Cả lũ hò hét, vỗ tay ào ào. Tôi thổi liền một hơi bài Tình Nhi Nữ mới tập có một tuần. Nghe xong, chúng nó gõ bát đũa inh ỏi, thằng Hoàng cười cười chọc:
- Thổi sáo thế có biết chơi đàn giống anh không?
- Đàn gì mà anh chẳng biết chơi. Nhưng anh chơi giỏi nhất chỉ có một loại đàn…
Xong tôi tủm tỉm cười, ỉm đi, chúng nó thì giục "Nói đi!" "Úp úp mở mở"
Con An sấn vào cạnh tôi, mắt chớp chớp hỏi:
- Đàn gì ế ?
Tôi cười phá lên, bẹo má nó, bảo:
- Đàn…đàn bà!
Bọn con trai ôm nhau cười rũ rượi, cánh con gái thì la ó phản đối, con An chu mỏ, nhìn tôi ghê sợ, ngồi tránh ra xa như bệnh dịch. Tôi cười khoái trá, uống lấy uống để, gắp nem liên tục. Con An thấy tôi uống lắm thì ngăn lại, ngăn không được nó cũng bắt chước uống theo. Nhưng uống được có 1 lon thì đỏ hồng cả mặt, mắt ngơ ngác nhìn quanh. Tôi gõ đầu nó, đùa:
- Uống kém còn cố uống! Chết chưa con?
Rồi thì thằng này mời thằng kia, tôi uống phải đến 5-6 lon là ít, nhưng quái lạ là sao mới chỉ có hơi chếch choáng chứ chưa thấy say. Hình như Heineken này là hàng giả thì phải. Từ từ từng thằng bị tôi đánh gục lúc nào không biết, cứ đổ dần đổ dần, tôi chỉ chúng nó cười hềnh hệch, ôi ban cán sự đều tê tựu ở đây đàn đúm cả, giờ say hết cả rồi còn mỗi cán sự Văn hoành tráng vẫn vững. Mắt lờ đờ nhìn mấy thằng, tôi đếm lại:
- Một, hai, ba, . Sao lại còn có 3 thằng, thằng nữa đâu nhỉ?
Nhòm nhòm từng đứa một, thấy thiếu thằng Minh. Bỗng nhiên ngoài hè có tiếng bọn con gái í ới, tiếng chửi bới ngoài đó. Tôi lật đật chạy ra, thấy thằng Minh đang đi đi lại lại trên bờ tường, múa tít cái chổi lau nhà như Trương Phi, mặt đỏ phừng phừng chỉ tay ra ngoài đường chửi. Bọn con gái thì xúm xít bên dưới kéo nó lại mà không được. Tôi tự dưng bò lăn ra cười, bọn con gái nghe tiếng tôi cười thì bảo tôi lên kéo nó xuống, không ngã thì khổ. Tôi hỏi làm sao mà nó leo lên đó, con Thy mới nói:
- Nó say không biết gì, tự nhiên gọi điện sang nhà thằng Kí lớp trưởng A2, chửi A2 toàn lũ ngu đần không biết đúng sai. Nhưng chẳng có đứa nào sang cả, thằng Minh đang ngồi tự nhiên chạy phắt ra ngoài, thấy con beggie thì khăng khăng bảo đó là thằng Kí A2, nó lấy sỏi ném con chó, xong lởn vởn trên đó vung tít cái chổi lau nhà, chửi nhau với con beggie. Mày can nó xuống đi, trên đó vừa cao, mà ai nhìn thấy thế này cũng không hay!
Nghe xong tôi cười rũ rượi, chân nam đá chân xiêu, leo lên bở tường lôi nó xuống. Mà đúng là ở ngoài đường có con chó đen đang sủa vào đây, con chó Sài mà dám bảo beggie, chẳng có mắt nhìn chó gì cả. Thằng Minh vẫn cứ khua loạn lên, thấy tôi leo lên, nó chạy ra túm áo, chỉ trỏ con chó:
- Mày xem, thằng Kí lớp trưởng lớp nó sang gây sự. Nhưng mày đếch phải sợ, tao đánh nó dập mề ày xem!
Nó bạnh hàm ra, vỗ ngực tự tin:
- Hưng! Mày yên tâm là có tao đây nó éo dám làm gì mày!
Xong chỉ xuống con chó, quát:
- Còn thằng Kí, Đm mày, bố nói là bố làm. Cụ mày cái lớp bẩn tính, hôm trước mày tưởng bố éo biết chúng mày ấy thằng chặn đánh thằng Hưng á. Bố biết!
Ở dưới, con chó sủa nhặng lên, thằng Mình thì nhảy tưng tưng, chỉ cây lau nhà vào con chó mà mắng cả tổ tông, hàng họ nhà thằng Kí ra. Tôi lôi nó mãi mới xuống được, xong mệt nhoài cả người, đang tựa lưng vào tường thở thì thằng Minh lại vùng ra được, trèo tót lên cây sung, ở trên đó vặt một đống sung nhũn ném xuống con chó, chửi đổng:
- Đm thằng Kí, tổ sư nhà thằng Bách, Nga, mày giỏi lên đây bố xem nào.
Con chó bị ném tới tấp thi cong đuôi chạy, thằng Minh ôm cây, cười hì hửng:
- Chạy đê! Mày chạy đê! Lần sau bố bắt được bố rút ruột mày!
Tôi với bọn con gái ở dưới í ới gọi Minh ơi, nó mới tụt xuống, lảo đảo đi vào nhà, tìm chỗ trống cạnh bọn con trai rồi lăn quay ra ngủ khò khò như lợn. Ôi ông cán sự Toán, uống cho lắm vào đến mức ảo giác, không còn biết người với súc vật. Buồn cười thật, nhưng cũng tối thấy vui vì dù say bí tỉ nhưng trong thâm tâm nó hết lòng bảo vệ tôi, thằng bạn mà lúc nào nó cũng cho là biết tuốt.
Tùng Nguyễn Thanh
Trả lời6 tháng trước
Truyện này drop à