Logo
Trang chủ
Chương 17

Chương 17

Đọc to

Cả lớp sau khi gửi xong gốm, kéo nhau về Hà Nội, rồi ra Tràng Tiền ăn kem, lại kéo đi ăn kem rán, xong lại rủ nhau đi ăn bún bò, nem chua rán. Lúc cả nhóm tách nhau ra, những đứa nhà xa thì có bọn con trai hộ tống về, tôi thì đèo con An về. Nhưng đang đi thì tự nhiên mưa rơi lích rích, buốt cả mặt. Đang mùa đông mà sao lại có mưa thế này nhỉ? Mặc kệ, tôi cứ phăm phăm đi tiếp. Thêm lúc nữa thì một cơn mưa đổ ào ào xuống, lạnh thấu xương. Tôi vội vàng phóng xe lên vỉa hè, đảo mắt nhìn quanh xem còn nhà nào mở cửa không. Chỗ bọn tôi đang đi là khu xưởng cho thuê, đêm người ta đi về hết, tối om om, ánh sáng duy nhất là từ đèn cao áp bên đường. Trú tạm dưới mái hiên của một xưởng cắt nhôm kính gì đấy, tôi với con An rét run cầm cập, hai hàm đánh vào nhau lốc cốc. Tôi tập võ, lại quen sương gió từ hồi bé leo trèo ở quê không sao, nên cũng chỉ hơi lạnh, nhìn sang con An thì thấy nó rét tái nhợt mặt, thở dốc cố làm cho ấm người lên. Đưa tay ra ấn thử vào cái áo nó đang mặc, tay tôi sũng nước. Thôi đúng rồi, con này mặc cái áo bông xốp thế, nó hút nước nhanh, tích nước lại, không khéo áo len các thứ mặc bên trong cũng ngấm nước hết cả rồi. Tôi bảo nó:

- An, cởi áo ra!

Nó kinh hãi nhìn tôi, lắc đầu quầy quậy:

- Mày điên à, thằng biến thái? Đang lạnh chết đây, mà cởi ra ngại lắm.

Tôi quát:

- Mày xem, áo mày ngấm nước mưa sũng ra kia kìa. Không cởi ra, nước nó cứ ủ như thế, mày viêm phổi thì bỏ mẹ mày.

Nó lí nhí:

- Nhưng mà mày con trai, tao con gái, ngại lắm. Với lại cả hai đứa đều ướt hết rồi, lấy đâu ra quần áo mà thay?

Tôi cúi xuống, lục trong ba lô ra được cái áo len với cái áo khoác có mũ của tôi, lúc nãy, đạp xe nóng quá nên tôi cởi ra cất vào trong ba lô, may mà chưa ướt. Tôi đưa hai cái áo ra, bảo:

- Có hai cái này thôi. Mày mặc tạm đi, không nước mưa, gió nó thổi lạnh thế này, mày lại yếu nữa, chịu sao nổi.

Nó đỏ bừng mặt, cúi đầu:

- Ơ. Nhưng mà tao ướt hết cả áo trong lẫn áo ngoài rồi, cởi thì phải…phải cởi ra hết. Tao ngượng lắm.

Tôi cũng thấy ngượng chín cả mặt, mặt đỏ lựng lên, cố nói:

- Mày cứ yên tâm thay đi, tao quay ra mặt đường, chăng cái áo bông lên che cho mày. Tao không nhìn đâu!

Nó ngẫm nghĩ, dè dặt nói:

- Mày hứa nhé, không nhìn nhé. Nhớ đấy

Tôi gật đầu chắc nịch:

- Tao không nhìn, thay đi nhanh lên.

Note: Ghi nhớ địa chỉ mới Vozer.io, cấp tài khoản VIP xóa quảng cáo tại đây. Đề xuất Nữ Tần: Chỉ Huy Lạnh Lùng Khóc Thút Thít Trong Vòng Tay Tôi
Quay lại truyện Tiếng Chuông Gió
BÌNH LUẬN
Ẩn danh

Tùng Nguyễn Thanh

Trả lời

6 tháng trước

Truyện này drop à