cất cho. Đứng đây đợi chú.

Tôi ra xe vứt đống quần áo cũ của nó ra, hai thằng mất dạy cười rú lên:

- Ôi đm, anh ơi, nhìn này nó cắt áo ba lỗ ra xong khâu bó lại làm áo ngực, ôi, xi líp hiệu nghìn lỗ này, mà giờ em mới biết dân tộc cũng mặc si líp đấy. Há há. Rồi một thằng đưa lên mũi ngửi ngửi, ôi đm, thơm tho phết anh ạ.
 

Đề xuất Tiên Hiệp: Phổ La Chi Chủ [Dịch]
BÌNH LUẬN