Tôi và con An ngồi chuyện trò quên cả thời gian, đến lúc trời tối nó mới hoảng hốt chạy về nhà cho kịp giờ cơm. Mà con này quái thật, hành xử như con trai mà lại sợ tối, nhà ngay gần đấy mà lúc đi qua cái ngõ cứ líu ríu ngồi sau xe, úp mặt vào lưng tôi, chốc chốc lại hỏi:
- Hưng ơi! Qua cái ngõ chưa? Bao giờ đi hết thì bảo tao tao mới dám mở mắt ra.
Đưa nó về nhà an toàn, lúc cô giúp việc nhà nó đang mở cửa chờ nó vào thì tôi chợt chỉ tay lên cuộn ống nước treo ngang cành cây, bảo:
- An ơi rắn kìa mày!
Nó ré lên, chạy tót lên bậc tam cấp, xong thò đầu nhìn ra cửa, thấy đấy chỉ là ống nước, nó lừ mắt nhìn tôi, ngúng nguẩy đi vào.
Hôm đó, tôi về muộn hơn mọi ngày, bố mẹ tôi hỏi sao đi về muộn, thấy tôi ấp úng trả lời, bố nháy mắt với mẹ:
- Về muộn là về muộn, tôi với bà lại hỏi nhiều làm gì nhể? Thôi, thằng Bin lên tắm rửa thay quần áo rồi xuống ăn cơm, hôm nay mẹ nấu bò sốt tiêu đen đấy.
Nghe tới món khoái khẩu, tôi phóng vọt lên tầng 3, tắm rửa thay đồ với tốc độ ánh sáng, xong trượt trên thành lan can xuống tầng 1. Vừa vào phòng ăn, tôi đã sà ra mâm cơm, hít hà cái mùi thịt bò quện với hạt tiêu thơm nồng, định thò tay nhón một miếng. Mẹ tôi nhéo tai, bắt rửa tay kĩ hẵng ngồi ăn đàng hoàng. Hôm nay mẹ nấu bao nhiêu món ngon, tôi ăn liền 4 bát mới khề khà xoa bụng, ì ạch leo lên gác 3 học bài.
Tôi học phải nói là đại lãn vô cùng tận, trong 1 tiếng đã xong hết cả bài tập, soạn bài cũng ngon lành cành đào rồi, lại trở về với máy tính thân yêu đây, không biết tối nay có ai online Yahoo không? Chán thật, chẳng có ma nào online. Mai được nghỉ đến cuối tuần cho 12 thi cử gì đấy, vậy mà chẳng có đứa nào chơi tối nay cả. Thôi ngồi đọc Sherlock Holmes vậy. Ngồi đọc được phần ba quyển thì tự nhiên tôi bị buzz liên tục, giở ra xem thì toàn là bọn cùng lớp, hết đứa này đến đứa khác rủ tôi đi chơi. Tôi bảo chúng nó lên blog lớp, có gì thì bàn hẳn hoi. Tranh cãi mãi, đứa thì ủng hộ CS muôn năm, đứa thì ủng hộ đi chơi quanh Hà Nội,… Tôi thử đưa ra ý kiến:
- Từ giờ đến cuối tuần còn nghỉ hơn 3 ngày, thứ 2 tuần sau nghỉ công đoàn thêm 1 ngày. Mình thừa thời gian để chuẩn bị một chuyến dã ngoại ra ngoại thành chơi.
Nghe đến "đi chơi xa", chúng nó ủng hộ ầm ầm. Con Thy với thằng Sơn thì càng ủng hộ tích cực. Gì chứ đôi này "tình trong như đã, mặt ngoài còn e" lâu rồi, chuyến này lớp tôi làm mai cho đôi trẻ vậy, sau này chuyện có thành thì đám ông tơ bà nguyệt lốc nhốc này cũng có công to đấy chứ.
Cãi cọ ỏm tỏi trên blog, cuối cùng con Thy phân lớp ra thành 2 nhóm trai với gái. Nhóm trai thì đi trước ngày mai, dò đường sẵn với quan sát chỗ nào tốt có thể ngồi cả lớp được, còn đám con gái sẽ đi dò… hàng ăn ngon, bổ, rẻ. Sáng hôm sau, tôi xin phép trước với bố mẹ sẽ không về ăn cơm trưa, cùng nhóm thằng Hoàng, thằng Quý, thằng Minh đi ra khu ngoại thành, dò cả ngày cũng chẳng tìm ra chỗ nào ra hồn, chỗ gần thì rõ đông người cắm trại, chỗ gần với thiên nhiên thì lại quá xa. Cuối cùng chốt lại là ra Bát Tràng, chơi bời, nặn gốm chán rồi đứa nào mua gì thì mua.
