Con An ngồi ôm tôi khóc thút thít mãi, tôi phải gỡ nó ra, đưa tay lên má nó vuốt nhẹ vệt nước mắt, dỗ:
- Khóc với chả lóc, sụt sịt như phim Hàn. Bị giời leo mà mày làm như chết đến nơi không bằng. Nín đi này, mấy hôm nữa khỏi, tao dẫn mày đi chơi tiếp.
Nó khóc òa lên, lắc đầu quầy quậy, tôi vội bụm miệng nó lại, nói:
- Ấy ấy, khe khẽ cái mồm thôi. Bố mẹ tao nghe thấy lại cho tao trận giờ, hai cụ mà biết tao để mày khóc chắc tao phải tự sát trước mất.
Nó gật gật đầu, nước mắt vẫn chảy dài, cứ chốc chốc lại nấc lên một tiếng. Tôi cười cười, ôm hai má nó bẹo lên thành hình miệng cười, nói:
- Cười lên phát xem nào, gớm quá thôi, hơi tý là mít ướt. Xem này, mắt lại mọng lên như phải đấm rồi này.
Vừa nói, tôi vừa nhăn nhở mặt, cố làm cho nó cười. Nhìn nó khóc thế này, tôi không chịu nổi, cảm giác như ruột gan bị ai giằng xé. Lúc con An khóc trông tội lắm, dáng người vốn đã nhỏ nhỏ lại còn ngồi thu lu lại, tì cằm vào đầu gối khóc. Nó nhỏ bé và mong manh lắm, tôi chỉ vòng tay cái đã ôm trọn người nó vào lòng rồi. Hàng ngày thì dữ dằn, rắn rỏi thế, vậy mà toàn khóc vì tôi cả. Lần nào tôi cũng hứa là không làm nó buồn, không làm nó khóc, nhưng rốt cục thì thất hứa vẫn mãi là thất hứa.
Đang khóc tự nhiên nó lại húng hắng ho, tôi lo lắng hỏi:
- Đấy, khóc cho lắm vào. Ho rồi kìa!
- Không…không phải tại khóc đâu, tao bị mấy hôm rồi.
Tôi hỏi lại:
- Thế làm sao mà bị?
Nó luống cuống đáp:
- Tao…tao thức đêm học, mặc không đủ ấm nên bị nhiễm lạnh!
Tôi gặng hỏi:
- Mày cứ quanh có mãi, thế rốt cục là do sao?
- Do…do…!
- Mày cứ nói đi xem nào!
- Do tao không chịu mặc áo rét!
- Sao lại không chịu mặc?
- Tại nó không hợp với cái mũ len!
Tôi hỏi thêm lần nữa:
- Này, sao mày cứ vòng vo thế? Năm ngoái mày cũng mặc áo rét to đùng đấy thôi, có thấy sao đâu!
- Ơ…nhưng mà!
Nhìn mặt nó sợ sệt, giọng run bắn lên, tôi chẳng làm gì được, chỉ biết thở dài:
- Vậy thôi, tao cũng không ép mày nói! Nhưng nhớ là từ nay giữ sức khỏe, tao mà còn nghe thấy mày khục khặc tiếng nào nữa á, tao bóp chết, hết loe ngoe luôn!
Nó gật gật đầu, đứa tay ra ngoắc tay với tôi.
Sau hôm đó, chiều nào nó cũng sang chép bài cho tôi, mang theo đủ thứ bánh kẹo lại còn mang cả đồ chơi nữa. Phải đến thứ hai tuần sau tôi mới đi học lại, giờ chỉ còn chờ vết phù nề bong ra là xong. Sáng đầu tuần vừa đến trường, chúng nó đã hò reo ầm ĩ:
- A con chó!
- Mày làm sao mà nghỉ?
- Nó bị giời leo đấy!
- Sao bị? Mà sao mày biết!
- Hôm nọ sang nhà nó đưa tờ hoạt động Đoàn thì tao biết.
- Giờ thì anh đã hiểu, chắc chắn là do cây xoài chứ đéo phải do cái gì khác!
- Tổ sư con chó dại gái!
- Khốn nạn vãi! An hấu thích xoài phát là lấy luôn, thế mà hôm trước bố bảo trèo cây ớt hái quả thì mày lại đánh.
- Tẩn chết thằng dại gái đi anh em!
- Nó chưa lành vết đâu, nhỡ rách ra thì bỏ mẹ!
- Thế thì xem chỗ nào còn lành thì đánh chỗ đó, cho lên da non một thế!
Nói đoạn chúng nó ùa cả vào, tôi cũng hùa theo, chống trả điên cuồng. Bỗng có tiếng quát:
- Sao toàn nghịch ngu thế hả, nhỡ đánh trúng chỗ lên da non thì làm sao?
Note: Ghi nhớ địa chỉ mới Vozer.io, cấp tài khoản VIP xóa quảng cáo tại đây. Đề xuất Tiên Hiệp: Cẩu Thành Thần Quân, Tông Môn Để Cho Ta Ở Rể
Tùng Nguyễn Thanh
Trả lời6 tháng trước
Truyện này drop à