Logo
Trang chủ

Chương 18

Đọc to

Đúng là lâu thật, gần tiếng sau em mới mang món gà của tôi lên. Rồi ngồi xuống đối diện bé Linh. Hai đứa nói chuyện với nhau bằng tiếng Thái, bé Linh thấy phấn chấn hẳn lên, nói khá nhiều. Tôi không hiểu gì, chỉ thấy lâu lâu em quay ra lườm tôi, còn bé Linh cũng nhìn tôi mím miệng cười. Hai thằng đệ cắm mặt vào ăn, như con nhà chết đói chết khát. Thành ra tôi như người thừa. Tôi kệ mẹ, rót rượu, gặm gà ngắm lại khung cảnh lần cuối, tự tư một mình.

Ăn uống xong xuôi, rồi cũng chia tay, em ra tận xe tiễn tôi. Tôi lựa thế, hạ kính, kéo đầu em vào xe hôn lên trán, nhanh như chảo chớp, em vùng ra chạy vào quán. Hai thằng đệ ngồi sau rú lên:

– Cái đm anh nhớ, thằng chồng nó mà nhìn thấy thì bọn em chết chùm. Lần sao đéo bao giờ đi đâu với anh nữa cho lành.

Bé Linh thì cứ ôm miệng cười khúc khích. Tôi đéo hiểu em nói cái chuyện gì với bé Linh, mà giờ nó tỏ ra bạo dạn hẳn, lâu lâu còn nhìn tôi cười cười. Tôi giả đò nạt nó:

– Cười cái gì, liệu mà giữ mồm. Nó đéo sợ mà còn hớn hở dạ vâng một cách ngon lành. Thôi bỏ mẹ, hỏng hết kế hoạch rồi. Em ơi là em.

Về tới Hà Nội, tôi đưa bọn nó về bãi xe của công ty dưới chân cầu Thanh Trì, đến nơi rồi mà hai thằng vẫn tựa nhau ngủ như chó chết, gọi mãi mới dậy. Hai thằng càu nhàu:"
 

Đề xuất Tiên Hiệp: Tuyệt Sắc Quyến Rũ: Quỷ Y Chí Tôn (Thiên Y Phượng Cửu)
BÌNH LUẬN