Chiều hôm đó, ăn chán chê, tôi chở con An về nhà. Trên đường đi, nó tự dưng giật nhè nhẹ mũ tôi, gọi:
- Hưng ơi, tao bảo cái này!
Hơi ngửa người ra sau, lắng tai nghe, nó nói:
- Hôm nay đi chơi vui quá nhỉ!
- Ừ.
- Sao mày tìm được lắm chỗ chơi thế?
- Chuyện. Chơi là gien di truyền của tao, mà mày ham chơi ham ăn nên tao đi đâu cũng cố kiếm ra chỗ chơi mới ấy đấy. Sướng nhá!
- Hì! Chiến hữu tốt của tao!
Vừa nói, con An chợt rướn người lên, ôm vòng ngang lưng tôi, hỏi:
- Chó con có cần ôm không?
Tôi cười, lẳng lặng đạp xe tiếp. Nó không thấy tôi phản ứng gì thì giãy ra, phụng phịu:
- Chó. Đếch ôm nữa, chán phèo. Lè!!!
Xong rồi nó lại tiếp tục chơi trò chơi quen thuộc với cái mũ của tôi, chán lại lấy lưng tôi làm trống, đập bụp bụp. Tôi cũng nghĩ ra cách trả đũa, cứ đến mấy chỗ xóc là tôi cứ nhè đó mà đi, con An ngồi sau sợ rơi ra, kêu ầm ĩ, về đến trước cổng nhà nó, tôi phanh gấp, nó mất đà chúi người về phía trước, đập mặt vào lưng tôi. Lúc xuống xe, nó ôm mũi xuýt xoa:
- Thằng bạo lực, mày làm hỏng cái mũi xinh đẹp của tao rồi này. Đền đi!
Tôi nhanh tay búng thêm cái nữa vào mũi nó, cười phá lên hỏi thích đền nữa không. Con An lắc lư chạy vào trong nhà chốt cổng lại, ở trong sân, nó bắc một cái ghế cao, đứng lên đó, thò đầu ra ngoài cầm cái chổi lông gà chọc chọc vào tôi. Tôi lựa lúc nó đâm hụt, giật mất cây chổi, luồn qua ô xi măng ở dưới, đẩy cái ghế rung lên bần bật, con An thét lên:
- Á á. Ngã giờ, chơi ác thế hả thằng bốn mắt!
Vừa nói, nó vừa từ từ tụt xuống đất, bỗng dưng bước hụt, ngã đánh bịch. Tôi ở ngoài cười sặc sụa. Nhưng một lúc xong không thấy nó đứng lên, tôi nghi hoặc, nhòm vào trong xem thử. Chưa kịp nhòm thì có tiếng gọi như sắp khóc ở trong:
- Hưng ơi, giúp tao!
Tôi hoảng hốt mở cổng chạy bổ vào. Thì ra con này mặc lắm quần áo quá, ngã xuống quần áo căng cứng không co tay chân lại để chống dậy, mà người nó yếu nên không lắc người để tự gỡ chỗ quần áo bị gấp chèn lên, đành cầu cứu tôi. Tôi nhìn thấy thì vội ra định đỡ nó dậy. Con An mắt tràn trề hi vọng, cười toe toét nhìn mình. Tôi chợt rẽ sang hướng khác, vòng ra gốc sung bắt con ốc sên. Tôi dí dí con ốc sên lơ lửng trước mặt con An, vừa trông thấy thế, nó khóc thét lên, tay cố quẫy quẫy xua con ốc đi mà không với tới. Tôi nhăn nhở:
- Thế nào? Biết sợ tao chưa? Ạ to vào rồi tao đỡ dậy.
Nó mếu máo, chực khóc, tôi sợ quá vội ném con ốc sên đi, đỡ nó ngồi dậy. Nhưng mới ngồi dậy nó đã cười hì hì, búng phát vào tai tôi rồi chạy thẳng vào nhà khóa cửa lại, nó vén rèm thò mặt ra ngoài, lêu lêu nhìn rõ ngộ. Tôi dứ tay cảnh cáo rồi quay ra lấy xe đi về. Con An gọi với theo:
- Sợ chưa? Biết thế nào là An siêu nhân chưa? Cúp đuôi chạy đê, yeahhhhhhhhh!
Tùng Nguyễn Thanh
Trả lời6 tháng trước
Truyện này drop à