Logo
Trang chủ
Chương 45

Chương 45

Đọc to

Tối hôm đó, ăn cơm xong là tôi tót luôn lên phòng, làm nháo nhào vài tập rồi ngồi vào máy tính. Nick chat Trang đang hiện bỗng out ngay lập tức. Tôi thấy vậy cũng biết là em không muốn nói chuyện với tôi, thở dài ngán ngẩm rồi lục tìm cả list friend xem có ai onl không. Lèo tèo được vài mạng, pm chẳng có ma nào trả lời, chắc toàn đang điện tử hay chat chit với ai rồi. Tìm mãi may thấy nick con An đang onl, nhưng treo stt: Chơi game! Tôi ngứa tay buzz cho cái, được lúc thì con An trả lời bằng chữ to đùng: "Thằng thiểu năng, mày mù chữ à mà không đọc cái stt, tao đã ghi rõ ràng. "

- Mày đang chơi gì thế )

- Chơi Call of Duty 2, bản này bố tao đi Mỹ đem về đấy. Cú chưa con?

- Mày chơi cả bắn súng hả?

- Có vấn đề gì à?

- Chắc vào chỉ bắn chim với ném lựu đạn vào quân ta chứ gì! Con gái làm sao chơi được mấy trò này, về chơi Boom hay Au đi =))

- Hơi bị coi thường bạn đấy. Tao với mày solo CS không, ra chợ luôn, không nấp nhà, không móc lốp.

- Tao càng ngày càng nghi ngại về đầu óc mày đấy :|

- Dào ôi. Thôi tao vào bắn tiếp đây, đang làm đến phần quân Anh rồi, mày tự dưng vào phá hỏng màn đối thoại với anh lính đẹp trai.

- Cút, biến, xéo. Chiều mai tỷ thí nhé, xem trình mày đến đâu.

Xong con An out, tôi cũng tắt máy, chán nản leo lên giường ngủ, đầu óc lại bắt đầu suy nghĩ về thái độ gần đây của Trang, mãi đến gần 2h sáng tôi mới ngủ thiếp đi.

Sáng hôm sau, tôi đến lớp trong trạng thái uể oải, mệt mỏi, ngồi ngáp cả tiết Lý, sang đến tiết Sinh thì gục luôn, nằm bò ra bàn ngủ. Đang ngủ ngon thì tự dưng có ai lay lay vai, tôi cáu gắt khoát tay, làu bàu:

- Để yên cho tao ngủ, tối qua 2h mới ngủ đấy.

Lại lay vai, tôi ngáp dài, vươn vai dậy, nhìn người vừa lay mình là bác bảo vệ. Bác cười to, gõ gõ vào trán tôi, hỏi:

- Thằng Hưng, mày ngủ đến bao giờ nữa, yêu trường quá hả?

Tôi nhìn xung quanh, cả lớp vắng tanh vắng ngắt không có một đứa nào, cặp cũng chẳng để lại. Hoảng hốt hỏi thì bác nói:

- Chúng nó với cô dạy Sinh lớp mày thông đồng với nhau để yên mày ngủ, hết giờ học đi về cả, bỏ mày nằm ngủ tiếp. Gớm, mơ cái gì mà ngủ ghê thế? Bác đánh trống như thế mà vẫn còn ngủ được. May mà có con bé gì cắt tóc ngắn nó ra báo với bác, không mày còn ngủ đến ca chiều. Thôi về, quá giờ hơn nửa tiếng rồi.

Tôi bàng hoàng thu dọn sách vỡ, vẫn ngơ ngác không rõ chúng nó làm cái gì mà bỏ bom cán bộ, đứa nào đầu têu cái trò này. Vội vàng vàng phóng ra nhà để xe rồi phi như bay về. Trên đường về, chẳng hiểu sao người đi đường cứ nhìn mình cười, có đứa trẻ con thấy mình còn chỉ trỏ, mấy bà ngồi quán nước gần nhà thì ngạc nhiên nhìn mình xong cười hô hố. Về đến nhà thì bố mẹ thay nhau cười. Mẹ tôi đưa cái gương ra, vừa soi lên là tôi chỉ muốn chui xuống đất mà trốn. Không biết đứa giặc giời nào vẽ râu, tô son cho tôi, lại kẻ lông mày, đánh phấn hồng má mình nữa. Ôi nhục nhục hết chỗ nói, còn gì là thể diện nữa! Mà bác bảo vệ cũng hay cơ, không nói câu nào nhắc mình, hay là cũng cùng một giuộc với hội kia?

Note: Ghi nhớ địa chỉ mới Vozer.io, cấp tài khoản VIP xóa quảng cáo tại đây. Đề xuất Voz: Duyên âm
Quay lại truyện Tiếng Chuông Gió
BÌNH LUẬN
Ẩn danh

Tùng Nguyễn Thanh

Trả lời

6 tháng trước

Truyện này drop à