- Đợi có hơn 1 tiếng mà cứ nhắc mãi. Không mở cửa ra chú bỏ đi thật đây.
Nó vẫn không mở, tôi đi luôn ra cửa. Tôi bỏ đi thật, chẳng phải vì dọa nó, mà tôi muốn đi thật, đi sang massage chân Hàn Quốc bên kia xem nó có massage chân giữa cho tôi không. Vừa mở cửa phòng bước ra hành lang được vài bước thì thấy nó chạy ra, níu lấy tay tôi, mắt mũi vẫn tèm lem nước mắt nước mũi, đến tội. Tôi được thể, gằn giọng:
- Bỏ ra.
Nó không níu tay nữa mà chuyển sang ôm lưng tôi:
- Cháu xin lỗi, chú đừng đi. Chú đừng bỏ cháu một mình, chú muốn cháu làm gì cũng được.
... 20 Tết, tôi bay ra Bắc, rồi vội vã lái xe về Hải Dương. Xách một giỏ quà Tết lên ủy ban xã, tôi lại được giúp đỡ nhiệt tình:
- À, ông Hưng chứ không phải Hùng, Hưng què, trước lái xe xong nợ nần thế nào ấy bị bọn nó từ Lâm Đồng kéo ra nện què chân, rồi siết nợ hết đồ đạc. Nhà khánh kiệt, vợ lại phát hiện có vợ bé trong đấy nên ly dị rồi. Ông thuê nhà nhỏ ở mặt đường cái, giờ sửa xe máy, máy bơm linh tinh. Anh cứ ra đường lớn rẽ phải một tí là thấy, nhà bên trái ấy.
Tôi cảm ơn rồi cũng dễ dàng tìm được nhà ông Hùng:
- Cậu sửa gì thế?
- Sửa lỗi của anh. Anh có nhớ chị X không?
Thấy ông biến sắc mặt, tôi bồi thêm:
- Cả cái Linh nữa, nó vẫn nhớ hồi nhỏ nghịch búng cái mụn thừa ở cằm anh.
Ông Hùng trả lời vô hồn:
- Giờ hai mẹ con nó thế nào rồi?
Tôi cười nửa miệng:
- Mẹ nó thì vẫn làm cave, ít khách rồi, còn cái Linh cũng sắp làm cave, mặt xinh, mông nở, ngực to chắc sẽ đông khách.
Ông Hùng gầm lên nhưng đéo dám lao đến:
- Cái đcmm, thích chết không?
- Cái dcm nhà ông ấy, sống như cái con đầu buồi, trốn như một con chó, để vợ phải làm cave nuôi con, cái Linh thì chịu bao tủi nhục. Ông có gan đánh tôi thì đã đéo có gan để vợ con khổ đến thế.
Ông Hùng buông thanh sắt, ôm mặt khóc. Tôi dịu giọng:
- Thôi anh, nửa đời người sai lầm rồi, nửa đời sau sửa lại. Đừng để mẹ con nó khổ thêm nữa, bù đắp lại đi. Giờ ai cũng cô quạnh, sao không nương tựa vào nhau mà sống.
- Cũng muốn thế, mà giờ cậu bảo tôi nuôi thân còn không xong, lại làm khổ hai mẹ con nó.
- Làm ăn đéo gì cái đất này mà chẳng đói, anh vào Nam đi, ngày sửa dăm cái xe máy là đủ sống rồi.
Đề xuất Tiên Hiệp: Ta Tại Tu Tiên Giới Vạn Cổ Trường Thanh