Logo
Trang chủ
Chương 16

Chương 16

Đọc to

Bọn con gái kì cục thật, mới khóc xong đã lại cười được, mưa nắng thất thường, chẳng biết đâu mà lần.

Xưởng gốm này hôm qua lúc đi dò đường bọn tôi đã thỏa thuận với chú chủ trước, chồng tiền đầy đủ để hôm nay lớp tôi đến nặn gốm, gửi lò nung xong đem về. Trước khi chọn, tôi mà thằng Hoàng đã phải ngồi quán nước gần nửa ngày trời, nghe ngóng tin tức xem xưởng nào đắt xưởng nào rẻ, xưởng nào chủ dễ tính, xưởng nào hướng dẫn khách đầy đủ mới dám chọn xưởng này. Đợi mọi người ổn định, chú chủ giới thiệu sơ qua về lịch sử làng nghề Bát Tràng, lịch sử gia đình chú nối đời làm gốm, hướng dẫn bọn tôi những công đoạn cơ bản để nhào nặn ra một sản phẩm hoàn chỉnh. Nhìn thì dễ nhưng lúc làm mới thấy khó, có đứa rưới ít nước, đất sét khô quạch, đặt lên bàn xoay không tài nào nặn nổi, có đứa thì rưới nhiều nước quá, cục đất nhão nhoét ra, lúc xoay tít thì vừa thành hình chút đã đổ ụp xuống hoặc bắn ra xung quanh. Tôi đợi chúng nó làm hỏng xong lượt đầu rồi mình mới rút kinh nghiệm nặn. May mắn làm sao, cái tôi nặn lại vừa đủ nước, nhẹ vuốt một cái lên là cái ca uống nước dần dần thành hình, phen này tôi quyết phải nặn một món quà thật đẹp tặng Trang. Nặn xong cái thân, tôi loay hoay gắn tay cầm cho cái ca khổng lồ của mình, bở hơi tai mới gắn được cái tay cầm méo mó vào, tôi vuốt vuốt, nặn nặn cho nó thuôn tròn, rồi nhẹ nhàng nhấc khỏi bàn gốm, đem đi đợi nung. Lúc về chỗ, tôi thoải mái ngồi nhìn bọn cùng lớp đang chật vật sáng tạo nghệ thuật. Bên phía thằng Sơn, nó đang dồn toàn bộ tinh thần để nắn một cái chậu xương rồng hình trái tim, mà đúng hơn là hình trái quái dị. Chắc ku cậu định tặng chị Thy hạt mít. Thằng Hoàng với thằng Minh thì đang hợp tác nặn một cái bình hoa khổng lồ, nhưng bọn nó quá say sưa tạo dáng cho cái bình hoa mà quên mất không có thằng nào luồn tay vào để tạo cho bình hoa có một cái ruột rỗng, thành ra nó trở thành một cái cục đất có hình bình hoa. Nhận ra sai lầm, hai thằng chửi nhau, thằng này chửi thằng kia ngu học tốn cơm, thằng kia chửi thằng này sao não để dưới đít à mà không biết luồn tay vào lúc nó giữ đáy,…. Mải mê nhìn những người khốn khổ đang lấm lem cao lanh, cãi nhau ỏm tỏi vì tác phẩm, chợt có một cái gì quất phát vào gáy tôi. Tôi nghiến rặng quay phắt ra sau, gặp ngay cái mặt nhơn nhơn của con An, nó chắp tay sau lưng, hơi cúi người xuống, nghiêng nghiêng mặt hỏi tôi:

- Ê thằng bất tài! Sao mày ngồi không thế? Chắc lại không nặn được cái gì ra hồn nên ngồi xem lớp trổ tài chứ gì?

Tôi vênh mặt lên, khoát tay:

- Chuyện nhỏ. Anh đây đã làm xong từ đời nào rồi, đang chờ nung. Còn mày làm gì rồi mà lông bông ra đây phá phách?

