Logo
Trang chủ

Chương 27

Đọc to

Nó ném máy ra giường, chạy vào nhà vệ sinh đóng cửa, hình như để khóc. Tôi cầm lấy máy nói chuyện với mẹ nó:

- Cậu, xin cậu từ từ nhẹ nhàng, nó còn nhỏ, với cả ngày xưa nó bị chấn động tâm lý vì chuyện ấy.

- Tôi có làm gì đâu, chính chị mới là người vội vàng nói ra cho nó biết, lẽ ra hai mẹ con gặp nhau rồi hãy nói thì hơn.

- Vâng, thôi xin cậu, bao giờ cậu đưa con bé vào?

- Chắc ngày kia, mai tôi phải đưa con bé đi khám sức khỏe. Chị dọn dẹp sạch sẽ cái phòng tôi vẫn để trống rồi bảo thủ quỹ xuất tiền rồi đi mua đồ đạc đầy đủ vào. Thôi tôi đi ngủ đây.

- Dạ cậu.

Tôi cúp máy rồi đến bên cửa phòng vệ sinh:

- Linh, ra đây chú bảo, không hẳn như cháu nghĩ đâu.

Nó nghẹn ngào, nấc cả lên:

- Đàn ông các chú toàn là người xấu, người thì bỏ rơi mẹ con cháu (chắc thằng bố nó), người thì làm nhục cháu (chắc thằng súc vật lái xe, tao sẽ tìm và lôi mày vào tù), người thì đánh mắng chửi cháu (chắc thằng cậu), người thì... (ơ, còn thằng đéo nào nữa, tao đã làm gì mày đâu), người thì...

Nó ngập ngừng mãi. Tôi liền tiếp lời:

- Người thì giúp mẹ con cháu gặp lại nhau, lại cho cháu đi làm đẹp, mua bao quần áo đẹp nữa.

- Nhưng mà bỏ rơi cháu, làm cháu khóc hết nước mắt.

Nó gào lên.

Đề xuất Tiên Hiệp: Vũ Luyện Điên Phong
BÌNH LUẬN