Sáng thứ bảy, hẹn trước ở cổng trường, lớp tôi tập trung được 30 mạng, còn lại vì bố mẹ không cho đi hoặc bận học thêm học nếm gì đấy nên không trốn được. Đúng 6h30, cả lớp bầu đoàn thê tử kéo nhau đên Bát Tràng. Hôm nay rét ngọt, đi xe đạp cho nóng người vậy. Mới đi có già 5 cây số, bọn con gái đã lắm đứa nhõng nhẽo, hỏi liên tục đến nơi chưa, còn bao lâu nữa, mỏi chân rồi. Con An ngồi sau xe tôi, hết nghịch mũ áo tôi nó lại ngắt một cành cây nào đó bên đường, chốc chốc gõ vào vai tôi, vừa cười vừa hô:
- Nhong nhong, tra, nhong nhong. Đi nhanh nữa lên nào ngựa ơi, tí nữa tao cho ăn cỏ xịn. La lá la là là!!!
Đáng lẽ người ngồi sau xe tôi giờ này phải là Trang mới đúng, nhưng tôi sang rủ, cộng với Trang xin bố mẹ mà vẫn không được. Thế là ngồi sau xe tôi giờ là con "đẻ nhầm" quậy như quỷ sứ. Đi hết quãng đường 14 km, cuối cùng bọn tôi cũng tới Bát Tràng, làng nghề gốm sứ nổi tiếng của Hà Nội. Vừa vào làng, bọn con gái nãy còn than mệt giờ líu ríu đi hết chỗ này đến chỗ khác, ở đây bán nhiều sản phẩm từ gốm thật, tha hồ cho chúng nó chọn. Cánh con trai bọn tôi thì lọ mọ đi gửi xe, xong mới quay lại tập trung đàn vịt bầu kia. Con Thy lớp trưởng hét léo nhéo:
- Tất cả tập trung, chuẩn bị điểm danh sĩ số lớp.
Một, hai, ba, bốn,…. Hai chín hết. Nghe "hai chín hết", con Thy hoảng hốt kêu điểm danh lại, vẫn là hai chín nhân. Quái lạ, một đứa nữa rơi rụng đâu rồi? Cả lớp bấm nhau, im lặng không nói gì về cái sai sót ngớ ngẩn của con Thy, nó điểm danh mà quên không đếm chính mình, nên mới có 29 đứa. Trong lúc lớp tôi đứa thì giả vờ lo lắng, đứa thì tủm tỉm cười, riêng thằng Sơn định nói thì bọn tôi kéo ra sau, bịt mồm lại. Bên trên, con Thy sợ xanh mặt, đếm đi đếm lại vẫn 29, chị hạt mít nhà ta nhảy loi choi, đếm lại thêm lần nữa vẫn y như thế. Nó quay vòng vòng như Doraemon, lo lắng không biết "đứa bị lạc" kia đâu. Bỗng dưng nó thút thít chực khóc, cuối cùng là òa lên như đứa trẻ con. Thằng Sơn vội lên dỗ dành cho nó nín, vỗ về:
- Ơ ơ, đừng khóc, đừng khóc mà, vẫn đủ 30 đứa mà, không thiếu đứa nào hết.
Con hạt mít càng khóc to hơn, nó mếu máo:
- Sơn đừng an ủi tớ làm gì. Hứ hứ hứ… tờ làm lớp trưởng…vô…vô…trách…nhiệm..hứ hứ hứ. Biết ăn nói..hứ hứ… sao với bố mje đứa bị lạc giờ…hứ hứ!
Bọn lớp tôi chạy ra dỗ mãi nó mới nín, đếm lại, nhưng vẫn 29, thế là lại mếu mếu chực khóc. Thằng Sơn hớt hải:
- Ây ây ây! Còn chưa đếm chính Thy mà, nên không đủ 30.
Nó ngơ ra, ngẫm nghĩ một lúc, rồi lại cười toe toét, vỗ vỗ đầu:
- Hì hì, quên mất. Thế mà lo mãi.
Cả lớp tôi thấy thế thì cười ồ lên rồi rồng rắn kéo nhau đến xưởng gốm.
Note: Ghi nhớ địa chỉ mới Vozer.io, cấp tài khoản VIP xóa quảng cáo tại đây. Đề xuất Bí Ẩn: [Kỳ Bí] Quá trình khai hoang từ thế kỷ 19 của Gia Tộc
Tùng Nguyễn Thanh
Trả lời6 tháng trước
Truyện này drop à