Nó chỉ tay về phía gốm chờ nung, bảo:

- Xì! Tao ra đây chơi nhiều rồi, nặn hơi bị nghề đấy. Tao nặn một bộ ấm trà cho bố tao rồi.

Tôi ngạc nhiên, hỏi:

- Có thật không đấy hay lại một tấc đến giời?

Nó gõ phát nữa vào đầu tôi, cười:

- Tao thèm vào lừa mày. À hay là tao với mày nặn chung một cái đi!

Chẳng đợi tôi đồng ý, nó chạy biến ra chỗ lấy đất, lựa lựa rồi khệ nệ bê về một cục đất to tướng, đặt đánh ịch xuống bàn xoay. Nó quát tôi:

- Ngồi đần mặt ra đấy à? Dậm bàn xoay đi, cầm cái gáo lên tưới nước vào.

Tôi quạu mặt, chân vừa dậm, tay cầm cái gáo dứ dứ lên định bổ vào đầu nó, quát giả:

- Con này láo. Mày dám ra lệnh cho đại ca hả? Đánh cho to đầu giờ.

Múc gáo nước lên, tôi từ từ tưới vào cục đất cao lanh cho đến khi con An bảo dừng. Hai bàn tay thuôn nhỏ của nó, nhẹ nhàng miết, vuốt quanh cục đất sét, từ từ biến cục đất vô tri mang hình dáng của một cái bình hình trụ. Vừa làm, hai mắt nó long lanh, chăm chú nhìn vào khối đất, miệng mím lại, thè ra đầu lưỡi bé tí ở bên khóe môi, tập trung vào công việc. Tôi ngẩn ngơ nhìn nó, chợt nó giục:

- Thò tay vào để tạo cái ruột đi kìa, tay tao bé quá khó vuốt cho nó đều. Nhanh nhanh lên!

Tôi luống cuống thò tay vào trong cái ruột bình bé tí con An vừa miết ra, nhè nhẹ ấn tay xuống rồi vuốt ngược lên cho cái thân bình dài ra. Lúc xoa tay quanh thành bình, mấy lần tay tôi chạm nhẹ vào tay con An. Bàn tay con gái thuôn nhỏ, lem nhem đất cao lanh, phủ lên trắng bóc, nhìn khó mà nhận ra đâu là tay nó, đâu là cao lanh nữa, chắc tại nó trắng quá. Những lần lướt qua tay con An, tôi lại thấy ngượng nóng bừng tai, còn nó vẫn mặc nhiên, coi như không. Nặn mãi phải đến hơn nửa tiếng mới xong cái bình, con An ngồi nặn thêm một cái nắp nữa rồi gửi vào chỗ lò nung. Tôi hỏi:

- Mày nặn cái bình gì mà nhìn quái dị thế?

Nó vừa rửa tay, vừa đáp:

- Quái cái đầu mày í. Cái bình đấy bao giờ tô vẽ, tráng men, nung hoàn chỉnh. Tao với mày sẽ viết một giao kèo làm bạn mãi mãi, rồi đóng dấu, kí tên bỏ vào đấy. Rồi chôn cái bình đó ở một nơi bí mật. Sau này, khi tao với mày già lụ khụ rồi, tao với mày sẽ dẫn con cháu nhau ra chỗ cái bình, đào lên, cho chúng nó xem giao kèo, rồi con cháu tao với mày sẽ lại làm bạn của nhau, cứ thế, cứ thế mãi.

Tôi bật cười vì sự lo xa của nó, đúng là con gái hay mơ mộng thật, kể cả đó là một đứa con gái "đẻ nhầm" như con An.

Note: Ghi nhớ địa chỉ mới Vozer.io, cấp tài khoản VIP xóa quảng cáo tại đây. Đề xuất Tiên Hiệp: (Dịch) Thế Giới Hoàn Mỹ
Quay lại truyện Tiếng Chuông Gió
BÌNH LUẬN
Ẩn danh

Tùng Nguyễn Thanh

Trả lời

6 tháng trước

Truyện này drop à