Tôi tím bầm gan, đ.m., mấy thằng ôn dịch, bố đời khoe hình xăm ở cái thâm sơn cùng cốc này. Suýt hỏng việc của bố. Thằng Táo ra xe cùng đi với chúng tôi, với phương châm "đồng tiền đi trước là đồng tiền khôn", tôi cho nó hẳn một tuýp thuốc Vina, mặt nó đang lầm lỳ tự nhiên đáng yêu hẳn, mồm miệng mau mắn. Suốt 30 phút trên xe, miệng nó không ngừng nghỉ kể về những lần theo biên phòng, công an đi bắt ma túy của nó, qua nó tôi hiểu thêm rất nhiều về tình hình ma túy nơi đây, rõ ràng không hề như báo đài nói, rảnh tôi sẽ biên cho các quý anh vào một dịp khác. Xe dừng ở một con suối lớn, không thể đi qua được, chúng tôi phải đi mảng vào. Mặc dù thằng Táo bảo cứ để bên bờ suối không sao đâu, nhưng tôi bắt một thằng tin cậy nhất ở lại trông xe, cấm không được ngả ghế ngủ. Đ.m., cái đất ma túy này tin được bố con thằng đéo nào, kể cả thằng ml Táo đao đao đang xoen xoét cái mồm kia, mai về qua Hòa Bình bị công an bắt vài bánh nhét đâu đó trong xe thì ăn l. Rồi chúng tôi lên mảng để thằng Táo chống qua bờ bên kia.
Tôi phải che mặt thằng Táo, có khi giờ này nó lên trưởng công an xã mẹ rồi:
Từ bờ suối, phải leo một cái dốc dài độ 100m nữa thì tới nhà. Vào tới sân rồi thấy vắng lặng như tờ, thế đéo nào, sao bảo làm cỗ bàn mấy mâm cho họ mạc, rồi thì thầy cúng linh đình lắm cơ mà. Tự nhiên tôi thấy hơi chột dạ, đưa mắt nhìn thằng đệ, nó cũng nhìn tôi. Thấy phía chái bếp lơ thơ khói, thằng Táo cất tiếng gọi bằng tiếng Thái:
- Ai mặc nọng lái lai. (đ.m., tôi minh họa thôi, tôi biết tiếng Thái đéo đâu, các quý anh đừng bẻ tôi).
Ở trong bếp, một giọng phụ nữ hơi già dặn cất lên trả lời như chim hót:
- Xà cà lày, thọc lẹc, thọc lẹc. Su ra chai, na ti pông, kiệt sụ ra nôn.
Thằng Táo quay ra bảo tôi:
- Ông Z (thằng cậu nó) đi mời thầy mo với mấy người họ hàng nữa, giờ tôi cũng đi mời giúp mấy người quanh đây. Các anh cứ đợi ở đây, không có đàn ông ở nhà nên các anh đừng vào, kẻo phạt vạ đấy.
Nói xong nó chạy tót đi, tôi ngó ngó vào nhà một lúc rồi cùng thằng đệ đi xuống bờ suối ngồi đợi. Tôi bảo nó:
- Trước khi đến đây mối lo bị vu bắt cóc trẻ em tao qua ủy ban giải quyết rồi, giờ tao chỉ còn có 3 mối lo. Thứ nhất là bị gài ma túy, cái này phải hết sức cẩn thận cảnh giác, cứ 1 tiếng mày gọi bộ đàm nhắc thằng kia cho tao kẻo nó ngủ quên. Chốc nữa tụi nó có cho quà gì, qua bờ suối mày kiểm tra kỹ, cái gì khả nghi vất mẹ nó đi ngay, đặc biệt đồ đạc hành trang của con bé. Còn đích thân tao sẽ khám người con bé. Cười cười cái con c.. Cái lo thứ 2 là tao sợ bị bọn nó gài, lơ ngơ đéo biết gì, cái gì cũng đè ra phạt vạ không những 70 củ này mất không mà còn ăn đòn nhừ người, địa thế này đéo chạy được đâu. Nhưng lúc nãy tao ngó vào nhà, thấy cỗ bàn đầy đủ, bàn thờ trang trí sặc sỡ, chắc tụi nó cũng thật tâm, với lại có số ông trưởng công an xã đây rồi, tụi nó xúi làm gì khả nghi cứ gọi cho ông ấy hỏi cho rõ, đừng hỏi thằng Táo, tao ko tin những thằng mồm mép. Còn mối lo cuối cùng, là cái tao lo nhất, cái này đéo có phương án giải quyết, chỉ có thể hên xui nhờ trời.