Logo
Trang chủ
Chương 187

Chương 187

Đọc to


Tiếng con An vừa đến, mấy thằng cuống cuồng dạt đi, mỗi đứa một cái ghế ngồi khúm núm, ngoảnh mặt đi chỗ khác chờ cơn bão đi qua. Đợi lúc ba đứa An,Thy, Lan lên đầu hàng ngồi hết, chúng nó mới xúm lại, xì xào:

- Mẹ cha mày, may là con hấu nó bảo kê mày nhé!

- Con chó sướиɠ vãi ra, được An cute thích!

- Thôi, bàn về chuyện chính đi! Quả vừa nãy, anh em mình trốn chui trốn nhủi, thật éo đáng mặt bầu cua trong trường.

Thằng Hoàng với thằng Sơn kêu:

- Chả sao cả, tao không có ý kiến!

Thằng Minh xùy xùy:

- Không ý kiến thì biến, tổ sư hai bố mê gái bỏ bạn.

- Bây giờ phải cho lũ đàn bà biết ai mới là chủ nhân thực sự!

- Đúng! Đúng!

- Anh em nhường quá chúng nó đè lên đầu lên cổ!

- Phải! Éo thể nhịn thêm được nữa!

- Chúng ta càng nhân nhượng, bọn nó càng lấn tới. Hôm nọ tao bị cướp không gói bỏng ngô.

- Tao thì bị chúng nó bắt đi mua bánh mì!

- Tao thì phải trực nhật thay này!

- Ức quá rồi, quá ức!

Cuộc họp của quân khởi nghĩa chống chế độ mẫu hệ còn kéo dài cho đến lúc lên lớp. Thằng nào cũng đưa ra ý kiến để chứng tỏ cho đám con gái thấy bản lỉnh đàn ông, nhưng rốt cục chẳng thằng nào dám thử. Tôi ỉu xìu bỏ về chỗ, để cho “hội đồng chuột” tiếp tục bàn bạc. Đang ngồi truy bài, bỗng nhiên có tiếng hét thất thanh trên bục giảng. Tôi ngẩng đầu lên nhìn, đập ngay vào mắt là cặp đùi trắng nõn của con Lan, chẳng biết làm sao mà nó ngã rách cả áo dài thế kia. Bọn con trai trong lớp cười hô hố, có thằng còn hú lên như chó sói, huýt sao liên tục. Con Thy quát một tiếng, cả lũ im phăng phắc, lũ con gái thì chạy lên lấy vạt áo dài che cho con Lan. Tôi mải mê nhìn, không để ý con An đang lườm lườm mình cho đến khi thằng Minh ngồi sau giật giật thắt lưng tôi ba lần. Biết có biến, tôi vờ ngán ngẩm quay mặt đi, mồm uể oài:

- Èo! Vừa đen vừa xấu!

Bỗng nó gọi giật:

- Hưng! Mày nói cái gì đấy?

- À không …không!

Tôi xoay người vào tường, lẩm bầm:

- Vừa đen vừa xấu, vừa đen vừa xấu!

Nó nguýt dài, lè lưỡi:

- Lêu! Mày nghĩ mày qua mặt tao được hả? Đen với xấu mà sao nhìn tươm tướp như muốn ăn thịt con nhà người ta thế?

Tôi cứng họng, lầm bầm:

- Ăn gì mà không thế không biết?

- Này…nói hơi to đấy!

Tôi giật mình, cười cầu tài với nó:

- Ơ đâu! Tao nói linh tinh ấy mà, thôi quay lên học tiếp đi.

Nó bĩu môi ngồi quay lên, may mà không dỗi tôi như lần trước.

Giờ về, nó ngồi sau úp mặt vào lưng tôi, nói:

- Bi ngố! Mấy hôm nữa được nghĩ công nhân viên chức thì dẫn tao đi chơi nhé! Ra chỗ cái điếm ấy, tao có cái này ày, hay cực kì!

Tôi gật đầu cười, ừ ừ liên tục, trong đầu thì tưởng tượng ra đủ thứ. Hí hí, không biết nó ình cái gì nhỉ?
 

Note: Ghi nhớ địa chỉ mới Vozer.io, cấp tài khoản VIP xóa quảng cáo tại đây. Đề xuất Voz: Tán lại em sau nhiều năm xa cách...
Quay lại truyện Tiếng Chuông Gió
BÌNH LUẬN
Ẩn danh

Tùng Nguyễn Thanh

Trả lời

6 tháng trước

Truyện này drop à